Yoonshin do dự—cậu không thể bắt mình nói to những suy nghĩ còn lại kia được. Sehun đang định bỏ đi liền quay người lại, anh nói với giọng trầm đều. "Cậu đang thực hành quyền im lặng của mình đấy à? Cứ nói bất cứ điều gì cậu muốn nói đi."
"À..."
"Chuyện gì?"
"Không có gì đâu ạ. Anh cứ đi đi ạ."
Sehun cau mày khó chịu trước câu trả lời mơ hồ của cậu. Yoonshin cảm thấy như mình có thể nghe thấy lời vặn lại của đối phương mặc dù anh không hề nói gì. Yoonshin liền nói, "Dành vài giây cho tôi là quá lãng phí đối với anh sao?"
"Vâng chính nó. Nó còn hơn cả lãng phí khi dành thời gian cho cậu đó."
"Ồ, vậy thì tôi rất xin lỗi ạ."
"Để xem cậu có thể vênh váo như vậy được bao lâu nữa." Sehun lắc đầu quay đi, nhưng rồi anh khẽ dừng lại một chút. Như thể đang phân tích điều gì đó trong đầu một cách ngắn gọn, sau đó Sehun đưa ra lời đề nghị khá sốc với Yoonshin.
"Từ giờ trở đi, cậu sẽ cùng tôi giải quyết mọi vụ án của tôi. Hãy nhận thông tin tóm tắt về tất cả các hồ sơ của tôi từ Thư ký Tak, sau đó, hãy đến các cuộc họp của những vụ mà tôi giao cho cậu. Hiện tại tôi đang phụ trách một vụ, hãy thử vụ đó đi. Tất nhiên, đó là nếu cậu sẵn lòng."
Yoonshin tươi tỉnh hẳn lên, ôm chặt lấy cuốn sách và gật đầu hào hứng. Sau đó, cậu đột nhiên nhớ lại những gì Mihee đã nói với mình và hỏi, "Đó có phải là một vụ kháng cáo không ạ? Tôi nghe nói anh thích những thứ đó."
Sehun cau mày, hỏi lại Yoonshin. "Không, đây là thử nghiệm đầu tiên."
"Anh sẽ đảm nhận bao nhiêu vụ cùng một lúc ạ?"
"Tôi sẽ nhận làm sao cho phù hợp với khả năng của tôi. Đó là một thử nghiệm đơn giản dành cho công ty mà tôi coi như một phần dịch vụ cho một khách hàng cũ."
"Dù là đơn giản thì tôi cũng sẽ tham gia ngay cả khi có thiên tai ập xuống ạ."
"Kiên quyết thế nhỉ. Nếu có thiên tai thì thẩm phán không thể đến đâu, vì vậy hãy ở yên trong nhà của cậu đi." Sehun tặc lưỡi và rời đi.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, và Sehun, người đã tỏa ra bầu không khí nặng nề của một kẻ chinh phục, tan biến như bọt biển. Giờ Yoonshin chỉ còn lại một mình, cậu loạng choạng và ngồi phịch xuống bất cứ chỗ nào mình có thể ngồi được.
Sehun lạnh lùng nhưng lại tốt bụng. Yoonshin cảm thấy cách mô tả đối lập này rất khó hiểu, nhưng đó là sự thật mà cậu cảm nhận được về người kia. Khi nghĩ về những gì Sehun vừa nói, cậu từ từ giơ tay trái lên và chạm vào mí mắt của mình. Cậu tưởng tượng đó là sự đụng chạm mềm mại của đối phương rồi vô thức đưa đầu ngón tay xuống miết lấy đôi môi của mình.
Những ngón tay chạm vào môi cậu như một nụ hôn. Tim Yoonshin nhảy lên, và cậu cảm thấy mình đã hoàn hồn trở lại.
Cậu ho khan, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua. Như thể xác nhận những suy nghĩ của chủ nhân, khuôn mặt cậu càng lúc càng nóng bừng.
'Tại sao mình lại làm điều đó?' Cậu muốn phủ nhận những gì đã xảy ra, nhưng thực sự Yoonshin đang cảm thấy bị hấp dẫn về mặt tình dục với đối phương. Hoàn toàn không có lời giải thích hợp lý nào khác. Yoonshin nghĩ nếu Sehun phát hiện ra những suy nghĩ của cậu thì chắc chắn cậu sẽ không thể nguyên vẹn rời đi. Xét cho cùng, Sehun là người sẽ cảm thấy ok nếu anh làm điều gì đó với đối phương, nhưng anh lại không bao giờ khoan dung khi người khác làm điều tương tự với mình.
Yoonshin bật dậy và chạy ra khỏi phòng như một người lính đang phải rút lui vì kẻ địch, cậu không thể thu dọn đống lộn xộn mà mình đang nghĩ trong đầu.
Cánh cửa đóng sầm lại chắc nịch.
Màn 09
Vụ án của Sehun là một vụ kiện công ty. Đó là yêu cầu chống lại một nhân viên của công ty về việc bồi thường thiệt hại. Sehun đại diện cho công ty nguyên đơn đã khởi kiện một trong những nhân viên trong công ty, họ đã đi ngược lại các quy định của công ty. Ngồi bên cạnh Sehun là giám đốc điều hành, người được bầu làm đại diện trong cuộc họp trước toàn thể nhân viên, theo Đạo luật Thương mại.
Ở giữa tòa án, chánh án ra hiệu cho chấp hành viên tòa án. Vị chấp hành viên đã gọi tên nhân chứng vài lần, và một người đàn ông đã đứng ra làm nhân chứng. Trong khi mọi việc đang diễn ra theo thông lệ, phía luật sư của bị cáo liếc nhìn Sehun, ông ta đang chuẩn bị tài liệu. Ánh mắt của họ đã chạm nhau.
Yoonshin và Thư ký Tak đang quan sát từ phòng quan sát bên ngoài.
Lần đầu tiên họ gặp nhau thì ngược lại với tình huống bây giờ, lúc này Yoonshin đã được sự cho phép của Sehun để đến xem phiên tòa của anh. Cậu ngạc nhiên vì có quá nhiều thứ đã thay đổi.
Phiên tòa xét xử đầu tiên của Sehun mà Yoonshin chứng kiến giống như đang đứng trên tảng băng mỏng. Nó trơn trượt và lạnh giá. Như thể các vị luật sư đôi bên đang tung ra những cú đấm trong trận bão tuyết không rõ tầm nhìn, và Sehun là kẻ đầu tiên ra đòn.
"Luật sư của bên nguyên đơn, xin mời tiếp tục thẩm tra." Ngay khi được sự cho phép của thẩm phán, Sehun đứng trước nhân chứng, mặc bộ đồ ba mảnh. Đôi mắt anh lạnh lùng đến mức áp bức cả người đàn ông trên bục nhân chứng. Anh nhìn thẳng vào người đàn ông.
Khi Sehun với dáng người cao lớn và vẻ mặt sắc sảo đứng giữa sân đấu, ánh mắt và sự chú ý của cả khán phòng tự nhiên đổ dồn vào anh. Đôi môi căng mọng của hé mở và tất cả những người trong tòa án đều nhìn vào anh. "Anh đã nghe về khoản 1, Điều 399, Đạo luật Thương mại chưa?"
Người đàn ông quan sát Sehun một cách thận trọng, gật đầu. "Tôi đã nghe."
"Nếu giám đốc của một công ty vi phạm quy định hoặc đi ngược lại các điều khoản của công ty, và họ lơ là trong việc thực hiện nhiệm vụ của mình, thì họ phải chịu trách nhiệm về những thiệt hại cho công ty dù chung hay riêng. Anh có nhận ra đoạn này không?"
"Có."
"Lần gần đây nhất anh mà nghe về Điều 399 của Đạo luật Thương mại này là ở đâu?"
"Anh thấy đấy, tôi đã biết về luật này vì nó là kiến thức phổ thông mà các giám đốc điều hành của bất kỳ công ty nào cũng phải biết."
"Tôi hỏi lần gần đây nhất mà anh nghe về đạo luật này ở đâu."