Phương Hoa hoàn toàn không có một chút ấn tượng, các bạn bè trên thương trường của ba, Phương Hoa cũng có tìm hiểu nhưng chưa từng nghe nhà họ Trịnh. Có vẻ như hắn không quan hệ với thương trường hoặc là hắn không có trong danh sách những đối tác của ba, hoặc hắn ở một lĩnh vực khác.
Phương Hoa biết Lâm Khả My ghét cô, còn Trịnh thiếu, cô và hắn không có quan hệ, đến gặp mặt cũng không. Phương Hoa có thể thương lượng không? Thương lượng với hắn thả cô đi, dù Phương Hoa không chắc nhưng cô cũng phải thử.
Một cơ hội nhỏ cũng phải nắm bắt, mẹ còn đang chờ đợi cô chở về.
Nhà họ Phương, đến tận chiều, vẫn không thấy Phương Hoa trở lại. Gọi điện thì không liên lạc được, đến cả gọi cho bác tài cũng không liên lạc được. Mẹ Phương bắt đầu lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, lúc đầu không thấy cô trở lại bà cho rằng cô đi đâu đó. Nhưng bây giờ đã qua giờ bay cũng không quay về, thậm chí gọi điện đến nổ máy cũng không có tin tức.
Lo lắng đi khắp phòng, ông Phương cũng đang tích cực liên lạc với các bác tài gia đình vẫn không có tin tức của bác lái xe cho Phương Hoa.
Đến tối, bà Phương lo lắng nên đã báo cho cảnh sát yêu cầu tìm kiếm, bởi vì gia đình Phương Hoa cũng thuộc gia đình có danh tiếng. Để tránh truyền thông, một số cảnh sát âm thầm đến Phương gia lấy tin tức.
Ông bà Phương cùng một số viên cảnh sát ở phòng khách, bỗng nhiên bác quản gia chạy vào, hơi thở hỗn hển "Trần bác tài về rồi."
Ông bà Phương lập tức phản ứng đứng dậy, bước chân ra phía cửa. Bác quản gia vội vàng chạy ra đỡ bác tài vào, nhìn thấy ông Trần, ông bà Phương hỏi nhanh "Phương Hoa đâu?"
Bác tài Trần gương mặt già nua, lo lắng đến đôi mắt già đỏ hoe, nước mắt rơi liên tục "Tôi xin lỗi, lúc đỗ xe đợi ở trước quán, có một nhóm người đánh ngất tôi."
Bác Trần liên tục chùi nước mắt "Khi tỉnh lại thì tiểu thư và xe đều biến mất."
"Nó đi đâu? Đi đâu được chứ?" Bà Phương trở nên mất bình tĩnh, mắt buồn lần nữa ướt đầy nước mắt.
Bà phải làm sao đây? Con gái bà đi đâu? Con bé không thể có chuyện gì được, bà Phương bật khóc, người phụ nữ 50 tuổi từ từ khụy xuống đất.
Giàn giụa nước mắt, bảo vật của một người mẹ chính là đứa con của họ, bà đã mất đi một, bà đã lo lắng, đã hoài nghi cho bảo vật còn lại của mình. Lo cho đứa con gái nhỏ nhắn đáng yêu hay cười sẽ xảy ra chuyện mới nghĩ đến cách chuyển đi, tìm một nơi khác sống một cuộc sống mới. Mọi thứ vốn vẫn diễn ra tốt đẹp, bà vốn nghĩ mọi chuyện đã ổn.
Đến giờ phút này, không thấy con đâu nữa, người mẹ khóc nấc, chỉ có thể bất lực khóc nấc đến khi ngất đi.
Buổi tối, Phương Hoa ngồi trên sofa ôm chiếc gối nhỏ, bụng cô cứ réo lên ọt ọt, từ lúc sáng bị nhốt trong phòng này. Phương Hoa không có cái gì để bỏ vào bụng, may mắn trong phòng còn có nước để uống. Nhìn tủ quần áo, Phương Hoa mở ra, bên trong tủ có khăn lông, áo choàng ngủ, cô đang có ý định đi tắm.
Đây là một căn phòng hoàn hảo cho những vị khách ghé thăm, nhìn đồng hồ cũng đã điểm năm giờ. Phương Hoa ôm chiếc gối đệm nhỏ, lúc này cánh cửa mới mở ra. Lâm Khả My bước vào cùng với mấy người hầu, Phương Hoa lập tức đứng dậy.
Cánh cửa phòng khép lại.
Trong căn phòng chỉ có Phương Hoa đối đầu cùng với bọn người của Lâm Khả My.
...
Ngày hôm sau, khi Trịnh thiếu trở về, Lâm Khả My vui vẻ ngồi xem tivi ở phòng khách, tivi bật như vậy, Lâm Khả My lại chỉ ngắm nghía ngón tay rồi móng tay. Trông giống như rất sảng khoái, Trịnh thiếu hướng bước chân lên lầu, mở ra cánh cửa phòng của Phương Hoa.
Hắn bước vào bên trong, xa xa nhìn thấy cô gái cuộn tròn trên giường lớn, bước đến gần sẽ nhìn thấy cô gái với gương mặt sưng húp. Gò má bầm tím, khoé môi bị rách rỉ máu, hắn ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn cô gái trên người đầy vết thương.
Phương Hoa cả người đau tê dại, nhấc tay cũng khó, đôi mi run run mở ra nhìn người đàn ông trước mặt.
"Trịnh thiếu..." Giọng cô nhỏ khàn, giống như khóc nhiều khiến cho giọng nói khàn đặc "Anh thả tôi đi được không?"
Đôi mắt to tròn lấp lánh trong nước mắt, cô đoán đúng, Lâm Khả My sẽ đánh cô, cô ta cùng mấy người hầu. Hôm qua đánh cô rất nhiều, cả người Phương Hoa đau nhức, bởi vì bụng bị tổn thương cho nên nói chuyện cũng khiến cô đau.
Trịnh thiếu nhìn thấy cô đau đớn, anh sẽ động lòng? Không đúng, hắn chỉ cười, khoé môi cong lên một nụ cười như không cười "Phương tiểu thư quên mất tôi là người đưa cô đến đây rồi sao? Không có chuyện tôi thả cô đi."
Giọt nước mắt nóng như thổi rơi xuống, Phương Hoa lập tức hỏi "Tại sao? Tôi không nghĩ... Tôi có làm gì sai với anh."
Nếu Lâm Khả My ghen ghét Phương Hoa, vì trả thủ cô, vì ba cô bỏ rơi cô ta. Còn Trịnh thiếu này, cô có tội tình gì với anh ta? Tại sao lại đối với cô như vậy?
Nhìn thấy nét mặt thản nhiên ngắm nhìn cô trong đau đớn, Phương Hoa nuốt xuống nước mắt, nếu anh không muốn giúp thì anh còn vào đây làm gì, nhìn cô trong bộ dạng thảm hại này sao? Phương Hoa xoay lưng "Anh ra ngoài đi."
Hắn nắm lấy bã vai nhỏ, bã vai cô lập tức vấy lên cơn đau tê buốt run rẩy. Thân thể cô lúc này chỗ nào cũng đau, Phương Hoa vội xoay người lại, đẩy ra bàn tay hắn ở vai cô.
Hành động né tránh của cô, ánh mắt hắn lạnh lùng, con ngươi màu đen giống như màn đêm tĩnh mịch "Phương tiểu thư, Phương gia lúc này đang rất lo lắng cho cô, gần như là náo loạn, Phương tiểu thư phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Tại sao anh không thả tôi?" Phương Hoa vẫn quật cường, đôi mắt tròn xinh đẹp lấp lánh sương hoa khiến người khác không khỏi đau lòng.
"Có những chuyện, chúng ta cần phải giải quyết với nhau cho nên tạm thời cô phải ở lại" Hắn trả lời một cách thản nhiên.
"Tôi không có chuyện gì giải quyết với anh cả" Phương Hoa nhắm mắt mệt mỏi, giọng khàn đi rõ "Anh ra ngoài đi."
Trịnh thiếu đứng dậy, cũng không muốn dày vò cô nghỉ ngơi, khi âm thanh cửa phòng đóng lại, Phương Hoa mới mở mắt. Cô lật đật ngồi dậy, mở ra chăn, bước xuống giường.
Đi vào phòng tắm, cởi ra quần áo từ hôm qua, da thịt từng nơi bầm lên những vết màu tím màu đỏ. Cô khó khăn chuẩn bị tắm rửa cho bản thân, ở trong phòng tắm một lúc lâu. Ngâm mình trong bồn nước ấm, cơ thể Phương Hoa mới thả lỏng thoải mái, nước ấm dịu dàng xoa dịu da thịt cô, dễ chịu đến mức gương mặt cô hiện lên tia thoả mãn đầu tiên khi đến nơi này.
Khi trở ra, cô nhìn thấy một khây đồ ăn, còn có hai cô hầu dọn dẹp phòng.
Nhìn thấy Phương Hoa, hai cô hầu gái nhẹ cúi đầu chào, đây không phải những cô gái cùng Lâm Khả My đánh cô. Cho nên Phương Hoa cũng không sợ hãi, cô ngồi lên sofa, tay cầm thìa ăn cơm mà họ chuẩn bị.
Có lẽ là vì đói, cho nên ăn vào liền thấy rất ngon, bởi vì cả ngày hôm qua cô không được ăn. Đói đến không còn một sức lực nào, đến nhai cơm cũng chậm chạp. Cô hầu dọn dẹp phòng cho Phương Hoa, dọn xong cũng không có rời đi, họ đứng bên cạnh giống như chờ đợi Phương Hoa ăn.
"Cho hỏi..." Phương Hoa khẽ giọng, hai cô hầu lập tức phản ứng "Dạ, tiểu thư."
"Chỗ này là... Trịnh thiếu hay Lâm Khả My là chủ?" Cô hỏi, đôi mắt tròn nhìn hai cô gái phía trước.