Sau khi nam nhân bắn tinh xong, điện thoại đang rung cũng đã dừng lại từ lâu, đưa ngón tay vào hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, lấy điện thoại ra ngoài, mặt trên đã dính không ít *** dịch, thấy mặt của Lâm Văn Tịch đã đỏ tới mang tai, nam nhân cười cười, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch nó. Sau đó rút phân thân của mình ra, đã không còn trở ngại, rất nhiều dịch thể chảy ra từ miệng huyệt, lướt qua miệng huyệt hồng nhạt, nhuộm ướt drap giường dưới thân. Qua nhiều năm như vậy nam nhân cực ít khi bắn tinh bên trong cơ thể, anh chỉ cảm thấy lần này bản thân mình thật sự có chút điên cuồng. Thế nhưng cũng không quá để tâm tới việc này.
“Ưm a… Đừng bắn ở đó… A… Nóng quá… A…ha…” Lâm Văn Tịch kêu to, thanh âm đã khàn khàn sắp không thể phát ra thành tiếng. Nam nhân phun dịch thể nóng hổi của mình ở bên ngoài đáy huyệt̠ của Lâm Văn Tịch, khiến cho đáy huyệt̠ của cậu nóng đến co rút lại. Đến lúc Lê Diễm chân chính buông tha cho cậu, Lâm Văn Tịch đã không thể nào nhúc nhích chân của mình nổi nữa rồi, hơn nữa thân thể còn một mực run lên, hai cái tiểu huyệt bị chà đạp đến sưng đỏ không còn hình dạng, trong lúc nhất thời hai cái miệng cũng không thể nào khép lại, trên dưới cùng nhau hộc ra bạch trọc, hình ảnh *** mỹ không nói nên lời.
Tuy rằng lúc sau có chút ảo não vì mình không mang áo mưa khi làm, thế nhưng khi thấy một màn mê người như thế, bụng dưới của Lê Diễm lại một trận hưng phấn, nhưng anh biết mình đã muốn em ấy quá nhiều lần, không thể nào tiếp tục làm được nữa.
Nhìn thấy nam nhân đi tới Lâm Văn Tịch mới phát hiện thì ra mình chưa có trở về phòng, không phải là nam nhân có tính khiết phích sao? Vì sao… Lại để cho mình ngủ ở trên giường của anh ấy…
“Xin lỗi… Tôi liền đi làm điểm tâm đây.” Hiện tại đã 10 giờ rồi, Lâm Văn Tịch có chút hốt hoảng nhớ tới, nhưng không ngờ hai chân chỉ mới vừa dùng một chút lực liền run lên, một lần nữa ngã về giường, căn bản là không đứng lên nổi.
“Không cần làm. Tôi có mua chút bánh mì, để tôi mang tới cho em.” Lê Diễm lại khôi phục về bộ dáng trước đây, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, tuy rằng nhu hòa hơn trước đây nhiều lắm, nhưng so với ác ma tối hôm qua lại là một trời một vực. “Cảm ơn. Anh không đi làm sao?” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng hỏi, dù sao tối hôm qua vừa mới làm chuyện như vậy với nam nhân, hiện tại cậu vẫn là không có biện pháp đối mặt với anh.
“Em còn muốn đi sao?” Nam nhân không trả lời câu hỏi của cậu, mà là trực tiếp hỏi chuyện mấu chốt.
Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới chuyện mình phải rời đi! “Tôi…”
“Hiện tại tôi phải phụ trách với em một lần nữa, cho nên em không thể rời đi.” Lê Diễm nói khiến cho hai bên tai Lâm Văn Tịch lại đỏ lên.