Nửa người chàng trai xinh đẹp dựa lên Tống Nạo Tuân. Hàng mi dày rậm run lên như cánh bướm, hương thơm dịu nhẹ tựa u lan chớm nở. Sau cổ tê dại, vành tai người đàn ông nóng bừng khi nghe thấy giọng nói nũng nịu.
"...Tôi biết cách làm cậu thoải mái."
Ngón tay buộc chặt, Tống Nạo Tuân cau mày. Sao có thể... có loại người như vậy? Người chồng chung chăn gối mất chưa được bao lâu đã vội vã đi tìm đàn ông khác?
Thuần thục đến như vậy, có phải trước đó đã biết bao lần ôm chầm cổ đàn ông, mềm mại kề bên tai họ nói những lời gọi mời lả lơi? Anh hẳn không phải là người đặc biệt gì. Ở trấn trên có nhiều kẻ giàu có như vậy, đều là kiểu người Bùi Tuyết Úc thích.
Môi Tống Nạo Tuân mím đến trắng bệch. Anh muốn đẩy Tuyết Úc ra, nhưng khi chạm đến cánh tay mềm mịn kia lại như giật điện mà rụt lại. Giọng nói trầm thấp nghẹn từ cổ họng.
"...Anh buông tay ra."
Tuyết Úc không nhúc nhích. Cánh tay vòng quanh cổ người đàn ông có hơi gượng gạo, nhưng giọng nói vẫn dính dấp tựa làm nũng.
"Cậu không thích sao?"
Tống Nạo Tuân cứng người. Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, giọng nói anh thay đổi, mang theo chút cảnh cáo mà cất tiếng: "Bùi Tuyết Úc."
Cậu thực sự không muốn tiếp tục. Nhưng vì kịch bản, Tuyết Úc cố làm ra vẻ như tiếc nuối mà cọ xát một chút rồi chậm rãi buông cánh tay từ người Tống Nạo Tuân. Lông mi rũ xuống trông thật đáng thương, như thể đang oán trách người đàn ông không hiểu phong tình.
Trong không khí tĩnh mịch, Tuyết Úc mất tự nhiên mà nói:
"Nếu sau này cậu thay đổi ý định thì có thể tới tìm tôi."
Thiếu gia nhà giàu hơi sững người, cứng đờ mang ánh mắt từ trên mặt cậu dịch đi. Môi anh mấp máy như thể muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng lại giấu kín tất cả, người đàn ông yên tĩnh vội vã rời đi cổ trạch.
Cửa vừa khép lại, biểu tình của Tuyết Úc liền trở lại bình thường.
"Mấy trò này đúng là dễ tạo bóng ma tâm lý cho người đứng đắn nha."
Thụ chính sống ở làng quê bình yên, vốn không tiếp xúc qua người đồng tính. Hiện tại anh ta bị cậu khiêu khích đến vậy, hẳn là đang hận cậu muốn chết luôn.
[Cậu như vậy cũng không tạo bóng ma tâm lý lớn lắm đâu.]
Lông mày Tuyết Úc nhếch lên bất mãn.
"Tui như vậy? Tui diễn đạt quá trời còn gì?"
Hệ thống phân tư công minh vô cùng: [Cậu vừa rồi nha, tay run lẩy bẩy. Chỉ có thụ chính ngây thơ mới không phát hiện là cậu đang diễn thôi. Rõ ràng hôm qua cậu không nghiêm túc đọc kịch bản! Vừa nãy lúc ôm thụ chính cậu phải liếm anh ta nữa...]
"...Pháo hôi trong kịch bản mấy cậu sao cứ vô liêm sỉ toàn thời gian không vậy?!" - Tuyết Úc đỏ mặt lên án.
[Đúng roài, toàn thời gian luôn ó.]
"....." - Ô kê, cậu cạn lời.
Tuyết Úc lười cãi nhau với hệ thống. Cậu lê bước về tầng hai định bụng ngủ bù. Cổ trạch u ám vẫn có điểm tốt. Trong mùa hè oi bức cũng không quá nóng nực. Thế nhưng giường đệm lại có hơi cứng đến khó chịu. Tuyết Úc ngủ trên ván giường cứ liên tục chuyển mình, cọ đến cả người đều ửng hồng không thoải mái.
Mệt mỏi hơn, chính là ngày hôm sau, cậu phát hiện ra Tống Nạo Tuân đang trốn tránh mình. Tuyết Úc không tìm được một cơ hội nào để diễn kịch tiếp. Cốt truyện dở dang, tiến độ đình trệ. Ngày hôm qua... cậu đâu có làm gì quá đáng đâu mà?
Tuyết Úc không muốn mặt nóng dán mông lạnh. Sau khi thử vài lần bất thành, cậu quyết định hoá thân cá mặn, lại trốn đi ngủ.
Hệ thống bất thình lình nhảy ra doạ nạt: [Ký chủ không được lười biếng!]
Tuyết Úc lười biếng dùng tay phẩy gió, không có chút sức lực nào mà phản bác nó: "Đâu phải tui lười biếng. Là do kiếm không thấy người mà, Tống Nạo Tuân đâu có nhà đâu."
Hệ thống yên lặng vài phút, như thể đang tra cứu cái gì. Một lúc sau nó nói: [Thụ chính sáng nay lên trấn trên mua đồ. Bây giờ cậu đi qua bên kia sông, vừa kịp lúc để chạm mặt đó.]
Tuyết Úc trở mình, hữu khí vô lực: "Hở?"
[Là con đường ở ngay bên kia sông ấy, thụ chính lúc về chắc chắn sẽ phải đi qua đoạn đó.]
Tuyết Úc híp mắt. Trong sự thúc giục của hệ thống, cậu mới chầm chậm bò dậy. Mệt mỏi quớ, lại bắt tui đi điểm danh.
*
Cậu lười biếng vô cùng. Chẳng cầm theo gì, Tuyết Úc chỉ xách theo chìa khoá ra cửa. Cửa vừa đóng, cậu liền cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm. Ánh nhìn nóng cháy mang theo chút áp bách khiến cậu không thể lờ đi được. Tuyết Úc nghiêng đầu nhìn sang liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tềnh toàng.
Hắn có dáng người khoẻ mạnh cường tráng. Làn da rám nắng màu mật là sự đối lập hoàn toàn với Tuyết Úc. Hai tay làm lụng mang vác quanh năm tràn đầy cơ bắp hữu lực. Là kiểu hữu lực có thể nâng cậu lên và quay quay mấy vòng...
Tuyết Úc nhớ ra, người này là hàng xóm cạnh nhà cậu. Hình như tên là...Trình Trì.
Từ lúc cậu vừa dọn đến, người này cứ nhìn chằm chằm cậu. Không biết có gì đẹp mà cứ nhìn hoài... Cậu nhíu mày, biểu tình tự phụ hờ hững. Khác hoàn toàn với thái độ nũng nịu trước mặt Tống Nạo Tuân, Tuyết Úc liếm môi kênh kiệu hỏi gã: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Trình Trì ngẩn ra. Có vẻ không ngờ rằng sẽ có thể cùng Tuyết Úc nói chuyện, tay vẫn còn xách theo bó củi, hắn ngơ ngẩn trả lời.
"Không... chuyện là... tôi đang thắc mắc sao chân cậu lại trắng như vậy?"
Mấy người trấn trên cũng không trắng bằng cậu. Tuyết Úc vô ngữ mím môi.
"Có bệnh hả?"
Người thành phố xấu tính này cũng chẳng nhìn hắn. Bước chân cậu nhàn nhã đi về hướng đường phía bên kia. Khi cậu bước ngang, Trình Trì dõi theo cánh tay cẳng chân cậu. Người chỉ cao đến cằm hắn, cả người lại còn gầy gò lạ kỳ. Mà cái người thành phố này nghe bảo cũng không tốt lành.
Hư vinh, hám lợi, chỉ thích mấy người có tiền. Hơn nữa, còn không thích phụ nữ, hình như cậu ta còn từng có chồng...
Người nhà quê tư tưởng bảo thủ. Tin tức vùng xa xôi lại càng lạc hậu hơn. Không giống như ở thành thị cởi mở, đối với bọn họ, đồng tính luyến ái là chuyện cấm kỵ. Người thôn qua vẫn chưa chấp nhận được chuyện này. Bọn họ không hiểu được làm sao hai người đàn ông có thể cùng nhau chung sống, rồi thì chuyện kia ra làm sao...
Nhưng Trình Trì biết.
Hắn có một người em gái học ở thành phố. Mỗi kỳ nghỉ cô bé đều sẽ về quê vài ngày. Trong lúc hắn dọn dẹp nhà cửa, tình cờ có nhìn thấy mấy quyển sách truyện vứt bừa trên bàn học.
Trong tranh, mỹ nhân nằm trên bãi cỏ quần áo hỗn độn, bị hôn đến nức nở nghẹn ngào. Hai nhân vật chính trong truyện đều là đàn ông.
Lúc đó, Trình Trì như bị sét đánh. Những hình ảnh tục tĩu đó đánh sâu vào trí óc khiến gã mơ màng choáng váng. Nếu được, hắn muốn moi đoạn ký ức đó ra ngoài ném xuống sông.
Thế nhưng, từ khi gặp Tuyết Úc, hắn lại vô thức nhớ đến những trang truyện khiến hắn căm hận đến xương tuỷ đó. Hắn lại còn dùng Tuyết Úc để so sánh với cái người nằm dưới kia. Người đó không trắng bằng cậu, không đẹp bằng cậu...
Nếu là cậu bị người khác cắn môi đến bật khóc, hẳn sẽ là cảnh tượng mê hoặc lòng người đến nhường nào.
*
Lúc này Tuyết Úc vẫn đang đi về phía bờ sông. Cậu không hề nghĩ tới chuyện có người lại ghép cậu vào mấy cảnh H+ hỗn loạn ra sao. Trời oi bức, cậu càng rảo bước nhanh hơn để đến chỗ bờ sông mát mẻ.
Từ xa, cậu nhìn thấy thân hình thon dài của người đàn ông. Tống Nạo Tuân đi từ hướng trấn trên, còn xách theo một giỏ đầy hàng hoá. Tựa như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, anh nhấc mắt lên, bước chân có chút chần chừ muốn quay đầu đi đường khác.
Cái người vừa mới bám vào mình hôm qua. Cái người miệng lưỡi hồ ly buông câu từ dụ dỗ để lại cho anh sự chộn rộn khôn cùng. Thà đi đường xa hơn, anh cũng không muốn đối mặt với người đó.
Vai cổ cứng đờ, Tống Nạo Tuân toan rẽ sang đường khác. Nhưng chưa đi được mấy bước, anh nghe thấy tiếng hừ rầu rĩ của ai đó từ đằng sau.
...Không được không được, chắc chắn là anh ta đang giở trò...
Nếu lại đối mặt anh ta, nếu... nếu anh ta lại nói mấy lời như hôm qua thì sao? Tống Nạo Tuân cảnh cáo chính mình. Thế nhưng bước chân vẫn vô thức dừng lại, anh quay đầu nhìn về sau.
Cách anh hai ba bước, Tuyết Úc cúi đầu nhìn cổ chân chính mình. Sắc mặt cậu bực bội. Trên cổ chân thon không biết đã va vào chỗ nào mà có một vệt đỏ. Vệt đỏ bé như vậy, ngày thường anh chẳng thèm để tâm. Vậy mà anh vẫn không khống chế được chính mình tiến đến trước mặt cậu.
"Anh quẹt trúng cái gì rồi?"
"Không có gì, cậu đi mua đồ hở?" - Tuyết Úc lắc đầu.
Tống Nạo Tuân nặng nề ừ một tiếng. Tuyết Úc không nói gì nữa, cậu quay đầu ngồi xuống tảng đá lớn cạnh bờ sông.
"Anh..."
"Mệt mỏi, nghỉ chút thôi."
Đuôi mắt xinh đẹp nhấc lên. Cậu liếc mắt nhìn anh. Trên gương mặt bị cái nóng hấp đến đỏ ửng toát lên một vẻ yêu mị quyến rũ kỳ lạ. Tống Nạo Tuân lại tựa như bị điểm huyệt, đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Thấy thụ chính không rời đi, cậu nhẹ nhàng thở ra. Đang suy tính làm gì tiếp, một cơn sóng kỳ dị bỗng gợn lên trên mặt sông, cuốn theo chiếc giày sandal của cậu.
"...."
Tuyết Úc trầm mặc, gọi hệ thống trong đầu: "Cậu làm?"
Hệ thống cũng thản nhiên thừa nhận: [Phương tiện để chạy cốt truyện đó.]
Như thể chưa từng diễn ra chuyện lúng túng ngày hôm qua, cậu đơn thuần trần thuật chuyện rơi giày, vô cùng tự nhiên mà nhờ vả người khác. Lúc Tống Nạo Tuân ướt ống quần lấy giày giúp cậu cũng cảm thấy mơ hồ.
Sao tự nhiên anh lại đi nhặt giày giúp người này?
Trên tay anh là chiếc giày cỡ nhỏ. Sắc mặt mất tự nhiên, Tống Nạo Tuân đi đến bên cạnh Tuyết Úc định ném giày trên đất. Người kia lại vui vẻ quơ quơ cái chân bóng loáng như ám chỉ điều gì.
Tống Nạo Tuân giật mình nâng mắt nhìn cậu. Người kia cũng đối mắt với anh, hồn nhiên mà cười. Hầu kết cử động, anh nắm cẳng chân mềm mại kia mà mang giày vào cho cậu. Tuyết Úc lại không chút để ý mà đứng dậy.
"Cảm ơn."
So với lời cảm ơn, nghe giống như một lời khen cho chú chó ngoan dễ bảo...
Tống Nạo Tuân rũ mắt trầm mặc.
Hệ thống vừa thông báo hoàn thành cốt truyện, Tuyết Úc lại toan tính chuồn về nhà ngay. Cậu vừa loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Trình Trì từ xa. Tuyết Úc xoay người, cố ý nhẹ giọng nói với người đàn ông.
"Đêm nay qua nhà tôi nhé? Tôi báo đáp cậu?"
Tống Nạo Tuân nghe thấy lời này liền banh mặt đi mất. Chọc cho thụ chính tức điên lên, Tuyết Úc vui vẻ về cổ trạch. Cơm nước xong xuôi, cậu liền leo lên giường đánh giấc.
*
Trong phòng ngủ tối tăm tĩnh lặng, cánh cửa nặng nề đóng kín bỗng vang lên tiếng "kẽo kẹt" trầm trầm. Một cơn gió lạnh lẽo thổi đến, Tuyết Úc không thoải mái mà cựa quậy, cọ mặt vào gối đầu.
Ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, vẽ lên trên nền đất một bóng người mờ ảo. Cái bóng kia đang đứng trước giường Tuyết Úc.