Chân ghế cắm trên mặt sỏi, Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên ngồi phía xa, thỉnh thoảng trò chuyện.
"Anh chàng đẹp trai!" Nha Đại Thần từ xa hét lên: "Anh nấu món gì vậy, hình như đã xong rồi!"
"Chờ một chút." Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười với Lâm Diệu, đứng dậy đi tới.
Khi quay lại, trên tay anh cầm một chiếc bình giữ nhiệt lớn, sau khi tráng nắp, anh rót cho cô một cốc trà gừng mới nấu xong.
"Xua tan cái lạnh." Thẩm Hàm Xuyên nói.
"Anh chàng đẹp trai, tôi thấy anh nấu rất nhiều, chắc hẳn chúng tôi cũng có phần, tôi có thể nếm thử một chút được không?" Nha Đại Thần đuổi theo, đưa chiếc cốc vịt con của mình đến gần miệng bình.
Phía sau Ninh Du mệt mỏi thở dài như một bà mẹ già: "Nha Nha à..."
Cái gì cũng muốn thử một chút sẽ hại chết mình đó.
"Được rồi, đều uống một chút đi." Thẩm Hàm Xuyên cũng rót cho Ninh Du một ly, quay người suy nghĩ một chút, gọi Sơn Phong: "Người anh em bên kia, cậu cũng uống một chút đi."
Khi Sơn Phong giơ tay lên nhìn, thực sự nổi da gà.
Huyết thống là một thứ rất thần bí, Thẩm Hàm Xuyên mặc dù tuổi tác so với cậu không cách bao nhiêu, nhưng Sơn Phong vẫn sẽ theo bản năng mà tuân theo.
Cậu nói không, nhưng chiếc cốc trên tay đã ngoan ngoãn nâng lên.
Khi Thẩm Hàm Xuyên rót trà gừng cho cậu, Sơn Phong hai tay cầm chiếc cốc, vẻ mặt cực kỳ dè dặt và ngượng ngùng, cuối cùng thì thầm: "Cảm ơn."
Thẩm Hàm Xuyên trả lời cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Không có gì, cầm lấy, đứng đây uống hết rồi mới được đi."
"Tại sao?" Lâm Diệu hỏi.
Có quy tắc nào khi uống trà gừng không?
Thẩm Hàm Xuyên cười giải thích với cô: "Những người khác cầm cốc nước làm bằng chất liệu cứng, nhưng cậu ấy là người duy nhất dùng cốc giấy dùng một lần để đựng, nếu cậu ấy đi về mà cầm như thế này chắc chắn sẽ bị bỏng tay. ."
Ninh Du gật đầu: "Quả thực, nếu là Sơn Phong, có 60% xác suất khi đi về trà nóng sẽ đổ ra ngoài sau đó sẽ bỏng tay, sau đó nhảy lên tại chỗ rồi thậm chí còn bỏng nhiều hơn nữa."
Lâm Diệu: "...Có khả năng."
Sơn Phong không thể phản bác, thành thật đứng đấy uống.
Nha Đại Thần cũng không sợ bỏng lưỡi, một bên vừa thổi vừa uống trà gừng, còn không ảnh hưởng cô nàng nói chuyện.
"Anh trai xem mắt, anh có thể đoán ra tính cách của chúng tôi chỉ bằng một cái nhìn không?"
Thẩm Hàm Xuyên không có trả lời mà chỉ hỏi cô nàng: "...Tôi vừa nghe nói, cô đang học thiên văn phải không?"
"Đúng, đúng, đúng!" Nha Đại Thần gật đầu, đang muốn nhân cơ hội kêu lên rằng luận văn thật khó làm thì nghe Thẩm Hàm Xuyên nói: "Trong số các trường có chuyên ngành thiên văn học ở thành phố này, có cả bằng thạc sĩ và bằng tiến sĩ chỉ có trường cũ của tôi."
Nha Đại Thần: "...Thì sao?"
Cô biết Thẩm Hàm Xuyên tốt nghiệp trường nào, Thiểm Thiểm đã nói cho cô biết.
Thẩm Hàm Xuyên quay lại trọng điểm: "Cho nên, nếu tên của tôi nói ra bỏng miệng, xin mời gọi tôi là đàn anh."
Nha Đại Thần sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Thẩm Hàm Xuyên không hài lòng với việc cô gọi anh là anh trai xem mắt.
"Ồ...ồ, được rồi, được rồi, đàn anh Thẩm."
Sơn Phong đứng sau lưng Lâm Diệu, uống từng ngụm trà gừng nóng. Sau khi gần như uống hết trà, đầu óc cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
Đứng như thế này bố cục thật tinh tế.
Sơn Phong từng chút một lướt qua sau lưng Thẩm Hàm Xuyên, cậu ngẩng đầu uống ngụm cuối cùng, lúc quay người lại thoáng thấy phong cảnh núi non phía xa.
Ngọn núi xanh tốt được bao phủ bởi màu xanh và sương trắng, sương mù nhẹ nhàng, chậm rãi chảy quanh ngọn núi.
"Trên núi có sương." Sơn Phong nói.
Lâm Diệu phun ra một chữ: "Lam."
Đột nhiên nghe được tên của hắn, Sơn Phong sửng sốt, có chút sợ hãi: "Cái gì?"
Lâm Diệu quay người nói: "Sương mù trên núi chính là Lam*, cho nên cậu không nên gọi là Sơn Phong, nên gọi là Sơn Vụ**."
* 岚[lán]: có nghĩa là sương mù trong núi rừng
**Núi sương mù.
Sơn Phong: "Hóa ra là vậy... không phải có nghĩa là núi. Nói đến đây, tên này là do mẹ tôi đổi."
Thẩm Hàm Xuyên nhấp một ngụm trà nóng, cụp mắt xuống, định nghe hắn nói tiếp.
"Trước đây tên của ta là...Khụ, chỉ có nghĩa là núi." Sơn Phong suýt nữa nói họ của mình ra, liếc nhanh Thẩm Hàm Xuyên, nói: "Nhưng mẹ tôi cho rằng núi quá quê mùa, đều là đất, nghe không tốt."
Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ.
"...Sao anh lại cười!" Sơn Phong trừng mắt: "Sơn (núi) vốn đã rất mộc mạc, mà lại cùng với anh... ahem..."
Cậu nuốt xuống nửa lời, nhưng cũng không nói ra trong lòng khó chịu mà tiếp tục nói.
"Hơn nữa lại là tên ông nội đặt, mẹ tôi và ông nội tôi có mối quan hệ không tốt. Tất nhiên phải đổi tên cho tôi, tại sao ông nội đặt tên gì thì tôi phải kêu tên đó, tôi cũng không phải do ông nội sinh ra, đúng không? Mẹ tôi nghĩ Lam nghe hay nên bà đã đổi thành Lam. Vì chuyện này mà ông nội tôi rất giận tôi."
Nói tên cậu nghe giống con gái.
Không có chút mạnh mẽ nào.
Vốn dĩ trong lòng đầy núi sông, hiện tại tốt rồi biến thành sương mù.
Ha, tất nhiên không được xem trọng rồi.
"Bây giờ là khâu gì vậy?" Thẩm Hàm Xuyên ngước mắt lên: "Là khâu tự khai hộ khẩu sao?"
Giọng điệu này có gì đó không đúng, Lâm Diệu không hiểu nổi, quyết định trước tiên giảng hòa.
"Tên tôi là do ông ngoại đặt cho, ông nói tên hai chữ đơn giản mà tao nhã, tốt nhất là nên có nhiều ánh sáng. Sau này còn nói, sống một đời người muốn mặc sức dâng trào, đã dùng ánh sáng thì phải là ánh sáng rực rỡ ấm áp nhất, đời này sẽ sống một cuộc sống rực rỡ."
"Cậu giải thích như thế, tôi thấy tên của cậu khá hay." Vào ngày đặt chuyến bay, Sơn Phong đã biết tên thật của bạn bè.
Nếu không phải ảnh căn cước trông giống Thiểm Thiểm, Sơn Phong sẽ không tin rằng Thiểm Thiểm được gọi với cái tên này. Bởi vì... không giống Thiểm Thiểm, cái tên Lâm Diệu vừa vuông vức lại nhàm chán, giống như một người đàn ông.
"Đương nhiên, vì cái tên này mà từ nhỏ tôi đã được hỏi là nam hay nữ." Lâm Diệu nhớ lại thời thơ ấu của mình, cau mày nói: "Đặc biệt điểm toán của tôi cao hơn tiếng Trung và tiếng Anh một chút. Khi điểm thành tích được dán lên, họ tưởng Lâm Diệu là con trai, hừ, thực là rập khuôn."
"Sơn Phong!" Ninh Du hét lớn: "Đến đánh bài đi, đấu địa chủ!"
Sơn Phong đáp lại, trước khi quay người lại liếc nhìn Thẩm Hàm Xuyên.
Nơi này để lại cho "đôi tình nhân trẻ".
Đây là điều đương nhiên, nhưng cậu không biết tại sao, lại có chút không nỡ bỏ đi.
Muốn tiếp tục trò chuyện với bọn họ, trò chuyện một chút, nói với Thiểm Thiểm những chuyện trong gia đình cậu, dù giấu kín trong góc hay bị người ngoài chế giễu chỉ trích, cậu muốn nói, cậu cũng muốn nói ra.
Sơn Phong miễn cưỡng rời đi, nhưng Thẩm Hàm Xuyên lại vui mừng đến mức gần như bộc lộ cảm xúc.
Rốt cục cũng đi, cuối cùng cũng đi.
"Em có mang theo máy bay không người lái không?" Thẩm Hàm Xuyên vui vẻ nói.
Lâm Diệu lắc đầu.
"Tôi không nỡ mang theo." Cô xoa xoa chóp mũi: "Tôi sợ đập trúng nó."
"Không sao." Thẩm Hàm Xuyên một tay nhấc túi thiết bị trên mặt đất lên, lấy ra một chiếc máy bay không người lái nhỏ: "Tôi mang theo."
"Thao tác có thể có chút khác biệt." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Nhưng đều rất dễ dàng sử dụng, em thử xem?"
Lâm Diệu cầm lấy máy bay không người lái và hỏi anh: "Đây cũng là sản phẩm do công ty anh phát triển phải không?"
"Không, đây là máy móc dân dụng cơ bản, không phải phương hướng nghiên cứu và phát triển của chúng tôi."
"Vậy các anh làm cái gì?"
"Chúng tôi sản xuất máy bay mini. Nói một cách đơn giản... em có thể tưởng tượng rằng chúng tôi đang phát triển đàn ong."
"Kiểu loại nhỏ sao?"
"Bọn chúng không chỉ nhỏ, mà còn là bầy đàn, có trí thông minh và khả năng ra quyết định độc lập." Thẩm Hàm Xuyên giải thích: "Trong trường hợp này, em có thể nghĩ ra phương hướng ứng dụng nào?"
Anh dùng ví dụ về một đàn ong, được tạo ra có kích thước bằng một con ong, được nâng lên không trung, trong đó một con ong chúa đưa ra quyết định và những con ong thợ chịu trách nhiệm về hành động và có quyền đưa ra quyết định một cách độc lập.
Từ quan điểm này, chỉ có một mục đích.
"...Quân đội." Lâm Diệu chậm rãi nói.
Thẩm Hàm Xuyên gật đầu.
"Chúng tôi luôn cung cấp loại hỗ trợ công nghệ quân sự này. Đối với công ty hiện tại, chúng tôi muốn sử dụng một số công nghệ đã hoàn thiện và chuyển chúng sang các ứng dụng dân dụng để mang lại lợi ích cho người dân."
Thẩm Hàm Xuyên đánh thức máy bay không người lái.
Máy bay không người lái cất cánh và hình ảnh được truyền đi, với tầm nhìn toàn cảnh ra những ngọn núi và dòng suối xanh.
Anh giao lại cho Lâm Diệu.
"Ra bờ sông nhìn xem." Anh nói: "Nếu may mắn, có thể em sẽ chụp được ảnh các con vật nhỏ đang uống nước."
"Không thể là con người sao?"
Không biết những lời này làm sao lại đâm trúng điểm cười quái dị của Thẩm Hàm Xuyên, anh ở một bên không ngừng run rẩy.
Lâm Diệu lơ đãng nhìn anh, anh lấy hai tay che mặt, tai đỏ bừng, vai vẫn run rẩy.
Sau khi thu thập cảm xúc, Thẩm Hàm Xuyên trả lời: "Không nên có con người, nơi này đã được phát triển thành khu vực hoạt động giải trí, mọi người cũng đã thay đổi chỗ ở của mình."
Lâm Diệu nhìn chằm chằm vào màn hình và điều khiển máy bay không người lái hạ xuống ở gần mặt nước. Vào thời khắc mấu chốt này, khóe mắt cô thoáng thấy một con bọ rùa đang bò dọc theo ống quần của mình, thay vì đi lên thì lại đi xuống.
Lâm Diệu hai tay bận rộn, chỉ có thể kêu la dậm chân, cố gắng dùng sóng âm và rung động tấn công để làm cho bọ rùa bay đi.
Một bàn tay tiến tới và kéo con bọ rùa đi.
"Chờ chút."
Thẩm Hàm Xuyên lại lục túi, lấy ra một cuộn băng phản quang từ túi ngoài, quỳ một gối xuống buộc khoảng cách giữa giày và ống quần của Lâm Diệu.
"Đây cũng là một phần trải nghiệm sao?" Lâm Diệu kinh ngạc: "Chống muỗi?"
"Còn có chút cỏ gai." Thẩm Hàm Xuyên giúp cô buộc chặt một bên giày, nghiêng người nhẹ nhàng cắn một cái, xé rách băng dính.
Lâm Diệu không dám động đậy.
Anh vừa mới đưa mặt lại gần cắn đứt miếng băng dính ở bên chân cô!
Hiện tại, Thẩm Hàm Xuyên quấn lên chân còn lại của cô, vẻ mặt không hề thay đổi.
Lâm Diệu toàn thân nóng bừng, trà gừng vừa uống lúc nãy như sôi trào, đột nhiên toát mồ hôi, sau đó lại cảm thấy lạnh khi gió thổi qua, không khỏi muốn rùng mình, muốn di chuyển.
Nhưng hai tay của cô bị máy bay không người lái của Thẩm Hàm Xuyên trói lại, hai chân cô bị Thẩm Hàm Xuyên quỳ trên mặt đất cố định, lúc này cô như bị ai đó nguyền rủa hóa thành đá, chỉ còn cái đầu còn hoạt động, nghĩ đông nghĩ tây, thỉnh thoảng một số suy nghĩ không lành mạnh lại lóe lên trong đầu.
Đầu ngón tay ấm áp của Thẩm Hàm Xuyên ngay gần mắt cá chân của cô, lòng bàn tay lướt qua, cho dù có một lớp vải thô bên ngoài quần thể thao ngăn cách ngón tay anh với mắt cá chân cô nhưng cảm giác ấy vẫn rất rõ ràng, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Lâm Diệu cảm thấy như mình như trở thành một các công tắc hình người, nếu Thẩm Hàm Xuyên mần mò thêm một lúc thì tóc cô cũng muốn dựng đứng lên.
Những ngón tay của anh chàng này...mang theo điện sao? Sao lại tê tê dại dại thế này!
Lâm Diệu nghiến răng nghiến lợi, con mắt không dám nhìn linh tinh.
"Được rồi."
Thẩm Hàm Xuyên đứng dậy.
Lúc này, câu "Được rồi" còn vui hơn so với câu "Anh yêu em".
Lâm Diệu hít một hơi và cuối cùng đã sống lại.
"Thiểm Thiểm! Em thắng, em thắng nha!" Nha Đại Thần chạy tới ôm lấy Lâm Diệu từ phía sau: "Chị làm chứng cho em! Sơn Phong thua em một bộ blind box!"
Ninh Du bất đắc dĩ nói: "Nha Nha à..."
Bộ não của cô nàng này luôn chạy sau hành động, cứ nhất quyết làm phiền chuyện tình của đôi trẻ.
"Xem... Đàn anh, tôi có thể chơi một lát được không?" Nha Đại Thần chỉ vào máy bay không người lái nói.
"Được." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Hỏi Thiểm Thiểm có cho cô hay không."
"Cho!" Lâm Diệu giao quyền điều khiển cho Nha Đại Thần. Sau thao tác đơn giản, Nha Đại Thần đã bắt đầu một cách hào hứng.
Cô nàng hé miệng, vô thức nhìn theo màn hình đi về phía trước.
Ninh Du thấy thế, vỗ nhẹ vào Sơn Phong.
"Đi coi Nha Nha đi, tôi sợ con bé không nhìn đường, lát nữa lại ngã."
Sơn Phong không hiểu được là Ninh Du đang kiếm cớ đẩy mình đi, Sơn Phong cho rằng Thẩm Hàm Xuyên vẫn chưa hiểu được nhóm bạn của cậu. Nếu trước đó Nha Đại Thần dùng cốc giấy như cậu thì có lẽ khả năng bị bị trà gừng làm bỏng thì Nha Đại Thần chắc chắn cao hơn cậu.
Sơn Phong chắp tay sau lưng chậm rãi đi theo Nha Đại Thần, thỉnh thoảng "chỉ điểm" mấy câu, sau đó bị Nha Đại Thần bấm vào.
Khi bước đi, anh bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên đang nghiêng người lại gần để nghe Lâm Diệu nói, khoảng cách xã giao gần như bằng 0, hai người như sắp ôm lấy nhau. Lúc này cậu mới nhận ra mình bị điều động đi chơi cùng Nha Đại Thần, là lưu đày đến nơi xa, cấm quấy rầy chuyện hai người họ trò chuyện tình cảm.
Sơn Phong không vui: "Nha tử, chúng ta quay về thôi?"
Nha Đại Thần: "Ôi chết tiệt!"
Hình ảnh máy bay quá nhanh đến mức Nha Đại Thần gần như tạo ra tia lửa mà nhấn nút thu hồi, nhưng không thể ngăn chiếc máy bay không người lái rơi xuống.
Sơn Phong: "?"
Màn hình tối sầm lại.
Nha Đại Thần: "Mẹ kiếp! Xong đời rồi!"
Hai người trầm mặc hồi lâu, Nha Đại Thần thấp giọng hỏi Sơn Phong: "Ừm... Tiền bồi thường, anh có thể trả trước thay em được không? Có học bổng em sẽ trả lại anh."