Lòng cô chấn động một cái, trán vã cả mồ hôi. Không thể giấu được nữa mà nhanh chóng bật dậy, đưa tay giật lại.
" Đưa cho tôi." Nắm chặt giấu vào trong lòng.
" Âm Ngọc Dao." Từng câu từng chữ anh gằn lên đầy tức giận.
Ngọc Dao co rúm người lại một chỗ, nhắm chặt hai mắt, như đang chờ đợi cơn thịnh nộ của người đàn ông trước mặt.
" Thiếu đâu một viên? Trả lời mau." Đôi mắt mở trừng nhìn chằm chằm vào Ngọc Dao, như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.
Ngọc Dao vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng không đáp.
Tử Lâm không thể kiên nhẫn được nữa, sự im lặng của Ngọc Dao, nó cũng như một câu trả lời, đồng nghĩa với việc chính cô đã uống một viên, ánh mắt anh dần trở nên như một con thú dữ, từ từ tiến lại gần cơ thể cô, nhỏ giọng đến rùng người.
" Em uống rồi đúng không? Mọi tinh túy của tôi bên trong em đều bị em giết cả rồi đúng không? Em không muốn mang thai con của tôi tới vậy cơ à?" Vừa nói, anh vừa đưa tay choàng lên, ôm lấy cơ thể cô đang run rẩy sợ hãi vào lòng, há miệng ngậm lấy vành tai cô làm cô chợt rùng mình một cái, anh tiếp tục nói:
" Là ai đã đưa cho em? Là ai đã kêu em uống? Hay là tự ý em uống? Tiểu Dao Dao, em tốt nhất nên thành thật với tôi. Nếu không em sẽ không biết tôi định làm gì với cơ thể của em đâu."
Giọng nói tuy rất nhẹ nhàng cứ như không có gì xảy ra, nhưng lại đe doạ khiến người ta cảm giác lạnh buốt cả sống lưng.
Ngọc Dao vẫn không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng, ngồi bất động tại chỗ như một khúc gỗ. Bản thân cô hiểu lần này không thể tránh khỏi được nữa, miệng mấp máy định lên tiếng thì bất ngờ Tử Lâm như đã đạt giới hạn, không thể nhẫn nhịn được nữa mà quát lên.
" Ai cho phép em uống?"
Ngọc Dao giật thót, ngập ngừng vài giây, nghiến răng lấy hết can đảm mà đưa đôi mắt mông lung ngấn lệ nhìn anh, dứt khoát thừa nhận.