Nôi Bất Hạnh

Chương 1: Đừng khóc, đánh!(1)



Ngoại trừ đôi cánh ra, ác ma cũng không khác nhân loại là mấy.

Không phải ác ma nào cũng ác, đó chỉ là một cách gọi thôi, giống như con người đâu phải ai cũng dồi dào nhân tính?

Khác với loài người dối trá, ta có thể nhìn thấu bản chất của mỗi ác ma kể từ khi sinh ra, sức mạnh phụ thuộc vào đôi cánh, còn tính nết thì biểu trưng ở màu tóc.

Màu tóc của ác ma là vĩnh cửu, không thể xoay chuyển bởi vì nó nói lên bản tính chân thật nhất chủ nhân.

Màu trắng cho hiền hòa, màu đen cho bí hiểm, màu xanh cho thông thái, màu vàng cho hoạt náo,... Và màu đỏ tọa ở ác liệt.

Mấy đời Ma vương đều tóc đỏ, mặc dù ngôi vị cũng chẳng phải truyền lại từ những người có máu mủ, chỉ trùng hợp là những kẻ giành được ngai vàng đều mang màu tóc đỏ mà thôi.

Mới nói, ác ma tóc đỏ chẳng có kẻ nào tốt lành.

Nhưng đó đơn thuần là thứ truyền thuyết được lưu truyền ở ma giới, còn những con người vô tri hiếm ai lại biết, bởi thế những tên tóc đỏ mới được thừa cơ mà đùa bỡn.

Tại khách sạn xa hoa bậc nhất Hà thành.

Quý Sương run rẩy ngồi trên giường lớn, dáng dấp bé nhỏ, khuôn mặt như hoa, quần áo xộc xệch và tóc tai tán loạn cũng không làm cậu ta trông thảm hại bao nhiêu, chỉ tựa như vừa chịu đàn ông yêu thương.

Nhưng Quý Sương biết, không phải giống như nữa, chỉ vài phút nữa khi người đàn ông kia bước ra khỏi phòng tắm, trinh tiết của cậu ta sẽ chấm dứt tại đây.

Viện trưởng, cháu không thể bảo vệ được mình rồi.

Nghĩ đến vị viện trưởng ánh mắt ôn hòa dịu dàng, khóe miệng ngậm nét cười hiền từ, tiếc là giờ đây bà đã không còn trên đời, Quý Sương không khỏi chua xót trong lòng.

Tin dữ đến quá bất ngờ, Quý Sương lúc đó còn tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng, mãi cho đến khi thi thể viện trưởng được an táng mới khóc đến nỗi khóe mắt tưởng chừng nứt ra.

Cậu ta trốn trong phòng trọ cũ khóc đến mờ mắt, không ăn không uống, chỉ dựa vào nỗi nhớ với viện trưởng và buồn đau vô tận mà sống đến bây giờ.

Giữa chừng có mấy lần Quý Sương khóc ngất đi, vừa tỉnh dậy nhìn thấy bức ảnh chụp cùng viện trưởng năm xưa là lại chảy nước mắt.

Thảm hại đến tận cùng.

Nhưng Quý Sương cũng không rõ, rốt cuộc trận khóc này là vì cái chết của viện trưởng, hay là do đau khổ khi bị cha mẹ nuôi bất công, bạn trai ngoại tình tích tụ mà thành.

Nhưng chỉ nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của cậu ta, chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.



Quý Sương cố hết sức lê người ra cửa, vặn tay nắm, nhưng dù kéo bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chỉ có một, căn phòng này đã bị khóa cứng.

Tiếng nước chảy ồn ào và tiếng bước chân nặng nề trong phòng tắm như đánh mạnh vào tim Quý Sương.

Nửa giờ trước, trong lúc Quý Sương sắp chìm trong nước mắt của chính cậu ta thì Quý Khanh gọi đến.

Quý Khanh là em trai Quý Sương, cậu chỉ là con trai nuôi không có địa vị trong nhà, còn Quý Khanh lại khác, gã bị coi thành báu vật mà cung phụng, không chỉ vì huyết thống ruột thịt với cha mẹ mà còn bởi Quý Khanh có thiên phú võ thuật rất khá.

Khác xa với bao cỏ vô dụng trong mắt người ngoài như Quý Sương, thiên phú của cậu ta gần như là số âm, người bình thường đánh một kích thôi cũng không chịu nổi.

Chỉ với cái cơ thể gầy lom nhom, dáng dấp rụt rè và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay kia của Quý Sương, cậu ta là mục tiêu dễ dàng bị nhắm đến bắt nạt.

Quý Sương dù khóc đến sắp ngu người cũng không quên được sự chiều chuộng của cha mẹ nuôi cho đứa em trai này, tiếp điện thoại không chút chậm trễ nào.

Sự nhường nhịn và vâng lời của Quý Sương đã ăn vào trong máu, không chỉ là với viện trưởng hay cha mẹ nuôi, thậm chí là cả bạn trai hay em trai cũng thế.

Vậy nên mới không chút nghi ngờ gì mà đến khách sạn này.

Nghĩ lại lúc đó, khi nghe được tiếng "anh trai" của Quý Khanh, đáng lẽ cậu phải phát hiện ra điều gì đó không ổn rồi mới phải.

Vừa ra khỏi thang máy, Quý Sương đã bị hai vệ sĩ cao to bạo lực lôi đến cửa phòng, quăng ngã cậu xuống nền đất rồi khóa trái cửa.

Thân thể gà luộc của Quý Sương muốn phản kháng cũng không được.

Lúc này Quý Sương mới phát hiện ra trong phòng vẫn còn người khác, là một ông chú trung niên đầu hói to béo, đống mỡ trên bụng lão có thể đè bẹp Quý Sương ngay lập tức.

Quý Sương mặc dù không có thành kiến gì với các ông chú trung niên bụng bia, bởi vì cha nuôi cậu ta cũng như thế, nhưng khuôn mặt không một tia chính nghĩa và nụ cười ghê tởm kia khiến Quý Sương không thể không sợ hãi.

Cậu thấy ông ta xoa cái cằm béo núc, nhìn khắp trên dưới người Quý Sương như một món hàng, thấy bộ dáng lôi thôi của cậu còn cười khinh một tiếng.

Lão ép sát Quý Sương, hơi thở phì phò như một cái máy động cơ cũ, nặc mùi rượu và mồ hôi tạo thành mùi hương đặc trưng của mấy người không biết chăm sóc bản thân.

Ghê sợ đến nỗi khiến cho cậu lùi tới trên giường.

Lão nắm lấy cằm Quý Sương, đánh giá tỉ mỉ rồi hài lòng phất tay quay người đi vào phòng tắm.

Bóng lưng tưởng chừng oai phong, nhưng với thân hình cục mịch thô bỉ và cái đầu hói bóng loáng lại khiến lão trông đần độn đến tức cười.

Nhưng dù có đần đến thế nào, lão cũng có thể vật con gà luộc như Quý Sương đến chỉ trong chớp mắt.

"Tự mình chuẩn bị đi, xong việc sẽ cho cậu thứ cậu muốn." lão ta chỉ để lại một câu như thế.

Nhìn thấy mấy chai lọ bên giường, Quý Sương dù chưa thấy việc đời đến mức nào cũng phải hiểu "chuẩn bị" trong miệng ông ta nghĩa là gì.

Làm Quý Sương bàng hoàng đến nỗi không biết phản ứng như thế nào mới phải.

Cửa phòng đã khóa, bên ngoài còn đứng mấy tên vệ sĩ cao to, Quý Sương có chạy đằng trời.

Cậu hoảng loạn dạo quanh, không còn lối nào để chạy thoát, gấp gáp đến độ Quý Sương theo thói quen cắn móng tay.

Tuyệt vọng bao phủ lấy đầu óc Quý Sương, viện trưởng dịu dàng duy nhất cũng đã không còn trên đời này, cha mẹ nuôi bất công, em trai bắt nạt, bạn trai phớt lờ cậu để đi đón người khác cùng với cái nghèo đói trong ký ức khi còn ở trong cô nhi viện. Tất thảy đau buồn như hóa thành thực thể đè nặng lên vai Quý Sương.

Cậu khó chịu đến nghẹt thở, cảm giác như người ốm, muốn hét lên cũng không đủ sức, khóe mắt đau như sắp nứt toạc, đến khóc cũng khóc không ra hơi.

Quý Sương đã khóc ròng rã mấy ngày đêm rồi, cậu chẳng còn sót lại chút nước mắt nào để khóc ra nữa, nếu giờ có cố thì thứ chảy ra cũng chỉ có máu tươi.

Thói quen khóc lóc từ nhỏ này của Quý Sương chưa bao giờ bỏ được, chỉ vì viện trưởng nói thà khóc ra còn hơn là nhịn trong lòng đến sinh bệnh.

Vậy nên cậu lúc nào cũng dễ rơi nước mắt, một chút tổn thương cũng muốn khóc, đâm ra tính cách mới ngày một yếu mềm.

Quý Sương vừa đỡ tường đi quanh phòng vừa tìm tòi, nhưng mãi vẫn không có cách. Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần khiến tâm trạng cậu không khỏi cuống cuồng, nghĩ, nếu như lần này cậu có trốn thoát thì vẫn sẽ có lần sau lần sau nữa thôi đúng không?

Suy nghĩ ấy cắm rễ trong đầu Quý Sương, nảy nở trong chớp mắt, biến thành một cái cây âm u che lại hết thảy mọi ánh sáng.

Nếu như thế, thà rằng cứ chết đi cho xong?

Quý Sương thà chết cũng không muốn cho lão già kia toại nguyện.

Cậu nhanh mắt liến nhìn xung quanh, hiển nhiên lão già kia cũng lường được tâm phản kháng của Quý Sương, trong phòng chẳng có chút đồ vật sắc bén nào.

Cắn răng, Quý Sương túm lấy chai rượu trên bàn, đập mạnh vào tường, thủy tinh vỡ ra vang lên một tiếng chói tai.

Đôi tay Quý Sương run rẩy quơ loạn xạ, cậu túm lấy một mảnh thủy tinh sắc dính đầy rượu, giơ lên.

Miếng thủy tinh tối màu phản chiếu gương mặt mềm yếu của Quý Sương, cậu nuốt một ngụm nước miếng, trúc trắc nhưng không do dự vạch một đường thật sâu ngay trên cổ.

Đôi bàn tay thanh tú run lẩy bẩy, cố ấn cho lưỡi thủy tinh đâm sâu vào một chút.

Máu tươi túa ra, văng xa lên giường và thảm, thậm chí vẽ được một vệt cong cong nham nhở trên tường.

Quý Sương quăng miếng thủy tinh ra xa, hai tay ôm lấy cổ họng, muốn thét dài một tiếng đau đớn nhưng cuối cùng vẫn không ra hơi.

Máu tươi thấm đẫm, len qua khe hở chạy dọc xuống cổ tay, nhưng Quý Sương vẫn chưa chết, thậm chí càng trở nên tỉnh táo hơn, cảm nhận cơn đau không gì sánh kịp.

Cổ họng bỏng rát như tưới cồn, nóng nóng, đau đến tột cùng.

"Ta còn cho rằng cậu sẽ phản kháng."

Tai Quý Sương như ù đi, mơ màng nghe được giọng của một người đàn ông trẻ, thanh tao và nhã nhặn như tiếng mưa, dập tắt cơn nóng cháy trong cổ họng cậu trong chớp mắt.

Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày bóng loáng, có hơi cổ xưa, nhưng sự tinh xảo và những viền vàng lấp lánh trên đó đã chứng minh nó là một báu vật xa xỉ mà cả đời Quý Sương cũng không dám mơ tới.

Đôi giày đó đứng vững chắc trên thảm, không, nó đang lơ lửng. Giữa đế giày gỗ và mặt đất còn cách một khoảng nho nhỏ, cứ thế bay bổng trong không trung.

Hướng lên trên là mắt cá chân nhỏ gầy và ống quần tây sẫm màu.

Cậu khẽ rùng mình, trong nháy mắt Quý Sương đã biết, dù người trước mặt có là ai, chắc chắn đó cũng không phải con người.

Không một nhân loại nào có thể khống chế cơ thể mình lơ lửng trong không trung, đột ngột xuất hiện trong một căn phòng đã khóa kín.

Ngước lên, đôi mắt mở to của Quý Sương đầy tơ máu.

Chỉ thấy trước mặt là một người đàn ông trẻ, cao ráo, thân hình thon gầy mảnh khảnh nhưng không chút ẻo lả, mặc bộ tây trang tối màu tinh tế đắt tiền.

Anh ta đứng trong không trung, tựa như không muốn chạm vào mặt đất dơ bẩn.

Đôi mắt Quý Sương khẽ nheo lại, mờ mịt nhìn thấy mái tóc màu nâu đỏ pha chút ánh cam của người đàn ông, ánh sánh màu vàng nhạt của bóng đèn chiếu xuống như phủ trên vai anh ta một lớp bụi vàng.

So với bộ dạng thảm hại của Quý Sương, người đàn ông mang ánh hào quang tự phụ và kiều quý này quả thực khác xa một trời một vực.

Trong phút chốc, Quý Sương còn tưởng rằng đây là ảo giác trước khi chết của cậu ta.

Căn phòng khách sạn trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Tiếng nước chảy, tiếng tích tắc của đồng hồ, tất cả như bị đóng băng, nhường chỗ cho hào quang người đàn ông này.

"Xem ra ta đã đánh giá cao cậu." Bạch Trường Châu nâng khóe miệng, híp lại đôi mắt, dù đang mỉm cười nhưng lại làm trái tim Quý Sương như đóng băng.

Anh rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay đỏ rượu thêu viền vàng kim, cách một lớp khăn nâng cằm cậu nhóc Quý Sương đang quỳ đến ngẩn ngơ trên nền đất.

Lúc này Quý Sương mới rõ, đằng sau ánh hào quang kia, người nam nhân này có diện mạo thế nào.

Chỉ có bốn từ duy nhất nảy ra trong đầu cậu ta, vượt xa nhân loại.

Quý Sương không thể nói rõ đây rốt cuộc là thật hay mơ, bởi người nọ quá mức tỏa sáng, đến nỗi che mờ đi cả lằn ranh tỉnh táo trong đầu Quý Sương.

Từng đường nét trên mặt anh ta đều như được cất nhắc kĩ lưỡng, được tỉ mỉ vẽ lên bởi bút lông đuôi phượng, tinh xảo mà thoát tục.

Đặc biệt là đôi mắt kia, đẹp như châu ngọc, lạnh lùng mà lễ độ, khép hờ mờ mịt ánh lên màu vàng kim tựa bóng trăng trong nước.

Anh ta mang màu tóc đỏ, không rực rỡ nhưng chói mắt lạ thường, ngả nâu. Chúng hơi dài, nhưng không nữ tính, chỉ đủ tết lại một bím tóc nho nhỏ đằng sau, đuôi tóc nhiễm phải ánh cam vàng của đèn điện.

Không khác gì một vị thần cao ngạo, cẩn trọng và lạnh lẽo, không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là sảy chân rơi xuống nhân gian, anh ta giống như đem theo mục đích mà đến, mọi nước đi đều đã toan tính đến kỹ càng.

Bạch Trường Châu từ trên cao nhìn xuống nhóc con anh sắp phải chăm sóc, thấy cậu nhóc Quý Sương đần mặt quỳ gối, trông dại dột chẳng khác nào một chú chó nhỏ thiểu năng.

Máu trên cổ Quý Sương vẫn còn chảy ròng ròng, nhưng cậu là không để tâm chút nào, chỉ chăm chú nhìn Bạch Trường Châu không chớp mắt.

Bạch Trường Châu thu khăn tay lại, búng tay, chiếc khăn cháy rụi không còn một mảnh trước mặt Quý Sương.

Trong chốc lát, niềm tin mãnh liệt vào khoa học của Quý Sương nứt toạc.

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng hiểu lầm, nhân vật chính là Bạch Trường Châu, Quý Sương là nhóc con nuôi trong nhà thôi.

Về sau sẽ có vài nhóc con nữa xuất hiện, nhưng CP chính không đổi, Trường Châu sẽ sớm tìm được vị kia nhà cậu ấy.

Thân mến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.