"Dạo này mình bị làm sao vậy chứ? Mình không còn ai để nương tựa nữa sao? Trong tất cả mọi người tại sao lại là..."
Mặt Yoonshin đỏ bừng xấu hổ khi cậu nghĩ đến ai kia. Thư ký Tak bỗng xuất hiện từ góc hành lang. Tim Yoonshin đập loạn xạ như vừa bị bắt quả tang khi đang làm điều xấu. Cậu dùng mu bàn tay xoa nhẹ lên đôi gò má ửng hồng của mình rồi đi về phía thư ký.
"Ồ, Thư ký Tak, sao anh lại ra đây?" Yoonshin hỏi.
"Tại sao cậu lại không có ai để dựa vào? Có chuyện gì thế?"
"Không. Không có chuyện gì đâu ạ. Tôi chỉ đang lẩm bẩm với chính mình thôi ạ."
"Hãy để người đó là tôi nhé."
"Tôi rất biết ơn vì lời nói của anh đấy ạ." Yoonshin cố gắng mỉm cười, thực sự cảm ơn thư ký Tak và Thư ký Tak cũng mỉm cười đáp lại cậu
Thư ký Tak nói, "Theo như những gì đang diễn ra thì có vẻ cuộc điều trần sẽ kết thúc sớm đó. Phía bên kia không thể đấu lại được."
"Có vẻ là như vậy rồi."
"À, đúng rồi. Luật sư Song hỏi xem mọi người có muốn ăn tối cùng cô ấy không đó vì dù gì chúng ta cũng đang ở bên ngoài công ty rồi. Tôi đã hỏi luật sư Kang rồi nhưng quên mất chưa hỏi cậu. Cậu có rảnh không? Nếu cậu rảnh thì để tôi đặt chỗ luôn nhé."
"Tôi sẽ không xen vào chuyện của ba người, phải không?"
"Tất nhiên rồi. Mà tính ra nhé, nếu bạn định nói về việc này thì có khi tôi mới là kẻ xâm nhập đấy. Cả ba người đều là luật sư, chỉ có tôi là thư ký thôi. Cậu có món gì đặt biết muốn thử không?"
"Tôi ăn gì cũng được ạ."
"Đấy là câu trả lời khó đáp ứng nhất đấy:)"
Thư ký Tak gật đầu hiểu ý và bật điện thoại. Yoonshin trở lại phòng xử án, bỏ lại Thư ký Tak đang nghe điện thoại.
Khi quay trở lại chỗ ngồi của mình, cậu nhìn thấy Sehun đang nói chuyện với khách hàng của mình ở bàn nguyên đơn.
Có lẽ Sehun đã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Yoonshin, nên anh đã liếc nhìn lại Yoonshin trong khi luật sư kia đang thẩm tra nhân chứng của họ. Nhưng nhìn thấy Yoonshin ngồi ủ rũ với đôi mắt long lanh hướng về phía anh, Sehun lại cau mày.
Khuôn mặt anh thường lý trí như một phương trình toán học, nhưng giờ đây nó như được trộn lẫn với đủ thứ cảm xúc. Biểu cảm của anh như hỏi " Có vấn đề gì với cậu vậy/"
Yoonshin không thể bắt mình trả lời câu hỏi của người kia và đảo mắt sang xung quanh.
* * *
Bữa tối mà Yoonshin dự kiến sẽ kết thúc ở nhà hàng đầu tiên lại tiếp tục ở địa điểm thứ hai. Bữa tiệc đã kéo dài hơn vì luật sư Song đã gọi thêm một số đồng nghiệp tại công ty đến. Phòng riêng của quán bar xa hoa khá sôi động và náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Yoonshin tham dự một bữa tiệc thịnh soạn của những vị luật sư nên cậu có chút ngạc nhiên bởi điều ấy. Trước mắt Yoonshin, những người luôn mang trên mình bộ vest cứng nhắc và luôn vùi đầu vào công việc đang có một khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau. Họ không phân biệt tuổi tác, địa vị, tất cả đều say sưa cùng nhau thưởng thức cuộc nhậu.
Xuyên suốt bữa tiệc, Sehun đã chịu đựng và trò chuyện với Mihee trong bầu không khí yên tĩnh hơn một chút, nhưng nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi khi phải chịu đựng những thứ náo nhiệt ồn ào kia. Anh lẻn ra khu vực sân thượng hút thuốc, điếu thuốc chưa được châm ngòi đang đặt ở trên môi anh. Sehun mân mê túi áo khoác tìm bật lửa thì Yoonshin bước tới, cậu nhanh chóng rút ra một chiếc bật lửa dùng một lần. "Đây, lửa đây ạ."
Sehun nhìn xuống Yoonshin một lúc, rồi cúi xuống để cậu châm thuốc. Đôi môi đỏ mọng của anh kẹp chặt đầu lọc.
"Nếu cậu có điều gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Anh có thường nán lại ở những bữa tối như thế này không ạ? Tôi nghĩ anh sẽ rời đi sớm nhưng không ngờ anh lại đi tăng hai đấy ạ."
"Nếu cậu đang hỏi tôi tại sao tôi không tinh quái như thường lệ thì..."
"Tôi không hỏi một cách thô tục như vậy. Anh nghĩ tôi là hạng người gì vậy ạ?"