Ngọc Dao mở tròn mắt, kinh ngạc thầm nói trong lòng " Anh ta biết được sự thật rồi sao? Mình còn chưa làm gì mà?"
" Mau tránh ra, em điếc hả?" Anh quát lên đầy hung hãn.
Ngọc Dao giật thót, nhưng vẫn không nghe, nhất quyết không tránh, cô còn bạo gan ngồi xuống ôm lấy Thảo Nhi vào lòng, giống như người mẹ đang ra sức bảo vệ con mình bằng mọi giá.
" Tôi cũng từng mang thai, cũng từng bị ép mất đi đứa con, tôi hiểu cảm giác ấy nó đau tới mức nào..."
" Nhưng chính cô ta là hung thủ."
Mặc Tử Lâm lập tức quát lên, cắt ngang lời nói của Ngọc Dao.
Toàn thân cô run rẩy, sợ hãi trước người đàn ông đang nổi trận lôi đình trước mặt kia, nhưng vẫn ôm chặt lấy Thảo Nhi, nhìn ả bây giờ thật đáng thương, gương mặt nhăn nhó, ôm bụng không ngừng rên rỉ, máu phía dưới chảy ra ngày một nhiều hơn.
Thử hỏi nhìn thấy cảnh này, ai mà không xót cho được.
Ngọc Dao bắt đầu lo lắng trong lòng " Nếu như không kịp thời đưa đến bện viện, đứa bé sẽ chết mất."
Suy nghĩ một lúc, Ngọc Dao hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn Tử Lâm mà nói:
" Chuyện lúc đó tôi không muốn truy cứu nữa, mất thì cũng đã mất rồi. Tôi không hi vọng anh báo thù cho tôi. Dù gì cô ấy cũng đang mang dòng máu của anh, tại sao anh có thể nhẫn tâm đạp vào bụng cô ấy như vậy? Tôi Không quan tâm cô ấy đã từng đối xử tôi như thế nào? Nhưng bây giờ, mong anh đưa cô ấy tới bệnh viện ngay đi."
Đôi mắt kiên định mở trừng trừng cứ nhìn thẳng vào mắt Tử Lâm, làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh nhướng đôi lông mày lên, ánh mắt sâu như không thấy đáy, khoé miệng cười lạnh mỉa mai.
" Em đang chứng tỏ bản thân mình là một thiên thần cứu lỗi sao? Có thể tha thứ cho một kẻ đã giết chết con mình? Còn muốn giúp cô ta?" Càng lúc càng nói, giọng của Tử Lâm ngày càng khó nghe " Em dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy. Vậy tại sao em không bỏ qua mà tha thứ cho tôi?"
" Đó là hai việc hoàn toàn khác nhau." Ngọc Dao lập tức đáp lại ngay.
Tử Lâm nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu đỏ mở trừng nhìn Ngọc Dao, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm làm nổi lên những gân xanh vô cùng đáng sợ, như đang kìm nén cơn giận dữ có thể bùng ra bất cứ lúc nào.
" Em nói khác nhau? Khác chỗ nào hả? Vậy hoá ra... Em coi con chúng ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?"
" Cô ấy cũng đang mang thai con anh." Ngọc Dao hét lên.
" Thứ tạp chủng đó không phải con anh." Tử Lâm đanh giọng, khẳng định một cách chắc nịch.
Ngọc Dao nhướng mày, ánh mắt nhìn anh thật sự quá thất vọng, cười lạnh nhỏ giọng " Đến cuối cùng anh vẫn không muốn chịu trách nhiệm. Mặc Tử Lâm, tôi không ngờ anh là loại người như vậy cơ đấy."
" Chết tiệt." Tử Lâm bị Ngọc Dao chọc cho tức điên lên, không nhịn được mà chửi thề trong miệng, rồi bước gần tới chỗ Ngọc Dao, đứng trước mặt cô lạnh giọng.
" Tôi đã nói không phải con tôi. Nếu em không tin, tôi sẽ moi bào thai đó ra để xét nghiệm cho em xem."
Ngọc Dao tái xanh mặt, cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ấp úng " Anh...Thật tàn nhẫn."
" Không, tôi chỉ đang chứng minh cho em thấy. Ai bảo em không tin tôi?"
" Được, được. Tôi tin anh. Nó không phải con anh, nhưng cho dù là vậy, tôi cầu xin anh hãy đưa cô ấy tới bệnh viện nhanh đi."
Ngọc Dao lập tức nhún nhường, cô hiểu tính anh, có cãi nữa với một kẻ hiếu thắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn thêm nghiêm trọng hơn.
Nhìn Ngọc Dao cầu xin như vậy, Tử Lâm có chút ngủi lòng, rồi lại liếc xéo nhìn Thảo Nhi đang run rẩy ôm bụng, mặt cắt không còn giọt máu nằm thoi thóp trong lòng cô, khoé miệng nở ra một nụ cười nham hiểm.
Lạnh giọng đáp lại " Không thích."
" Cái gì mà không thích? Mặc Tử Lâm, rốt cuộc anh muốn thế nào chứ?"
" Nợ máu thì trả bằng máu. Không có cái kiểu nợ máu mà đi cứu mạng."
Dứt lời, Tử Lâm phẩy tay ra hiệu. Đám đàn em lập tức hiểu ý ngay mà đi đến cố gắng tách Ngọc Dao và Thảo Nhi ra.
Ngọc Dao c.ương quyết kháng cự, ôm chặt lấy Thảo Nhi mà hét lên " Đừng qua đây."
Tử Lâm nhíu mày khó chịu, anh trực tiếp đi tới cầm lấy cổ tay Ngọc Dao siết chặt, hung hãn mà quát " Bỏ ra."
" Không bỏ, Anh không thể hại cô ấy. Mặc Tử Lâm, đứa nhỏ không có tội mà." Đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào bất chợt cất lên " Tha cho cô ấy và đứa nhỏ đi. Anh muốn làm gì tôi cũng được."
" Đừng có khóc." Anh nói như quát vào mặt cô " Người phụ nữ đó vốn không quan tâm đến đứa nhỏ. Tôi làm vậy chỉ muốn tốt cho nó, để nó sinh ra có một người mẹ như vậy, thì thà không sinh nó ra, nhìn thấy được thế giới tàn khốc này."
" Anh nói vậy mà không tự nhìn lại mình sao? Đến đứa nhỏ chưa kịp hình thành, anh còn dám giết. vậy thử hỏi khi anh có con thì sao?"
" Tôi và ả ta khác nhau. Đừng có tiếp tục trả treo với tôi. Đưa em tới đây, là để cho em chứng kiến cái giá của kẻ đã hại chết con chúng ta."
Không nhiều lời nữa. Tử Lâm dứt khoát giật mạnh Ngọc Dao ra khỏi Thảo Nhi, đám đàn em lôi ả ra xách lên, máu chảy thành một vũng dưới chân.
Nhìn vào đôi mắt đáng thương ngấn lệ kia, Ngọc Dao càng lo lắng trong lòng, cô từng mất con, cô hiểu cảm giác ấy hơn bất kỳ ai hết.
" Mặc Tử Lâm, anh định làm gì?"
Tử Lâm ôm chặt cô trong lòng, lạnh giọng trả lời " Ép ả uống thuốc, đúng như những gì đã làm với em.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
2. Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
3. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
4. Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
=====================================
Ngọc Dao vội lắc đầu " Không, đừng làm như thế. Đừng mà."
" Đổ thuốc vào miệng ả ta." Tử Lâm lớn giọng ra lệnh.
" Vâng! Lão đại!"
Cơ thể Thảo Nhi bây giờ rất yếu ớt, không còn chút kháng cự, mền nhũn cứ như một con rối không xương, nhìn Ngọc Dao với ánh mắt cầu khẩn, khoé mắt ả chảy ra dòng lên ấm nóng.
Tên đàn em kia theo lệnh, đi tới trước mặt Thảo Nhi, dùng tay bóp chặt miệng ả khiến miệng hé mở, tay còn lại đưa lên dần cho thuốc vào.
Trong lòng Ngọc Dao bây giờ rất rối loạn, mặc dù rất hận Thảo Nhi đã giết chết con mình, nhưng đặt mình vào trong hoàn cảnh ấy thì mới thấu hiểu. Cảm thấy ả lúc này đáng thương hơn là đáng trách " Mặc Tử Lâm, anh đừng tạo nghiệt nữa."
Cô hét lên, cắn vào tay Tử Lâm một cái, anh bị đau kêu lên một tiếng. Nhân cơ hội, cô đẩy anh ra mà xông đến chỗ Thảo Nhi như một con thú hoang " Buông cô ấy ra."
Tử Lâm nổi giận, lẩm bẩm trong miệng " Sao em cứ phải chống đối tôi hả?" Vài giây sau anh như một quả phát nổ, quát lớn tới mức đến tận mấy gian phòng cũng nghe thấy.
" Âm Ngọc Dao, Tôi thương em như vậy chưa đủ sao?"
Ngọc Dao ôm lấy Thảo Nhi, khoé mắt đỏ hoe, giọng nói như pha chút sự ấm ức và giận dữ.
" Để tôi nói cho anh biết. Không đủ, mãi mãi cũng không đủ."
Mặc Tử Lâm càng thêm tức giận, không quan tâm bất kỳ ai đang ở xung quanh mà đi thẳng tới chỗ Ngọc Dao, giật một tay cô ra khỏi Thảo Nhi, ánh mắt đay nghiến nhìn ả rồi dùng chân đạp ả ngã ra đất một lần nữa.
" Anh điên rồi." Ngọc Dao kinh hãi trong lòng mà hét lên, muốn thoát khỏi sự cầm tù của anh nhưng không thể.
Tử Lâm gằn giọng đầy khó nghe:
" Như thế nào mà không đủ? Tôi có thể cho em mọi thứ, thương em và yêu em. Nhưng em năm lầm bảy lượt chống lại tôi? Âm Ngọc Dao, em không hiểu tình cảm của tôi hay cố tình không hiểu?"
" Được, vậy anh nghe cho kỹ đây. Anh nói thương tôi, nhưng vẫn để tôi khóc một mình tới sáng. Anh thương tôi nhưng lại khiến tôi ấm ức đủ đường. Anh thương tôi nhưng lại làm tôi tổn thương hết lần này đến lần khác, đánh tôi, hành hạ tôi. Như vậy mà là anh thương tôi sao?"
Ánh mắt Ngọc Dao như hằn sâu trong đó là những uất ức nhìn anh, từng câu từng chữ như được nói lên từ tận sâu trong đáy lòng, trầm thấp như một tiết tấu của bản nhạc buồn, giọng nói đầy chua xót, nghẹn nức từng tiếng.