Thẩm Tiểu Địch: Cậu tới chỗ ông nội cậu chưa, đón sinh nhật xong thì nhớ quay lại sớm, nhắc nhở cậu, tiết thứ ba vào buổi chiều là tiết tiếng Anh của cô Trịnh, đừng để cô ấy tóm được.
Đào Tư Khả ngồi trên ghế sô pha, đọc được tin nhắn Thẩm Tiểu Địch gửi đến, cô cúi đầu nhấn di động trả lời lại Thẩm Tiểu Địch: Mình biết rồi.
Chương Đình Quần ngồi đối diện Đào Tư Khả, anh giơ tay chỉ vào chiếc túi cô để trên sô pha, cười hỏi: "Quà tặng thầy Đào à?"
Đào Tư Khả cúi đầu nhìn di động, ậm ờ đáp: "Vâng."
"Là gì vậy?" Chương Đình Quân tò mò.
Đào Tư Khả ngẩng đầu, mím môi nói: "Một chiếc áo sơ mi ạ."
Trong thanh âm của Chương Đình Quân chứa ý cười nhàn nhạt: "Có lòng rồi."
"Dù sao đó cũng là ông nội của em mà." Đào Tư Khả nâng cao âm cuối.
"Cũng đúng." Chương Đình Quân gật đầu.
Đào Tư Khả rướn người với lấy một quả táo trên bàn trà, cô đang định cho vào miệng thì Chương Đình Quân lên tiếng hỏi: "Tư Khả, em ăn táo không thích gọt vỏ à?" Chương Đình Quân nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, cô cũng cầm luôn quả táo chuông đỏ lên để gặm.
Đào Tư Khả chau mày, nói: "Phiền phức quá, mà điều quan trọng nhất là em không biết dùng dao gọt vỏ táo."
Chương Đình Quân giơ tay, nét mặt dịu dàng: "Đưa anh, anh gọt giúp em."
Đào Tư Khả đưa táo cho Chương Đình Quân, cô nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó lại nói: "Anh Chương à, anh hẳn là đối xử rất tốt với bạn gái của mình nhỉ?"
"Sao lại nói vậy?" Anh nhìn cô.
"Em đoán vậy." Đào Tư Khả ngại ngùng nói, từ thái độ của anh đối với cô là có thể nhận ra có lẽ anh là một người bạn trai rất chu đáo, rất gentleman, cô tiếp tục truy hỏi: "Phải không ạ?"
Đào Tư Khả suy nghĩ chốc lát, thành thật nói: "Em không biết, nhưng Thẩm Tiểu Địch nói anh là người tốt."
"Người tốt?" Động tác đang cầm dao gọt vỏ táo của Chương Đình Quân chợt khựng lại, sau đó anh nhướng chân mày, khóe mắt có nếp nhăn mờ nhạt khi cười, "Lần đầu tiên anh nghe thấy có người đánh giá mình như vậy, vinh hạnh."
Khi góc độ của con dao thay đổi, vỏ táo nằm trong tay anh chầm chậm biến thành một sợi dây rất dài, cuối cùng anh buông dao xuống, đưa quả táo đã gọt xong cho cô. Đào Tư Khả nhìn quả táo trong tay mình, trên lớp thịt táo màu vàng nhạt không hề có chút vết tích nào của vỏ táo, cô bỗng có cảm giác thất bại: "Sao anh làm được thế? Em thử gọt vỏ táo mấy lần, mà lần nào gọt xong cũng cứ như bị chuột Hamster gặm nham gặm nhở vậy."
"Có cơ hội anh sẽ dạy em." Anh vứt vỏ táo vào trong thùng rác, rút hai tờ khăn giấy ra lau tay.
Lúc này bà nội Đào đi ra, nói với Đào Tư Khả: "Tư Khả, cháu lên tầng gọi ông nội xuống ăn cơm đi."
Đào Tư Khả đứng dậy khỏi sô pha, vừa cắn miếng táo vừa chạy lên tầng. Trong tầm mắt của anh, bóng dáng mảnh mai của cô gái bé nhỏ giống như những nốt nhạc, tung tăng, uyển chuyển, đàn tấu ra một điệu minuet của nhà soạn nhạc Christian Petzold.
Bà nội Đào bưng món canh cá cay Tứ Xuyên thơm ngào ngạt từ trong bếp ra ngoài: "Đừng thấy con bé này bình thường phổi bò, nếu mà giận thật thì khó dỗ lắm, lúc nhỏ mắng nó mấy câu, mang kẹo ra dỗ mà nó cũng không chịu ăn."
Chương Đình Quân đi qua phụ giúp, mỉm cười, nói: "Hóa ra từ nhỏ tính nết đã nóng nảy vậy rồi ạ?"
"Còn phải nói, giận được cả một ngày đấy." Bà nội Đào bật cười, lại nói, "Cũng không có nhiều món gì, Đình Quân à, em cứ ăn tự nhiên, có ăn được cay không?"
Chương Đình Quân nhìn canh cá cay đựng trong bát sứ màu trắng, bên trên phủ một lớp dầu ớt và bột ớt đỏ rực, nét mặt anh vẫn bình thản như không, dối lòng nói: "Được ạ."
"Tư Khả thích ăn cay lắm, khẩu vị nặng y hệt ông nội nó." Bà nội Đào nói.
Chương Đình Quân nhớ lại hôm cô mời anh đến phố sinh viên ăn cơm, cô vừa kêu cay vừa gắp miếng thịt cá phủ đầy dầu ớt bỏ vào miệng, đôi môi mỏng vì bị cay mà ửng đỏ, ánh mắt cũng sáng long lanh. Chương Đình Quân biết miêu tả như thế này có lẽ không đúng lắm, song dáng vẻ đó của cô hệt như một quả vải ngâm trong nước lạnh vậy, mơn mởn, sống động, đồng thời khiến người ta không thể không chú ý.
Ông Đào xuống tầng, mọi người ngồi vào bàn ăn.
Ông Đào nói: "Đình Quân à, lát nữa phải làm phiền em đưa Tư Khả về một chuyến rồi."
"Chuyện nhỏ ạ." Chương Đình Quân nói, "Lát nữa em cũng phải về thành phố, tiện đường."
Trong bữa cơm chủ yếu là ông Đào và Chương Đình Quân nói chuyện, hai người chuyện trò một lúc thì đột nhiên chuyển chủ đề sang Đào Tư Khả, Chương Đình Quân hỏi: "Em định nộp hồ sơ vào trường đại học nào?"
Đào Tư Khả nâng cốc lên nhấp một ngụm coca, nói: "Em vẫn chưa nghĩ xong nên học trường nào."
Bấy giờ bà nội Đào lên tiếng, cười nói: "Chi bằng nộp hồ sơ vào đại học S đi, cũng coi như là trường biết rõ ngọn nguồn rồi."
Đại học S nằm ở thành phố Dương Giang, là một trong số ít các trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc, suy nghĩ trong lòng Đào Tư Khả hiện giờ chính là đợi xem Tiêu Tư Bạch nộp trường đại học nào, nhưng cô cũng không thể nói toạc ra đây được, cô gắp một miếng há cảo nhân tôm bỏ vào miệng, ậm ờ nói: "Đợi cháu thi đại học xong rồi tính cũng chưa muộn ạ."
Dùng xong bữa trưa, vì buổi chiều còn có tiết nên Đào Tư Khả phải nhanh chóng quay lại trường, thế là bà nội Đào cũng giục Chương Đình Quân mau đưa cô về.
Đào Tư Khả cài dây an toàn, Chương Đình Quân ngồi ở ghế lái nói: "Tư Khả, có phải em muốn học ở trường của bạn trai em không?"
Đào Tư Khả ngẩn người, không ngờ lại bị anh phát hiện. Chương Đình Quân bật cười, anh thu lại ánh mắt, nhìn về con đường phía trước, nói: "Tư Khả, không cần phải nhìn anh như thế, anh không có thuật đọc tâm, chẳng qua là suy nghĩ của bọn em ở độ tuổi này rất đơn giản thôi."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, nói: "Đúng là có suy nghĩ này thật, có điều cũng vì trước mắt em chưa tìm được trường mà em muốn học."
Chương Đình Quân một tay cầm vô lăng, khẽ "Ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Xe chầm chậm dừng lại trước cổng trường cấp ba số 4, Đào Tư Khả đã bỏ lỡ mất một tiết, Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, nói đùa: "Lỡ mất một tiết rồi, không sao chứ?"
Đào Tư Khả lắc đầu, nói: "Chỉ cần không bị cô Trịnh bắt gặp là không vấn đề gì."
Song Đào Tư Khả đã quên mất Định luật Murphy, vừa dứt lời, ngoài cửa sổ xe truyền đến một giọng nói: "Đào Tư Khả."
Đào Tư Khả sửng sốt quay đầu, ngoài cửa chính là cô Trịnh mà cô vừa nhắc đến, giáo viên chủ nhiệm của cô. Đào Tư Khả vội vã mở cửa xe bước xuống, Chương Đình Quân cũng xuống xe theo.
Giáo viên chủ nhiệm Trịnh mặc một chiếc váy màu mơ, đi giày cao gót, bước tới trước mặt Đào Tư Khả, nét mặt không vui: "Đã tiết thứ mấy rồi?"
Đào Tư Khả đang định lên tiếng thì Chương Đình Quân đi vòng qua đầu xe đã cất lời trước: "Cô Trịnh?"
"Chào anh." Khi giáo viên chủ nhiệm Trịnh nhìn sang Chương Đình Quân, trên mặt tức khắc nở một nụ cười, "Anh là?"
"Tôi là chú của Tư Khả." Chương Đình Quân cụp mắt nhìn cô, mỉm cười, "Trong nhà có chút chuyện nên bây giờ mới đưa con bé đến trường được."
Giáo viên chủ nhiệm Trịnh nói: "À là vậy à." Sau đó không truy cứu thêm gì nữa.
Khi định đi theo giáo viên Trịnh vào trong cổng trường, Đào Tư Khả dừng bước, nháy mắt với Chương Đình Quân, lễ phép nói: "Chú ơi, cháu vào trong với cô giáo đây ạ."
Chương Đình Quân đứng bên cạnh xe, một tay đút trong túi, giữa hàng lông mày là ý cười rõ ràng, anh nói: "Ừ."
Chương Đình Quân lái xe ra khỏi khu vực trường cấp ba số 4, đi qua ngã tư, đúng lúc gặp đèn đỏ. Chương Đình Quân cho xe dừng lại, di động đặt trên bệ để đồ giữa trung tâm sáng màn hình. Chương Đình Quân với lấy di động, là Đào Tư Khả gửi tin nhắn đến: Hình như cô Trịnh bị anh hấp dẫn rồi.
Chương Đình Quân phát hiện bây giờ cô không còn gọi anh là anh Chương nữa, mỗi lần cô gọi anh là anh Chương, Chương Đình Quân đều có một loại cảm giác như thể đứa trẻ con đang tập nói vậy. Anh ngước mắt quét qua đồng hồ đếm ngược của đèn giao thông ở phía trước, trả lời tin nhắn: Sao lại nói vậy?
Đào Tư Khả: Cô ấy vừa hỏi em về tình hình cá nhân của anh.
Chương Đình Quân cười: Có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Đào Tư Khả: Anh Chương à, anh tuyệt đối đừng đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình.
Chương Đình Quân đọc tin nhắn này, vốn dĩ muốn trả lời lại rằng "Vậy em thì sao?", nhưng cảm thấy không thích hợp, dù sao đối phương mới chỉ là một học sinh lớp mười một. Chương Đình Quân thầm nghĩ, nếu như hiện tại đối phương không phải Đào Tư Khả, mà đổi thành một người phụ nữ nào đó, thì có lẽ anh sẽ tán tỉnh cô một cách thản nhiên thoải mái như vậy.