Ngọc Dao không ngừng van xin, nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh lùng, sự vô cảm đến từ anh.
" Quan sát cô ta, nếu không quá nguy hiểm thì không cần giúp."
" Được!"
Mặc Tử Lâm dặn dò nhỏ với Cảnh Thiên, anh có chút nhẫn tâm nhưng vẫn lo cho cô bằng cách của anh. Một con người máu lạnh không sợ trời không sợ đất kia, lại sợ cô chính là điểm yếu của anh.
Tiếng gầm gừ trong bóng tối càng làm Ngọc Dao khiếp sợ, vội cầm con dao lên đưa về trước ngực như tư thế phòng thủ.
Nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn của Ngọc Dao, cô vội lấy tay nhanh chóng gạt đi, hai mắt mở tròn, đầu óc căng thẳng không dám lơ là dù chỉ một chút.
Cô muốn sống, muốn gặp lại mẹ và ba.
Con sói hoang đấy từ từ tiến về phía Ngọc Dao, miệng nó nhe ra những hàm răng nhọn hoắt, nước dãi chảy lòng thòng xuống đất thật kinh dị. Nó tiến lên, thì cô lại lùi ra sau cho đến khi hết đường, hai tay cầm con dao mà run lên không ngừng cứ như sắp buông lỏng muốn làm rơi xuống đất tới nơi.
" Cầm chặt vũ khí trên tay nếu không muốn chết."
Giọng nói nhắc nhở cất lên, cô có chút bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng nghe theo, cầm chặt con dao trên tay.
" Điều khiển cảm xúc, tập trung vào một điểm. Dứt khoát tấn công và tìm ra động mạch chủ."
Ngọc Dao tập trung lắng nghe lời nói ấy chỉ bảo. Cảnh Thiên đứng bên ngoài tuy không nhìn vào tình hình bên trong, nhưng cậu cũng đã từng rất giống cô, yếu đuối cho tới khi được huấn luyện trở thành một tên giang hồ máu mặt.
" Động...động mạch chủ là ở đâu chứ?"
" Tự tìm đi, trong cuộc chiến sống còn, sẽ không ai đứng ra chỉ bảo cô đâu."
Đang nhìn xem nó nằm ở đâu, thì ngay lập tức con sói như hiểu được cô đang muốn làm gì. Nó không cho cô thời gian suy nghĩ lập tức nhảy vồ tới, Ngọc Dao không có kinh nghiệm chỉ có thể hét lên rồi né theo phản xạ, nhảy sang bên trái đi theo đó là móng vuốt cào trúng bả vai, đau đớn mà buông luôn con dao rơi " Leng keng" xuống đất, chảy toang máu, nhuộm đỏ cả áo.
Giọng nói sợ hãi run lên " Đau...đau quá..."
Nhìn thấy con dao nằm dưới đất, Ngọc Dao không có thời gian nghỉ ngơi, chống đỡ đứng dậy lao mình tới để lấy thì miệng con sói đã nhanh hơn ngoặm vào cánh tay phải của cô, tiếng hét vang lên đầy thảm thiết.
" A A A A..Buông tao ra..."
Đau quá mà bật khóc, nó ngậm chặt không chịu buông cứ như sắp đứt lìa cánh tay ra tới nơi rồi.
Tưởng chừng Ngọc Dao sẽ bỏ cuộc, nhưng hình ảnh của người mẹ và ba lại hiện lên trong đầu cô như tiếp thêm sức mạnh, cô cắn răng chịu đựng cơn đau, cất đi sự sợ hãi. Dùng tay còn lại liên tục tấn công vào mắt nó, khiến nó mất đi tầm nhìn, bị đau mà nhả cánh tay ra.
Máu vương xuống đất, cho dù là vậy Ngọc Dao vẫn kiên cường không cho phép bản thân bỏ cuộc, nhanh chóng nhặt lên con dao dưới đất bằng tay trái rồi giơ lên trước mặt con sói như đang đe doạ nó.
Cảnh Thiên trông thấy cảnh này cũng rất bất ngờ, nhìn cô bây giờ hệt như một người khác, không còn là cô gái yếu đuối hay khóc thay vào là ánh mắt sắc lạnh của một kẻ vô tình, chỉ tập chung duy nhất vào một mục tiêu làm Cảnh Thiên cũng phải trầm trồ khen ngợi trong lòng.
" Cô rất mạnh mẽ, Ngọc Dao."
Con sói không bỏ cuộc, nó vấn cứ muốn vồ lấy Ngọc Dao cho bằng được, lần này đã khiến nó vô cùng tức giận, cặp mắt dự tợn của kẻ săn mồi đỏ ngầu như máu nhảy vờn tới, làm cô không thể chống lại sức nặng của nó bị đè dưới đất, dùng tay trái mà đỡ hai chi trước liên tục tạo áp lực, cô nghiến răng ra sức chống lại tự cổ vũ bản thân.
" Nhất định phải sống. Ngọc Dao." Ánh mắt trở nên quật cường.
Cảnh Thiên dùng hòn đó bên cạnh, bắn về phía con sói.
Ẳng!
Bất ngờ con sói chu lên một tiếng đau đớn, nhân hội cô chạy ra khỏi vùng nguy hiểm, vừa mới xoay lưng thì ăn ngay cái móng vuốt ba đường phía sau của nó.
Xoẹt!
Cơn đau truyền đến, lần này không thể cầm cự được nữa mà ngã khụy xuống mặt đất. Máu chảy ra rất nhiều, đôi mắt cứ lảo đảo mọi thứ xung quanh như dần mờ đi.
" Ngọc Dao! Phía sau."
Cảnh Thiên lo lắng hét lên.
Ngọc Dao liếc mắt qua sau nhìn, thấy con sói đang vồ tới. Cầm con dao siết chặt trên tay như chờ đợi thời cơ, không biết cô đang suy tính gì, hay là muốn chịu chết.
" Chính là lúc này." Ngọc Dao lẩm bẩm trong miệng.
Nó vồ tới cô lập tức ngả người xuống, nhìn vào một điểm cầm con dao dứt khoắt cắt ngang cổ nó, cảnh này khiến Cảnh Thiên cũng phải ngây người, đứng hình tại chỗ mất vài giây. " Làm...làm được rồi!"
Con sói bại trận, nó còn chưa được ăn đã phải nằm chết dưới tay cô, về với đất mẹ.
Ngọc Dao mặt trắng bệnh, dù gì cũng là một cô gái chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Tinh thần trở nên bất ổn, cùng với trên cơ thể toàn là vết thương suýt nữa lấy mạng cô.
Nhìn con sói nằm chết dưới mặt đất, khoẽ miệng khẽ cong lên đầy chua xót, lẩm bẩm trong miệng " Tôi...làm được rồi!"
Hết sức chịu đựng, cơ thể Ngọc Dao đổ rầm xuống mặt đất, bất tỉnh ngay tức khắc.
Cảnh Thiên định nhanh chóng đi vào thì có một bóng người nhanh hơn lướt ra. Một dao chém đứt ổ khoá ôm lấy cơ thể cô vào lòng.
" Đi gọi bác sĩ giỏi nhất tới đây."
" Được!" Cảnh Thiên nghe xong lập tức rời đi.
Mặc Tử Lâm ra lệnh, khuôn mặt lạnh băng nay lại pha chút lo lắng. Hoá ra từ nãy giờ anh chưa rời đi, không yên tâm mà đứng quan sát nhìn cô. Nhìn vào những vết thương trên người và con sói nằm dưới đất, anh nở một nụ cười hài lòng nói nhỏ:
" Quả nhiên người phụ nữ tôi chọn không tầm thường. Em ở với tôi, kẻ thù của tôi rất nhiều, nguy hiểm còn hơn là con sói hoang này. Tôi không thể lúc nào cũng ở bên mà bảo vệ cho em, chỉ còn cách dạy em tự bảo vệ chính mình...Âm Ngọc Dao...đáng hận vì em là con gái ông ta."