"Tiểu Đài, hôm nay còn nhiều hàng phải giao lắm, anh phải vội đi đây, đồ uống anh để ở cửa, em tự khiêng vào nhé."
"Vâng, cảm ơn anh Tôn, anh cứ bận việc của anh đi. Còn nước nữa, anh nhớ mang nước đi."
Lý Đài ôm nước khoáng chạy đến cửa quầy tạp hóa, chiếc xe tải giao hàng vẫn chưa tắt máy đã khởi động đi rồi, cô đành phải dừng bước hét lớn: "Anh Tôn, anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn nhé."
Tốc độ xe không giảm, tiếng đáp lại mơ hồ cùng với chiếc xe nhanh chóng biến mất ở góc phố.
Nhìn đống đồ uống chất đầy trên mặt đất, Lý Đài mở nắp chai nước khoáng tự uống hai ngụm, xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Anh Tôn giao hàng cho cô đã mấy năm rồi, từ khi biết quầy tạp hóa chỉ có mình Lý Đài quản lý, mỗi lần giao hàng nếu không vội, anh ấy sẽ giúp khiêng những thứ nặng như đồ uống vào trong.
Thân Thành đã liên tục mưa lớn gần một tuần, mãi đến hôm nay mới tạnh, có vẻ như cơn mưa này không chỉ làm chậm trễ việc nhập hàng của Lý Đài.
Vừa khiêng vừa sắp xếp mất gần hai tiếng đồng hồ. Bên ngoài trời đã tối, có vẻ lại sắp mưa. Lý Đài kiểm tra lại cửa sổ sau của quầy tạp hóa, đảm bảo không bị rò rỉ nước, cuối cùng mới được rảnh rỗi.
Đã quá giờ ăn tối từ lâu, cô cũng lười nấu nướng, tùy tiện lấy một cái bánh mì nhỏ trên kệ hàng ăn qua loa, đang định đi tắm rửa mồ hôi trên người thì điện thoại reo lên.
Xem xong tin nhắn, Lý Đài nhanh nhẹn lấy vài bộ quần áo, đóng cửa hàng ra ngoài.
*
Bấm chuông cửa một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, Lý Đài cũng không vội, chỉ đứng ở cửa kiên nhẫn chờ đợi.
Lại qua vài phút nữa, "cạch", cánh cửa hé mở lộ một khe sáng nhưng không mở ra. Đợi vài giây, Lý Đài mới thử đẩy cửa vào.
Bên trong nhà sáng trưng, một người đàn ông cao lớn đang bước vào phòng trong, vừa vào phòng đã đóng cửa lại, suốt quá trình đều không quay đầu nhìn Lý Đài lấy một lần.
Lý Đài nhẹ nhàng bước vào nhà khóa cửa, quen thuộc đi đến phòng vệ sinh cho khách để tắm rửa, thay quần áo, rồi vào phòng ngủ đợi. Đợi đến mức cô sắp ngủ gật, cánh cửa phòng ngủ cuối cùng mới được đẩy ra.
Trên đường đi vào phòng tắm, Chử Huy liếc nhìn Lý Đài đang lơ mơ. Đợi anh đóng cửa lại, Lý Đài vô tội nhăn mũi nhìn về phía phòng tắm.
Chỉ một lát sau, Chu Huy bước ra với thân hình trần trụi. Anh ngồi phịch xuống mép giường, lấy khăn tắm lau tóc một cách qua loa.
Lý Đài tiến lại gần, định tìm một cái gối ôm để quỳ xuống, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Chu Huy nắm lấy vòng eo, kéo một cái rồi ôm cô ngã xuống giường.
Chỉ vài ba cái đã xé mở được chiếc áo ngủ, anh lôi thịt vú ra bắt đầu ngậm cắn. Làn da màu mật ong nhạt nhanh chóng ửng hồng, còn lấp lánh chút nước, mùi hương nồng nàn toát ra từ tận xương tủy bắt đầu tỏa ra khắp phòng.
Lý Đài bị cắn đến mức có hơi chịu không nổi, co người lại trốn tránh. Chử Huy ôm chặt cô trực tiếp lật người, người vốn đang nằm trên người anh giờ bị ấn xuống giường, không còn chỗ nào để trốn.
Bàn tay ấm áp vuốt ve trên cơ thể, không biết là vết chai hay vết thương kết vảy, có thứ gì đó như gai nhọn cứ cào lên da, Lý Đài không nhịn được xoay người một cái, đầu v* lập tức bị mút mạnh một cái.
Dù sao cũng đã ngủ với nhau 3 năm rồi, Lý Đài nâng tay ôm lấy cổ Chử Huy, lòng bàn tay từ sau gáy bắt đầu dọc theo vai lưng từ từ trượt xuống, lòng bàn tay từng chút một vuốt ve cơ bắp rắn chắc, vừa sờ đến xương bả vai thì cánh tay đã bị nắm chặt.
Chử Huy nâng mắt lên nói một cách không kiên nhẫn: "Lộn xộn cái gì vậy?"
Lý Đài cúi mắt xuống, tạo ra vẻ mặt đáng thương, nhẹ giọng: "Em hơi đau."
Đáng tiếc là cô không những diễn xuất kém mà thời điểm chọn chiêu thức tấn công mềm mỏng này cũng tệ hại.
"Đồ ngốc."
Chử Huy nâng cằm Lý Đài lên, cúi đầu cắn lấy môi cô.
Lý Đài rõ ràng cảm nhận được thứ đang áp vào chân mình càng cứng hơn, lúc này cô càng không dám trốn tránh, ngoan ngoãn ngẩng đầu cứng cổ để anh hôn và cắn.
Chử Huy hôn càng lúc càng mạnh, ép sát vào Lý Đài, chen vào giữa hai chân cô hạ eo mạnh xuống, dương v*t ấn vào được nửa đầu.
Rùng mình một cái, Lý Đài lập tức dùng cả tay lẫn chân bám chặt lấy Chử Huy, hận không thể theo cơ thể anh mà bò lên đầu.
"Đừng, đừng, từ từ thôi."
Cô biết rõ kích cỡ của Chử Huy không nhỏ, để anh tiến vào ngay bây giờ, mười phần thì tám, chín phần chắc chắn bản thân sẽ bị thương.
Chử Huy lại ấn Lý Đài xuống dưới thân mình, một tay vuốt dọc theo đùi vào giữa hai chân, vuốt ve một cách có thể coi là dịu dàng trong giây lát, rồi những ngón tay lại không mấy khách sáo xâm nhập vào cơ thể cô.
Lý Đài nằm sâu vào giường, nhắm mắt cố gắng thả lỏng, mở rộng cơ thể phối hợp với động tác của anh.
Nói thật lòng, Chử Huy không phải là người khó chiều, tuy hơi độc đoán nhưng không ích kỷ, sẽ không chỉ biết để bản thân tận hưởng mà bỏ qua cảm nhận của Lý Đài, càng không hành hạ cô để lấy làm niềm vui.
Nhưng anh thực sự có thiên phú dị bẩm, dù khuếch trương thế nào, cho dù có thêm gel bôi trơn của áo mưa, sau khi thực sự tiến vào, Lý Đài vẫn cần một khoảng thời gian để thích nghi.
Cô ôm chặt cổ Chử Huy, căng cứng cơ thể, vừa thở hổn hển, vừa nói đứt quãng: "Đợi, đợi một chút, em, ưm, em... ư, đừng, đừng cử động..."
Trên giường, loại âm thanh này căn bản sẽ không thể khiến một người đàn ông dừng lại.
Chử Huy nghiêng đầu ngậm lấy một miếng da nhỏ trên cổ Lý Đài, giọng khàn đặc như thể đang ngậm máu, "Ngậm miệng lại."
Anh vững vàng chống đỡ cơ thể mình, cơ bắp cánh tay vai lưng căng phồng lên, lớp da mỏng manh vừa đủ bọc lấy sức mạnh đang trào dâng, như một con hổ báo đang thu mình chờ đợi trong cuộc đối đầu, hung dữ và nguy hiểm.
Chử Huy biết Lý Đài không phải đang chơi trò tình thú gì, cô chỉ đơn giản là ngốc nghếch.
Ngốc nghếch lại còn mẫn cảm.
Đâm vào rồi lại rút ra một lúc, thân thể Lý Đài bắt đầu run rẩy, bàn tay vặn vẹo vô thức đẩy Chử Huy ra.
Chử Huy một tay kéo cao cổ tay Lý Đài ấn lên đỉnh đầu, một tay đè lên eo cô, không ngừng đẩy vào.
Tiếng rên rỉ và nức nở vô thức của Lý Đài như xăng dầu tưới lên ngọn lửa dục vọng của Chử Huy, lửa dữ thiêu đốt, ham muốn chinh phục và thống trị bùng phát trong nháy mắt truyền qua nơi thân thể hai người giao hòa rồi trút xuống người Lý Đài.
Âm thanh va chạm trầm đục hòa lẫn tiếng nước nhớp nháp. Lý Đài đã không biết đây là lần lên đỉnh thứ mấy của mình, Chử Huy bịt miệng cô không cho cô la hét, mà cô cũng căn bản không thể la lên được... cơ thể vì liên tục lên đỉnh mà luôn trong trạng thái cứng đờ.
Đầu óc đang lên đỉnh, cơ bắp đang co giật, Lý Đài không chịu nổi há miệng thở gấp, hy vọng từ trong không khí tìm kiếm được sự giải thoát nào đó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng mọi thứ cũng lắng xuống, cô nặng nề nằm trên tấm nệm mềm mại khóc nức nở.
Chử Huy đang dựa đầu giường hút thuốc, cúi mắt nhìn cô nói: "Không phải đã không đụng vào em rồi sao, còn khóc cái gì?"
Lý Đài không muốn khóc, chỉ là nước mắt tích tụ trong lúc làm tình giờ mới có thời gian tuôn trào, cô cũng không muốn nói chuyện, thế nên chỉ xoay người, quay lưng về phía Chử Huy, cuộn mình vào trong chăn.
Tiếng khóc nức nở dần dứt đi, tâm trí Lý Đài cũng hoàn toàn lắng xuống, thậm chí còn cảm thấy hơi đói.
Vì vậy cô quay đầu nhìn Chử Huy, có vẻ như anh vừa nói gì đó, nhưng Lý Đài không dám chắc.
Trừ lúc ân ái ra thì Chử Huy rất ít khi nói chuyện với cô.
Quả nhiên Chử Huy đang nhìn cô, vẻ mặt như đang đợi cô trả lời.
"Gì cơ? Ngại quá, em không nghe rõ lúc nãy anh nói gì." Lý Đài đành chủ động hỏi.
"Có phải trời mưa không?"
"À..." Trước tiên không nói đến việc câu hỏi này không đầu không đuôi, dù sao Lý Đài cũng luôn nằm trên cùng một chiếc giường với anh, nếu Chử Huy không biết bên ngoài có mưa hay không, theo lẽ thường, Lý Đài cũng không biết chứ, vì vậy cô trả lời rất thận trọng: "Có... lẽ vậy."
Có lẽ là không hài lòng với câu trả lời này, Chử Huy không nói thêm gì nữa, dập tắt điếu thuốc, xuống giường bước vào phòng vệ sinh.
Sau khi tắm rửa sơ qua, Chử Huy bước ra khỏi phòng vệ sinh, căn phòng ngủ đã như thường lệ, không một bóng người, mùi hương thanh mát, chăn gối gọn gàng.
Bên ngoài cửa sổ mơ hồ có tiếng sấm, trời mưa rồi.