Vẻ tiếc nuối trên gương mặt cùng các cơ mặt hiện rõ từng nét, Tô Trung bắt đầu cất cao giọng nói.
“Thôi thì mọi người sẽ nhớ chú em Cáo chó sói à!”
Cáo chó sói thất thần, mồm miệng nhanh nhảu.
“Cái gì? Ngài không thể làm như vậy với tôi được... Tôi đã bày mưu cho ngài mà...” Cáo chó sói lắp bắp.
“Rất tiếc cho chú mày, hạng bán đứng người khác, ngài thứ trưởng không cần đâu!” Tô Trung chép miệng cùng lúc bàn tay giơ lên.
“Nào khử chúng đi!!!” Ngón cái chìa ra bắt đầu ra lệnh cho bọn tinh binh.
Khẽ hít làn hơi dài, Hắc Động tiến lại gần, giơ ngay đôi bàn tay của mình và chạy.
“Bác theo cháu nào...”
Ngay lập tức bọn đàn em của Vỹ đầu gấu cũng nhanh nhẹn tóm gọn người đại ca vào trong góc tường...
“Thế đấy, điều mà mày phản bội đó?” Nó chép miệng và buông ra khẩu súng trên vầng thái dương của gã Cáo chó sói, thoáng vài giây là cú lăn lộn xuống nền đất.
Làn đạn bay ra tứ tung, chúng như mũi tên sắc nhọn nện đau điếng xuống nền đất. Chúng dường như không có mắt nhìn nên cứ tha hồ tung hoành, làn đạn chỉ biết bay ra với tốc độ kinh hoàng cùng chỉ thị duy nhất, đó là sát thương đến tận cùng dành cho đối phương...
“Chị có chuyện muốn nói với em!” Người chị gái tiến lại gần hắn, vẫn phong cách và phong thái cũ mà có phần còn sang trọng quý phái hơn rất nhiều.
“Có gì nói đi!” Hắn hằn học.
“Chuyện sang nước M vào cuối năm 12 này, em lo thu xếp đi!” Người chị nhấn giọng nói với hắn.
“Tôi không đi đâu hết!!!” Hắn cố tình nhại lại giọng nói kia của người chị gái.
“Em... em dám không đi sao?” Vẻ tức giận hiện rõ trên mặt chị gái hắn.
“Hết rồi đúng không? Giờ tôi muốn vào phòng!” Hắn lên giọng.
“Cái gì thế này?” Người chị gái trợn tròn đôi mắt to đen lay láy của mình.
Cái thằng này dám chống đối lại mình ư?
Khẽ chớp ánh mắt, hắn biết rằng nếu mình đi nước M thì tình cảm mà mình đã vun đắp bao lâu nay sẽ tiêu tan mất. Khó khăn lắm mình mới tìm được một tình cảm chân tình của nhân gian. Hít một làn hơi dài. Mình sẽ làm chủ cuộc đời của mình. Gương mặt lúc này hùng hồn với bao ý chí quyết tâm, có lẽ là vì tình yêu đến từ tận con tim.
Cùng lúc ấy...
“Ông Vỹ... ông ráng lên!” Mẹ của Liên nắm đấm nắm chặt lấy bàn tay của người đàn ông.
Khóe mắt rưng rưng những hàng lệ, cố lau chùi với vẻ vội vội vàng vàng song càng cố lại càng tuôn không ngừng.
Hé mở nụ cười gắng gượng của mình, người đàn ông gờ nhẹ lên bàn tay gầy gọc của người đàn bà mà mình đã từng có nhiều lầm lỗi.
“Tôi xin lỗi bà... hãy tha thứ cho tôi.” Giọng nói trũng xuống cùng ánh mắt mơ màng nhiều suy tư về ngày xưa.
“Ngày xưa tôi không phải quên bà... có quá nhiều thứ đã làm cho tôi quên lãng đi. Những công việc của một người chân ướt chân ráo lên thành phố.” Nở một nụ cười nhạt.
“Tôi đã làm đủ thứ nghề từ phụ hồ cho đến chạy bàn... Thấm thoát đã ba năm trôi qua, tôi vẫn không thể có được nghề ngỗng gì ra hồn...” Hạ giọng xuống.
“Ngay cả tiền để gửi về cho bà sắm sửa tôi cũng không có, tôi là kẻ bất tài hèn kém.” Ánh mắt lúc này chợt lóe lên bao niềm tin.
“May mắn đã mỉm cười với tôi bà ạ, một kẻ như tôi đã cứu được thiên kim con nhà giàu có và thế là tôi một bước lên con đường danh vọng.” Níu lấy bàn tay của mình vào các ngón tay, người đàn ông cảm thấy xót xa mặn đắng bờ môi.
“Tôi đã phản bội lời hứa năm xưa với bà!!!” Rưng rưng hai hàng mi nhìn mẹ nó.
“Thôi ông đừng nói nữa, giờ tôi không trách cứ ông nữa đâu... Tôi đã hiểu rồi!!! Tôi chỉ có một điều mong ước duy nhất là ông bình an mà thôi.” Người đàn bà mỉm nhẹ bờ môi nói.
“Tôi... tôi cám ơn bà... A!!!” Câu nói chưa thốt hết lời thì vết thương bỗng trào ra cùng máu chảy dữ dội.
Tiếng hét vang cùng cơn đau đã thấm từng chút từng chút vào nỗi chịu đựng cuối cùng mà một người đàn ông có thể cắn răng thêm được nữa.
“Kìa ông Vỹ...” Người đàn bà hốt hoảng.
Đùng... đùng...
Tiếng súng căng thẳng giữa hai phe vẫn nổ ra khốc liệt, mục đích là càn quét hết không chừa lại, dù chỉ là một người sóng sót. Bọn tinh binh như hổ thêm cánh, chúng ồ ạt tung hết khả năng giàn trận cũng như nả làn đạn tàn khốc vào bức chắn tường bé hẹp kia. Bởi chúng biết khi mà đạn được vơi đi, bọn tép riu sẽ ngủm ngay, có điều sự thoi thóp ấy là bao lâu mà thôi...
Từng bước, từng bước những dấu chân càng tiến sâu vào bức tường chắn kia... Có vẻ như giây phút đối đầu sắp diễn ra mà có né cũng không được.
Cắn chặt lấy đôi môi, người đàn em chợt hét vang điên cuồng như không thể chịu đựng thêm được nữa. Gã túm lấy quả mìn trong tay và chạy nhào ra với tốc độ điên dại.
“Lũ khốn, tụi bây sẽ chết với ông...” Hét vang.
Bốn người còn lại gồm cả nó và Hắc Động đều ngơ ngác cái nhìn... cả thân thể đơ ra. Nó cố chạy ra ngăn cản song Hắc Động đã nắm lấy bàn tay của nó và nói.
“Em muốn làm gì hả?”
“Nhưng... con người kia đã...” Nó lắp bắp cùng giọng nói càng bất an và chỉ tay về phía ấy.
Và điều mà cả đám người còn có thể nhìn thấy, đó là khung cảnh nát vụn và cháy đen. Khói bốc lên nghi ngút, đám tinh binh hốt hoảng chạy lùi lại. Bởi lẽ họ đã thấy sự mất mát quá to lớn từ bảy người trong đám tinh binh chết ngã ra vì quả mìn kia. Cái chặc lưỡi của bọn chúng, không ngờ có anh chàng còn dũng cảm hơn đội du kích cảm tử của quân hồi giáo nữa...
Đồng tử căng ra, cây súng trên tay nó buông xuống nền đất. Gập cả thân người gục xuống, đôi mắt giãn ra. Có vẻ như ngay lúc này, bao nhiêu cố gắng và hi vọng có lẽ đã chợt vụt tắt. Cái người đó... cái người đã hi sinh vì chúng ta... Nó nức nở, những giọt nước mắt của nó tuôn rơi, bao nhiêu chuyện đã xảy ra nào là đánh đấm bị thương. Nó gan góc không sợ gì hết, nước mắt ư lại càng là không thể, vậy mà bây giờ giọt nước mắt của nó lại tuôn rơi vì một con người vô danh đã hi sinh tính mạng của mình và bảo vệ gia đình của nó. Cái bảo vệ ấy gọi là gì? Nó chợt hỏi chính mình. Có phải là tình thân đồng đội, tình anh em? Nếu không có thứ tình cảm sâu và lớn kia. Có lẽ bây giờ người đang nằm ngoài kia trong vòng tay của bọn ác lương, chính là nó...
“Em gượng dậy đi, giờ chúng ta lại tiêu hao đi một người. Em mà mất lòng tin nữa thì ba mẹ em tính sao?” Hắc Động khuyên nhủ trấn an nó.
Nó nhanh nhẹn đôi bàn chân của mình bước vào bên trong căn phòng, nơi mẹ nó đang ở bên cùng những câu nói trấn an.
“Mẹ...!” Nó gọi vang.
“Liên à... ba của con... ba của con... Vết thương sâu quá không ngừng chảy máu con ơi...” Mẹ nó rơm rớm nước mắt không ngừng.
“Liên à... con gái...” Giọng Vỹ đầu gấu thều thào.
Cơ thể nó bỗng cứng ngắt đi, dõi ánh nhìn về phía trước. Nơi cuối căn phòng là hình ảnh mẹ nó và... người đàn ông kia.
“Có sao không ông Vỹ?” Bờ môi nóng khô rang, nó he hé.
“Ba không sao con à... may quá là con không sao...” Vỹ đầu gấu nhẹ giọng cười mỉm nhìn nó.
“Liên à, con gọi là ba đi!” Mẹ nó quay sang rì rầm vào lỗ tai nó.
Gọi ba sao? Nó bỗng im lìm và nhìn chăm chú toàn thân người của ông ta. Bao nhiêu ý nghĩ trong đầu hiện dần lên rõ mồn một trong từng khoảnh khắc. Ông ta là ba của mình, là ba của mình... Đó là sự thật không thể nào chối bỏ được. Mình cố quên hay cố gắng ngăn dòng nghĩ suy thì mình vẫn mang trong mình dòng máu đang chảy từng hồi nhưng tại sao... Tại sao sâu tận trong con tim này, mình vẫn chưa muốn gọi ông ta là ba? Bậm chặt lấy đôi môi của mình, lý do gì ông đã bỏ mẹ con tôi suốt bao lâu. Ông tham vọng bá chiếm trong giang hồ, thâu tóm nhiều đàn em và địa bàn. Tất cả những thứ đó, bộ quan trọng hơn mẹ và tôi sao? Nó chua chát khóe mi rưng rưng nghĩ. Giờ ông muốn tôi gọi tiếng ba ư? Thật khó lòng để mở khuôn miệng làm sao...?
“Con gái, con gái à!” Mẹ nó vội nắm chặt bàn tay của nó.
“Thôi bà đừng ép nó...” Vỹ đầu gấu cười nhẹ.
Tiếng bước chân chạy dồn dập vào căn phòng cùng lời nói nhanh nhảu.
“Bọn chúng vào rồi!!!”
“Bọn chúng vào rồi ư?!” Nó quát to và túm ngay lấy chiếc dao bén gót bên mình tức tối chạy ra ngoài.
Làn đạn như vũ bão, chúng đâm xuyên qua mảng tường dày kia. Trong tích tắc, mảng tường rách toạc một lớp da to tướng.
“Bọn chúng... dùng súng thần công sao?” Bậm chặt lấy đôi môi, nó lóe lên ánh nhìn trân trân.
“Chị Liên à... Nếu bọn em có tử nạn, mong chị hãy quan tâm đến gia đình của tụi em!” Cả bốn con người chợt loé lên ánh nhìn kiên quyết cùng gương mặt khẩn cầu nhìn nó.
Nó nhìn thấy và cảm nhận. Trời ơi, lẽ nào lại thế?
“Không ai phải chết cả!!! Chỉ cần bắt tên cầm đầu, chúng ta sẽ có cơ hội thoát ra thôi!” Nó nhấn giọng.
Dán đôi mắt ra phía xa xa ngoài kia, nơi cái con người tàn nhẫn đó đang nhâm nhi từng chút một, sảng khoái một cảm giác quan sát lấy con mồi đang vùng vẫy tận hơi thở cuối cùng. Những suy nghĩ nối tiếp nhau, nó quay sang nói.
“Hai người theo tôi còn hai người ở lại đây, chúng ta phải thử thôi... Các anh thử một phen với tôi chứ?”
“Được!!!” Cả bốn người đồng thanh, nhanh nhảu bàn chân tiến hành trang thiết bị vũ khí còn sót lại rất ít của mình.
“Em muốn anh ở lại lo cho mẹ em và ông ta!!! Dù sao nếu em biết còn có anh, em sẽ an tâm thử vụ này...” Nó hạ giọng.
“Anh chỉ còn năm viên đạn cuối cùng, anh sẽ dùng tốt nhất, em yên tâm!!!” Rút ra cây súng ngắn, Hắc Động đếm và hạ giọng.
“Cám ơn anh!” Nó cười nhẹ.
Đưa một ánh mắt mòn mỏi vào thân thể của mình vào lúc này, Vỹ đầu gấu chợt nói.
“Tôi có chuyện muốn nói với người có tên Hắc Động đó!”
Lúc này tại căn phòng riêng của Tuấn Minh
Chỉnh trang lại bộ vest sang trọng, ngó vào chiếc đồng hồ. Vuốt chút keo lên mái tóc và... gì nữa ta? Hương thơm của nước hoa nam tính. Hắn tủm tỉm cười nụ trước chiếc gương. Cũng tới giờ mình hẹn cô ấy rồi!
“Cái gì thế này? Mở cửa ra!!!” Hắn bực bội hét vang cả phòng.
Bọn vệ sĩ ở ngoài cánh cửa phòng nói to.
“Chúng tôi theo lệnh của cô chủ là không cho cậu Tuấn Minh ra khỏi phòng!!!” Tiếng đồng thanh của bốn anh chàng vệ sĩ.
“Thật là quá đáng mà... Chị ta tưởng chị ta là chủ của cái nhà này chắc?” Hắn đay nghiến kẽ răng.
Hắn quay vào trong với quyết tâm ra khỏi căn phòng này ngay lập tức. Dù có phải đánh đấm với cái bọn kia nhưng... đánh đấm ư? Có thể hay không với một công tử yếu ớt, xách ngay thùng nước còn muốn rụt người nữa là...
Cùng lúc đó...
Nó chạy qua nhanh qua các rào chắn... những bước chân be bé mà lại có sức mạnh phi thường. Có lẽ qua tháng ngày rèn luyện làm khuân vác nên không có gì có thể cản nổi sự phi phàm từ nó. Hai người đàn em của Vỹ đầu gấu yểm trợ nó bằng những làn đạn, những làn đạn tuy chẳng có thể địch nổi thần công siêu tốc, xé tan tường nhưng cũng phần nào giúp đỡ cho phi vụ thâu tóm lão thứ trưởng độc ác. Nó khẽ rít kẽ răng. Ta mà tóm được, nhà ngươi sẽ biết tay ta!!!
Hơi thở lúc này còn rất mong manh, tựa như ngọn đèn treo trước gió. Vỹ đầu gấu hít hơi dài, bắt đầu câu nói rõ ràng. Bởi có lẽ ông đã dự đoán được cái chết đang đến rất gần với mình.
“Hắc Động, ta có chuyện muốn nhờ con... Nếu con bé Liên và con có thể thoát ra ngoài, ta có chuyện này...” Nuốt xuống cổ họng với vẻ hằn học.
“Toàn bộ tài sản của ta ở thành phố A có lẽ đã bị tên thứ trưởng đó thâu tóm rồi nhưng ta đã chuẩn bị sẵn số tiền ở nước ngoài. Có một tài khoản ở nước D, con hãy lấy và dùng chúng, ta muốn con giúp đỡ con bé...” Nắm chặt bàn tay của mình vào bàn tay của Hắc Động, Vỹ đầu gấu dán ánh nhìn tha thiết vào.
“Đây là tài sản mà ta dành cho con bé, con hãy bảo vệ hai mẹ con họ... Ta lo... ta không thể nào sống nổi...” Hơi thở lúc này yếu dần đi.
“Và còn một chuyện... ta còn một đứa con gái nữa, con bé bây giờ đang du học nước ngoài, cuối tháng này con bé sẽ về, nó tên là Lý Gia Hân. Con hãy bảo vệ nó thay ta... Ta chỉ biết nhờ vả con... hai đứa con gái của ta...” Vỹ đầu gấu nắm lấy bàn tay kia và siết thật chặt như muốn câu trả lời từ người con trai mà ông tin tưởng hết mực.
Hắc Động khẽ chớp đôi mắt của mình, người đàn ông này... Một người đàn ông ngang tàng hống hách ấy, thế nhưng lại có những yếu đuối bình thường của một con người. Ông đã tin tưởng giao cho mình địa chỉ của số tài khoản kia, lại còn giao cho mình trọng trách bảo vệ hai người con gái của ông ta... Hắc Động ơi, mày có tài đức gì lại có thể gánh lấy trọng trách này chứ? Nhưng không nhận lời thì... Ngay chính lúc đó, Hắc Động lấy bàn tay còn lại của mình, đáp lại cái nắm tay siết chặt kia của Vỹ đầu gấu.
“Ngài Lý Vỹ xin hãy yên tâm, cháu Bang Hắc Động hứa sẽ hoàn thành hết sức mình với số tiền đó! Cháu sẽ giúp cho em Liên và cô em gái của Liên có một cuộc sống tốt. Cháu sẽ cố gắng để hai cô ấy có được một cuộc sống hạnh phúc nhất!!!” Lời nói mạnh mẽ và có uy lực được thốt ra từ người con trai.
“Cám ơn cháu...” Vỹ đầu gấu lúc này hé mở nụ cười hết cỡ của mình, ánh mắt không còn bao muộn phiền nữa.
Dù thần chết có đến và mang mình đi, có lẽ mình cũng mãn nguyện. Người đàn ông hít làn hơi dài, ngước nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhỏ bé. Nơi có bao cuộc sống tươi đẹp đang diễn ra. Có lẽ đến phút giây này, mình nên chấm dứt cuộc đời này rồi. Giọng nói lúc này vui sướng hoan hỉ.
“Bà ơi, bà con nhớ bài hát ngày xưa của chúng ta mà tôi hay hát cho bà không?” Vỹ đầu gấu nhìn mẹ của nó chăm chú.
Lấy vạt áo vội chùi đi làn nước mắt ướt sũng kia, mẹ nó he hé nụ cười gượng.
“Bài gì tôi không nhớ nữa...”
“Anh sẽ vì em làm thơ tình ái... anh sẽ gom may kết thành lâu đài...” Vỹ đầu gấu cất lên bài hát cùng ánh nhìn da diết dành cho mẹ nó.
Tiếng nấc nghẹn ngào càng tha thiết hơn trong căn phòng lúc này. Mẹ nó ôm chầm lấy người đàn ông mà cả một đời mình từng yêu thương, từng oán hận và giờ đây bà cũng chỉ biết mỗi một điều, đó mà yêu mãi một đời bóng hình này...
Hắc Động nhẹ bước chân ra, nụ cười giãn ra mãn nguyện. Thoáng trong phút giây, bóng hình làm gã muốn nhớ nhất, đó chính là cô bé, bờ môi lẩm bẩm. Giờ này em đang làm gì thế Thủy Tiên? Em có oán hận anh không? Gã chợt nghèn nghẹn lại cuống họng của mình.