Dưới sự sắp xếp của bà Hoắc, Phó Tĩnh Nhã yên tâm dọn vào nhà cổ họ Hoắc.
Từ đêm giao thừa đến Tết, mấy ngày liền mây mù bao phủ, đến ngày mồng Ba, hiếm khi trời quang mây tạnh, quản gia Diệp liền bảo chị Anh dẫn người làm chuyển sách trong thư phòng ra phơi nắng.
Phó Tĩnh Nhã đi qua, tò mò hỏi: “Đây là sách gì vậy?”
Chị Anh nói: “Là kinh Phật.”
Kinh Phật?
Trước đây cô nghe nói Hoắc Cẩn Hành tín Phật, anh quanh năm đều đeo chuỗi vòng gỗ đàn hương đỏ trên tay chính là bằng chứng không thể chối cãi.
Phó Tĩnh Nhã tưởng chỗ sách này là của Hoắc Cẩn Hành nên quay sang hỏi người giúp việc: “Anh Hoắc thường xem những sách này?”
Chị Anh giải thích: “ Đây đều là sách của cô Linh Ngân.”
Diệp Linh Ngân rất ít khi về nhà cổ họ Hoắc, tuy nhiên mỗi năm vào dịp đón năm mới, cô đều cùng Hoắc Cẩn Hành về ở mấy ngày, vì thế đây đều là sách cũ của cô, được giữ gìn rất cẩn thận đến giờ.
Phó Tĩnh Nhã không ngờ lại là sách của Diệp Linh Ngân, vì thế hỏi: “Chỗ sách này có thể cho tôi mượn xem được không?”
Chị Anh lắc đầu nói: “Xin lỗi cô Phó, cô Ngân Ngân không thích người lạ tự ý động vào đồ đạc của cô ấy, nên nếu như cô Phó muốn mượn xem, chắc là cần phải hỏi cô Ngân Ngân trước đã.”
Phó Tĩnh Nhã nghe vậy thì khó chịu nhíu mày.
Cả một kệ sách lớn như thế mà một quyển cũng không cho cô động vào.
Ở đây một thời gian, Phó Tĩnh Nhã phát hiện ra mối quan hệ của mọi người ở đây rất phức tạp.
Điều kỳ lạ nhất là thái độ của quản gia Diệp đối với Diệp Linh Ngân không giống như bố với con gái, người làm trong nhà cũng đối xử với Diệp Linh Ngân như thể cô cùng họ với Hoắc Cẩn Hành vậy.
Xem ra địa vị của Diệp Linh Ngân trong nhà họ Hoắc cũng không thấp, hơn nữa cô lại có quan hệ rất thân thiết với Hoắc Cẩn Hành.
Vì bà cụ Hoắc đã căn dặn trước nên Phó Tĩnh Nhã hầu như được đi lại tự do trong khu vực công cộng của nhà họ Hoắc, rồi cô lại không nhịn được tò mò mà đi hỏi thăm nơi ở của Hoắc Cẩn Hành, sau đó đi đến phòng làm việc của anh. Vốn dĩ cô chỉ định đi qua đó xem một chút, nhưng không ngờ cửa phòng làm việc lại đang mở.
Biết là bên trong có người, Phó Tĩnh Nhã sốt ruột do dự đi tới đi lui, cuối cùng lặng lẽ đi về phía trước, đặt tay lên cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, ở bên trong một người đàn ông trầm giọng nói: “Anh vẫn còn phải làm việc nửa tiếng nữa, nếu em muốn vào thì tự đi lấy sách tập chép đi.”
Phó Tĩnh Nhã giật mình, Hoắc Cẩn Hành đang nói chuyện với cô?
Nhìn trái ngó phải chẳng thấy một ai, Phó Tĩnh Nhã xác nhận đúng là anh đang nói với mình, hớn hở nhớ lại xem lúc nãy anh nói gì.
Có thể vào phòng làm việc của anh để xem và chép sách?
Bây giờ cô nên âm thầm đi vào không làm phiền đến anh hay là chào anh một câu đây?
Phó Tĩnh Nhã nghĩ tới nghĩ lui vừa định mở lời chào anh thì đột nhiên anh ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tĩnh Nhã căng thẳng siết chặt gấu áo, từng câu từng chữ cô đã nghĩ cả trăm lần để nói với anh đều không nói lên lời, hai má ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô gặp riêng Hoắc Cẩn Hành thế này, khoảng cách quá gần khiến cô ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên, bao trùm giữa hai người là một khoảng không gian tĩnh lặng.
Phó Tĩnh Nhã căng thẳng đến không dám hít thở, nhưng lại nghe được giọng nói lạnh lùng của anh…
“Ra ngoài.”
Lời nói lạnh lùng vô tình của anh như dội cho cô một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, cũng dập tắt luôn ngọn lửa nhỏ bé đang nhen nhóm trong lòng Phó Tĩnh Nhã.
“Em xin lỗi.” Cô xấu hổ giải thích: “Vừa rồi em thấy cửa phòng làm việc đang mở…”
“Đó không phải là lý do để cô Phó có thể tự tiện vào phòng làm việc của người khác.” Hoắc Cẩn Hành lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
Phó Tĩnh Nhã cắn chặt môi run rẩy đi ra ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu ấm ức nhưng không nói ra được. Thường ngày ở nhà cô đều được người thân hết mực cưng chiều, ra ngoài cũng được đối xử như một tiểu thư cao quý, thật không ngờ ngày hôm nay người đàn ông cô thích lại đối xử với cô cứng rắn như vậy.
Rõ ràng lúc nãy anh nói rằng có thể ở lại…
Hoắc Cẩn Hành không nói nhiều, cầm điện thoại bàn lên gọi số nội bộ, ngay lập tức chị Anh chạy lên mời Phó Tĩnh Nhã đi ra.
Lúc rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Cẩn Hành, Phó Tĩnh Nhã vẫn ngơ ngác không suy nghĩ được gì.
Cô từng nghe nói Hoắc Cẩn Hành đối xử với mọi người luôn luôn lạnh lùng xa cách như tảng băng ngàn năm nhưng cô không tin, vì cô thấy Hoắc Cẩn Hành vẫn gần gũi với Diệp Linh Ngân nên cô nghĩ rằng anh là người trọng tình trọng nghĩa, lúc nãy đúng là cô được mở rộng tầm mắt rồi.
Người đàn ông này trái tim đúng là cứng như sắt đá, vô cùng nhẫn tâm.
Chị Anh vừa dắt cô xuống nhà vừa an ủi: “Cô Phó cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, thiếu gia không thích bị người lạ quấy rầy khi đang làm việc, chúng tôi ở nhà cũng không bao giờ dám vào mà không xin phép.”
“Tôi chỉ là nhìn thấy cửa mở.” Cô muốn giải thích mình không cố tình đi lung tung.
“Ồ, chắc cửa đó mở sẵn cho cô Ngân Ngân.” Người làm trong nhà họ Hoắc đều biết quy tắc của Hoắc Cẩn Hành, nếu như anh không nói, cho dù cửa có mở họ cũng không dám vào.
Phó Tĩnh Nhã nghe xong, cau mày hỏi xoáy vào điểm mấu chốt: “Ý của chị là, Diệp Linh Ngân có thể đi vào?”
Chị Anh gật đầu: “Đúng vậy”
“Cô ta chỉ là con gái của một quản gia, tại sao tất cả mọi người đều gọi cô ta là cô Ngân Ngân vậy?” Phó Tĩnh Nhã vô cùng để ý việc mọi người ở nhà họ Hoắc vô cùng kính trọng Diệp Linh Ngân, cô ta tin chắc rằng mọi người ở đây gọi “Cô Ngân Ngân” tôn trọng hơn nhiều tiếng gọi “Cô Phó”, dường như ở đây Diệp Linh Ngân có vị trí ngang hàng với Hoắc Cẩn Hành vậy.
Chị Anh thẳng thắn nói: “Cô Phó không biết, cô Ngân Ngân từ nhỏ lớn lên cùng với thiếu gia, tình cảm rất tốt, nếu nói cô Ngân Ngân là một nửa chủ nhân ở đây cũng không phải nói quá.”
Nghe người làm nói xong, Phó Tĩnh Nhã cuối cùng cũng hiểu, vô tình quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Linh Ngân đang dựa vào lan can tầng hai, chống cằm nhìn cô ta cười cười.
Trong chốc lát, Phó Tĩnh Nhã ngây người.
Diệp Linh Ngân đến từ bao giờ, nghe được bao nhiêu?
Lát sau, Diệp Linh Ngân rời đi, hình như đi về phía phòng làm việc của Hoắc Cẩn Hành.
Phó Tĩnh Nhã không thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn chị Anh bên cạnh, ánh mắt dò hỏi.
Cô mới đến nhà họ Hoắc, mọi thứ đều chưa rõ, đây tính như lần đầu tiên chạm trán với Diệp Linh Ngân. Mọi người đều biết nhà họ Hoắc và nhà họ Phó rất có thể sẽ kết thông gia với nhau, vậy mà ở đây người làm lại dám nói với nữ chủ nhân tương lai về mối quan hệ thân thiết thanh mai trúc mã của nam chủ nhân với một cô gái khác, có lẽ là có người cố ý muốn vậy.
Có người dùng trăm phương ngàn kế muốn tiết lộ chuyện này, lại có người giả vờ vô ý mở cửa phòng làm việc.
Diệp Linh Ngân bước vào phòng, Hoắc Cẩn Hành ngước lên nhìn thấy là cô thì không nói gì. Diệp Linh Ngân tự chọn lấy một quyển sách, kiếm một chỗ ngồi xuống, từ ống đựng bút lấy ra một cái bút.
Mở nắp bút ra, Diệp Linh Ngân phát hiện bút bị chảy mực, cô định đổi một cây bút mới lại đột nhiên rút tay lại, làm như không có việc gì xảy ra, lấy giấy lau sạch đầu bút rồi tiếp tục viết vào vở.
Từng dòng chữ đen ngay ngắn thẳng hàng hiện lên trên trang giấy, viết xong ba trang giấy, Diệp Linh Ngân kẹp bút giữa ngón tay, khe khẽ nằm xuống bàn phía đối diện nhìn Hoắc Cẩn Hành.
Thoáng nhìn qua hành động này của cô, Hoắc Cẩn Hành nhẹ gõ mấy cái lên bàn, Diệp Linh Ngân thấy thế lười biếng chống tay ngồi dậy, ngả người ra sau, tựa đầu vào lưng ghế.
Lúc này Hoắc Cẩn Hành mới nhìn thấy vết mực bẩn trên mặt cô, liền chỉ tay nói: “Ngân Ngân, mặt em bị bẩn rồi.”
“Dạ?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt mở to, khó hiểu hỏi: “Ở đâu ạ?”
Anh nói xong liền xoa xoa má cô, trên khuôn mặt trắng nõn có vài vết lem của mực đen.
Hoắc Cẩn Hành mặt không đổi sắc nói: “Bên trái”
“Hướng lên bên trên một chút.” Khi cô lấy tay lau mặt, anh lại nói ngược lại: “Bên phải, ồ, không cẩn thận nhìn nhầm rồi.”
Diệp Linh Ngân ra sức xoa xoa mặt, cuối cùng cũng thành công xoa thêm vài đốm đen trên mặt.
Nhìn gương mặt trắng trẻo sạch sẽ cuối cùng biến thành con mèo hoa, người đàn ông đang giả vờ nghiêm túc rốt cuộc không nhịn được phì cười, anh chống khuỷu tay xuống bàn, ngón tay chạm chóp mũi, từ cổ họng phát ra tiếng cười trầm khàn.
Tràn đầy nam tính và trêu chọc.
“Hoắc Cẩn Hành.” Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng hiểu cô đang bị anh trêu đùa.
Cô trợn mắt nhìn anh chằm chằm, Hoắc Cẩn Hành thì nhìn kiệt tác trên mặt cô, cười rạng rỡ.
“Vẫn còn cười.” Diệp Linh Ngân đứng bật dậy, dùng đôi tay lem nhem mực của mình xoa xoa mặt anh.
Hoắc Cẩn Hành nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay cô, hai người bắt đầu giằng co, nhưng do chênh lệch sức lực quá lớn, anh dễ dàng chặn đứng mọi đòn tấn công của cô mà không tốn tí công sức nào.
Hai tay bị anh giữ chặt giữa không trung, Diệp Linh Ngân vẫn không nản chí, cố gắng vùng vẫy như một chú mèo con, tiếc là vẫn không thành công. Diệp Linh Ngân đành phải thu tay lại, tức giận ra lệnh: “Anh rửa sạch đi cho em.”
“Ừm, được rồi.” Hoắc Cẩn Hành ho nhẹ, gạt đi suy nghĩ xấu xa cố ý trêu chọc cô vừa rồi, dắt tay cô vào nhà vệ sinh.
Không hiểu bút mực này là của thương hiệu gì mà nước sạch rửa không hết, cô dùng khăn lau mặt chà xát đến hồng cả hai má cũng không sạch.
“Đều tại anh hết.” Cô làu bàu phụng phịu vì bị bắt nạt, làm Hoắc Cẩn Hưng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trêu cô.
“Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Hoắc Cẩn Hưng cố gắng thử dùng sữa rửa mặt, anh lấy một lượng nhỏ như hạt đậu ra lòng bàn tay, thêm chút nước rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt cô, cẩn thận từng li từng tí xoa trên làn da mỏng manh của cô, cuối cùng cũng có kết quả.
“Rửa sạch rồi.” Hoắc Cẩn Hưng rửa tay dưới vòi nước cho sạch hết bọt xà phòng.
“Hứ, anh tưởng thế là xong rồi à?” Đây là một lý do hoàn hảo nhưng chưa đủ để cô đè đầu cưỡi cổ anh được.
Trên má cô vẫn còn vương nước, tí tách chảy xuống cổ cô cũng không thèm lau, Hoắc Cẩn Hành hết cách đành lấy khăn giấy mềm nhẹ nhàng thấm sạch nước cho cô, dỗ dành: “Không giận anh nữa nhé?”
Âm thanh trầm khàn của anh nghe như đang cố tình dụ dỗ cô vậy, Diệp Linh Ngân nghe xong hai má đỏ bừng, vành tai cũng ửng đỏ, may mà vừa lau mặt xong, nên dù cô đỏ mặt cũng không quá lộ liễu.
“Em sẽ xem xem anh biểu hiện thế nào.” Diệp Linh Ngân nói xong cảm thấy câu này chưa đủ tính uy hiếp, liền dứ dứ nắm tay nói: “Em thù dai lắm đấy nhé!”
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Hoắc Cẩn Hưng cúi đầu nhếch môi cười: “Được rồi, anh sẽ cố gắng nghĩ cách đền bù cho Ngân Ngân.”
Lúc đầu Diệp Linh Ngân không hiểu ý nghĩa của “Bồi thường” cho lắm, vài phút sau lên weibo tìm thử.
(Thời kỳ hưng thịnh của Diệp Linh Ngân chính thức tới rồi)
(Có chuyện gì vậy?)
(Có chắc là không phải bị hack nick chứ?)
(Tôi bây giờ chính thức ngồi xổm ăn dưa)
(No rồi, đúng thật là no rồi)
Ngày mùng ba tết, tập đoàn Hoắc thị lên hot search, chính thức công bố người phát ngôn mới của thương hiệu: Diệp Linh Ngân.
Ngay khi tin tức vừa được đưa ra đã chấn động toàn bộ mạng xã hội.
Cộng đồng mạng cố gắng tìm ra ý nghĩa thâm sâu phía sau bức ảnh, chờ lời phát biểu chính thức để vả mặt cô, thật không thể ngờ, lần này đúng là đã vả mặt toàn bộ antifan của Diệp Linh Ngân rồi.
Cục diện thay đổi trong tích tắc, từ khi tin tức Diệp Linh Ngân trở thành người đại diện của Hoắc thị nổ ra, người đại diện của cô – Đoạn Văn nghe điện thoại liên tục từ sáng tới tối không nghỉ.
“Không tin được, tôi cứ nghĩ phải mất một thời gian nữa, Hoắc đại gia của em đúng là quá mạnh đi.” Dù sao quá trình chọn người phát ngôn cũng cần một khoảng thời gian nhất định, không ngờ là Hoắc Cẩn Hành lại xử lý nhanh gọn như vậy.
Sau bao năm lăn lộn trong vòng lộn xộn này, lần đầu tiên Đoạn Văn hiểu được cảm giác vớ được “Miếng ăn từ trên trời rơi xuống” là như thế nào.
(Mọi người có còn nhớ chuỗi Phật châu xuất hiện trong bức ảnh tự sướng Diệp Linh Ngân chụp trong đêm giao thừa không? Hoắc tổng đúng là đã từng thừa nhận tin tức này được lan truyền với tốc độ tên lửa, nhưng chưa từng phủ nhận việc chụp ảnh tự sướng, như thế có thể thấy, rõ ràng là hai người cùng chụp ảnh với nhau)
(Một người đeo Phật châu, một người đọc Kinh Phật, đúng là thật tình cờ)
(Không đính chính, đó không phải chính là đã xác nhận rồi sao? Logic đơn giản như thế mà mọi người vẫn còn không hiểu? Antifan bị vả mặt có thấy đau không?)
(Ngân bảo của tôi đúng là giỏi nhất)
Sau khi thông tin người đại diện chính thức được thông báo, sự kiện “Phật châu đêm giao thừa” lại một lần nữa dấy lên nhiều cuộc thảo luận sôi nổi. Trong số những “Phỏng đoán hợp lý” và “Bịa đặt cẩu huyết” có một nhận xét ngắn gọn nổi bật: