“Nhanh cái chân lên, Linda, muộn mất rồi.”- Khaan lôi xệch Linda đi, vừa chạy vừa cằn nhằn. “Tại ai, hả? Món thằn lằn khốn kiếp của ngươi đó.”- Linda vừa ôm bụng vừa kêu, chúng cứ đau như vậy từ đêm qua. Cả hai chạy như điên ra Phố, đó là đường ngắn nhất dẫn đến tòa tháp. Phố sáng sớm đã vô cùng nhộn nhịp. Những người Lùn nhỏ bé đã bắt đầu làm loại bánh đặc biệt của họ từ sóc và chuột, nhộn nhạo hết cả một góc. Những vị khách thì xếp hàng dài chờ đợi từng mẻ bánh ra lò, tay ai cũng cầm sẵn một xu vàng. Xa hơn, những thợ săn cũng đã tập hợp để chuẩn bị buổi đi săn buổi sáng, ai nấy đều trang bị kĩ lưỡng. “Khaan, Linda à, sao đi muộn thế, sắp bắt đầu rồi đó.”- Một người thợ săn giơ tay chào khi thấy hai kẻ đáng thương đang vắt chân lên cổ chạy. “Chào, ông chứng kiến cho tôi nhé, nếu hôm nay tôi muộn, tôi sẽ giết hắn.”- Linda vừa ôm bụng vừa nói. Cả hội thợ săn cười ầm lên. “Nhanh lên đi.” Khaan và Linda rẽ từ khu phố sang một con đường rừng khác, mắt cứ hướng tòa tháp mà chạy. Tòa tháp là một cái cây khổng lồ, nhưng thân của cái cây đó lại là những ngôi nhà bằng đá xếp trồng lên nhau một màu trắng đục, xen kẽ là rêu mọc cổ kính. Mỗi tòa nhà đều cách nhau một khoảng không nhỏ, như thể từng tầng một đều lơ lửng vậy. Giữa cả một cánh rừng bằng phẳng, tòa tháp như thể một thanh kiếm khổng lồ được cắm nối liền giữa bầu trời và mặt đất vậy. Khaan và Linda vẫn chạy, chạy đến nỗi cây cung đeo chéo vai của Khaan lúc đến nơi đã tuột gần xuống đến bụng. “Kịp rồi.”- Khaan thốt lên. Cả hai dừng chân khi thấy cánh cổng của tòa tháp. Nói đúng hơn thì đó là một bức tranh bằng đá rất to, chạm khắc nổi một trận chiến không ai biết tên. Trong bức tranh đó, những chiến binh đang giương kiếm đánh lại thứ gì đó đã bị làm mờ đi, như thể bức tranh theo thời gian đã không còn nhìn rõ nữa. Một vạch kẻ dài phân cách ngay giữa bức tranh, chia đôi những chiến binh và thứ gì đó kì lạ để tạo thành một cánh cổng, một cánh cổng mà phải hai chục người mỗi bên mới có thể đẩy nó mở ra. Ngày thường, chiếc cổng đó đóng lại im lìm, nhưng chỉ ngày hôm nay, nó mở ra để đón tất cả mọi người muốn thử sức. Đứng giữa cổng là một người đàn ông, ông ta mặc một chiếc khăn trùm trắng kín đầu tới chân, chỉ dẫn bất kì kẻ nào muốn vào tòa thấp. “Xin chào.”- Người đàn ông từ tốn nói khi thấy Khaan và Linda. “Chúng tôi đăng kí tham gia đội Tầng hai.”- Khaan nhanh nhảu nói. “Xin mời đi lối cầu thang đằng kia” Người đàn ông chỉ vào một chiếc thang, trông giống hệt với hàng trăm chiếc thang khác dẫn đi khắp nơi trong tòa tháp. “Cảm ơn ngài.”- Khaan và Linda cúi đầu. “Mong sự ban phước sẽ ở bên các con.”- Người đàn ông cũng cúi đầu lại, rồi ông ta vẫn đứng đó, đợi những người tiếp theo. Khaan và Linda lại vội vàng chạy lên cầu thang, bỏ qua tầng thứ nhất vì hai năm trước, họ đã vượt qua nó rồi. Tầng một là một quảng trường bằng đá rất rộng, không hề có bất cứ một đồ đạc gì ngoài một bức tượng bằng vàng hình một vị pháp sư tay cầm hai quả cầu một xanh một đỏ. Hôm nay là ngày tòa tháp mở cửa, nên quảng trường đó đông nghịt, tuy vậy ai cũng phải xếp hàng, trải dài từ pho tượng đó đến gần chỗ cầu thang mà Khaan và Linda đang chạy. “Năm nay đông thật.”- Linda nói. “Đông cỡ mấy họ cũng chỉ chọn mười người thôi.”- Khaan nhìn dòng người háo hức, ai cũng mong ước mình sẽ được chọn. “Nhìn kìa, xanh rồi kìa.”- Linda chỉ vào một người. Quả cầu màu xanh bên tay phải của pho tượng sáng lên, có nghĩa rằng hắn là kẻ được ban phước. “Krom sao, hiếm thấy thật.” Đó là một tên Krom, một tộc người thờ bầu trời, họ đã sinh sống ở đây rất lâu. Tên Krom này đi chân trần, đầu đội một chiếc mũ lông che kín mắt sắc sỡ với những màu xanh trộn lẫn vào nhau vô cùng bắt mắt. Tuy vậy, bên dưới hắn mặc một bộ quần áo vô cùng rách nát. Người Krom chỉ mong cầu bình yên cho bầu trời, nên họ thường chẳng giao du với những tộc người khác mà chỉ ở sâu trong rừng.
“Thôi, nhanh đi, muộn rồi.”- Lần này đến lượt Linda kéo Khaan đi. Cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình muộn màng của mình. Được một lúc thì Linda và Khaan đã bước qua những nấc thang cuối cùng, họ đã đến Tầng hai. “Mọi người đâu cả rồi?” Linda ngó ngang dọc, chẳng có một bòng người. “Nhìn kìa.”- Khaan đập đập vào vai Linda. Khaan chỉ tay lên trần, nơi mà cách xa như thể giữa mặt đất và bầu trời vậy, và trên đó, những chiếc tủ sách đang bay lơ lửng. “Cao quá. Nhìn bên ngoài tầng này đâu có cao đến vậy?” Cả hai há hốc mồm, ngửa cổ lên nhìn phải đến hàng ngàn những chiếc tủ sách cứ bay như vậy. Kì lạ là chúng không hề va vào nhau, cứ lướt qua nhẹ nhàng như được sắp đặt từ trước vậy. “Nhiều sách quá.” Cả tầng này toàn sách. Chưa kể đến những cái tủ đang bay kia, dưới mặt đất là những chồng sách cao bằng hai ba người cộng lại rải rác khắp căn phòng. Linda và Khaan cứ đứng ngơ ngác như vậy một lúc, tuyệt nhiên không có một bóng người. “Này, hay chúng ta đến muộn quá?”- Linda hỏi với giọng lo lắng. “Có thể lắm, có khi họ đã tổ chức xong xuôi rồi.” “Khốn thật, đợi cả năm trời.” Linda ôm đầu nuối tiếc, còn Khaan thì thở dài ngao ngán. “Dạ cho hỏi…”- Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau. “Ai vậy?” Từ dưới cầu thang, cậu bé người Krom từ từ xuất hiện, vẻ mặt cũng rất ngơ ngác. “Đây có phải tầng hai không ạ?” Khaan và Linda nhìn nhau. “Sao cậu lên được đây vậy?” “À thì, tôi vừa qua được tầng môt, nên đang tìm tầng hai.”- Thanh niên người Krom đáp. Khaan phì cười. “Cậu phải về nhà luyện một năm mới được lên tầng hai, cậu bé à.” “Vậy sao?”- Tên Krom ngạc nhiên đáp. “Đúng vậy, luật vốn là như vậy mà. Không ai hướng dẫn cậu sao, đáng lẽ khi được chọn xong cậu sẽ được dẫn thẳng ra ngoài chứ nhỉ?”- Khaan cũng bắt đầu thấy khó hiểu. “Chẳng có ai cả, tôi chẳng thấy người nào của tòa tháp cả.” “Đúng vậy, lạ thật. Năm nào cũng náo nhiệt lắm mà.” Đúng lúc cả ba vẫn còn đang không biết nên làm gì, thì phía trên Khaan nghe thấy có những tiếng nói chuyện xì xào. “Suỵt. Nghe đi.” Linda lắng tai nghe. “Có người?” “Hai người.”- Tên Krom đáp. Chiếc mũ lông của tên Krom dựng đứng lên, những chiếc lông vũ đung đưa như thế đang nghe ngóng. “Lợi hại thật.”- Linda lần đầu nhìn thấy thứ sức mạnh này. Đúng là có hai người thật, chúng đang bước trên những tủ sách để đi xuống. Chúng đi đến đâu những tủ sách tự động bay đến chân chúng và cứ như vậy xuống thấp dần thấp dần. Hai tên đó đều đang say sưa nói chuyện nên có lẽ không nhìn thấy ba gương mặt lạ lùng ngơ ngác kia. “Dạ, cho hỏi…”- Tên Krom đột nhiên lên tiếng. Hai kẻ kia giật mình ngó xuống. “Đây có phải tầng hai không ạ?”- Tên Krom hỏi, giọng rất hồn nhiên. “Tầng hai? Sao các ngươi vào được đây?”- Một tên trong số đó cúi xuống, thò sát mặt ra để nhìn rõ ba kẻ mà với chúng là những vị khách lạ mặt. Khaan và Linda giật mình, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi thấy khuôn mặt của người vừa ngó xuống. “Linda.”- Khaan hét lớn, và dường như Linda cũng hiểu ngay lập tức. Linda kéo tay áo, để lộ hàng chục sợi dây được giấu bên trong. “Cầu cho sự ban phước ở bên con.” Tất cả những sợi dây đều dài ra nhanh chóng mặt, bám chặt vào chiếc tủ sách đang lơ lửng kia. Khi đã cuốn chặt, Linda giật mạnh làm chiếc tủ đó lao thẳng xuống mặt sàn, vỡ vụn, sách bay tứ tung. “Cầu cho sự ban phước ở bên con. Bùng cháy.” Khaan đã giương cung từ bao giờ, bắn liên tiếp về kẻ vừa ngã nhào khỏi tủ sách. Tên lạ mặt đó dù bị tấn công bất ngờ nhưng hắn vẫn né được tất cả những mũi tên. Hắn lộn người ra xa, tạo khoảng cách. “Ai vậy?”- Tên người Krom vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. “Ngươi không nhận ra hắn sao, mở mắt ra đi, hắn là Osma kìa.” “Osma sao?”- Tên Krom lùi lại hai bước, chiếc mũ lông của hắn dựng lên. “Pháp sư phản bội, đúng là ngươi lại về Midsom.” Tên lạ mặt thở dài, nhìn cả ba với ánh mắt khó chịu. “Gendal tạo ra những kẻ thật là phiền phức. Giờ những tên yếu ớt này cũng dùng được phép thuật sao?” “Ổn không vậy, Osma?” Lúc này tên còn lại cũng đã nhảy xuống. Tay hắn đang cầm một cây rìu. “Thôi, đây là chuyện của tôi, cậu cứ đi trước đi.” Người còn lại nhìn hai bên, nhưng rồi có vẻ cũng chẳng muốn can thiệp. “Tùy ông thôi, cảm ơn vì cây rìu nhé.” Tên đó nói rồi đi thẳng về phía cầu thang. “Ai cho ngươi đi, ngươi là kẻ nào?”- Khaan bắn một mũi tên lửa về phía người đang cầm rìu. Tên lạ mặt giơ cây rìu lên, chém đứt đôi mũi tên của Khaan. Linda nhân lúc hắn vừa phải né đòn thì lao tới, bung tất cả dây của mình ra. “Cầu cho sự ban phước…” “Đứng im.” Người Linda bỗng cứng đờ, chân tay không thể cử động. Sợi dây chưa kịp niệm phép nên mềm nhũn lại, rơi lả tả trên mặt đất. Khaan cũng đứng như trời trồng, tay vẫn đang lắp dở mũi tên vào cây cung. Tên lạ mặt lững thững bước qua cả ba.
“Là ta thì ta sẽ để cậu ta đi đấy.” Osma cười. “Cảm ơn lần nữa nhé.”- Tên lạ mặt chào Osma lần cuối rồi bỏ đi. Để mặc ba kẻ bất động đáng thương. Ngay khi tên lạ mặt đi khuất bóng, Khaan, Linda và người Krom ngã gục xuống sàn, ho sặc sụa, tay chân run rẩy không còn chút sức lực. Osma tiến lại, nhìn ngó xung quang căn phòng. “Lại phải sửa lại rồi, vẫn có lỗ hổng ở đâu đó.” Rồi hắn tiến sát lại phía cả ba tên đang nằm kiệt sức trên sàn. “Mấy con chuột nhắt dám vào nhà của ta.”