Đã 8 tiếng trôi qua kể từ lần cuối Tất Tiêu uống thuốc giảm đau.
Vùng quanh vết mổ của anh nhói lên âm ỉ, kéo theo cảm giác tê buốt nửa bên hàm.
Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Bành Húc Thăng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tất Tiêu vốn là một người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Thông thường, chỉ cần đối phương chần chừ hai giây anh đã quay người bỏ đi. Anh không phải Bồ Tát, chẳng tò mò hay cần biết đến nỗi khổ của thế gian.
Nhưng lần này, Bành Húc Thăng không nói, anh lại chọn ở lại chờ.
“Em nghĩ kỹ chưa? Em chắc chắn mình thích con trai chứ?” Bành Húc Thăng hỏi ngược lại, “Nếu em chưa chắc chắn, tôi nghĩ không cần thiết phải nói sớm với gia đình…”
Tất Tiêu lạnh mặt cắt ngang: “Ý anh là gì?”
Nhiều năm trước cũng như thế này, anh từng chờ Bành Húc Thăng chủ động mở lời, để rồi cuối cùng chỉ nhận lại vô số mâu thuẫn và tranh cãi.
Ánh mắt cuồn cuộn cảm xúc của Bành Húc Thăng dần trở nên phẳng lặng, giống như bầu trời sau cơn mưa xối xả, trầm buồn, u ám, bình thản.
Hắn nói: “Tôi nghĩ em có thể có nhiều lựa chọn hơn.”
“Vớ vẩn!” Tất Tiêu tức tối mắng.
Khi đó anh đã tự nhủ rằng họ là hai kiểu người hoàn toàn đối lập, chỉ tình cờ rơi vào cùng một cái hố nên mới lầm tưởng mình là bạn đồng hành, là người yêu mãi mãi.
Gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, chia ly mới là điều hiển nhiên.
Tất Tiêu túm lấy cổ áo của Bành Húc Thăng, khiến hắn phải hơi ngửa đầu nhìn mình.
“Đừng tưởng tôi không hiểu cái lý lẽ chó má của anh!” Lửa giận của Tất Tiêu bùng lên từ ngón chân đến đỉnh đầu, suýt nữa anh không kiềm chế nổi, muốn lôi Bành Húc Thăng ra khỏi xe đánh nhau một trận như trước.
“Đúng, giờ chúng ta đã chia tay, nhưng anh xem tình cảm trước đây của chúng ta là gì, tình cảm của tôi là cái gì?”
Anh nhìn thẳng vào mắt Bành Húc Thăng như muốn tìm thấy hai chữ “ngu ngốc” trên gương mặt hắn.
“Tôi thích ai, có thích đàn ông hay không, chẳng lẽ còn ai hiểu rõ hơn anh sao?”
“Anh nghĩ lúc trước tôi yêu anh chỉ là vui chơi qua đường, là vì chưa suy nghĩ kỹ à?”
Tay anh siết chặt cổ áo của Bành Húc Thăng đến mức run lên, gần như mất cả sức lực.
Bành Húc Thăng giơ tay lên, đặt lên cổ tay anh, nói: “Em thả tay ra trước đi, tôi xuống xe rồi nói chuyện với em.”
Ánh mắt Tất Tiêu rơi xuống mu bàn tay của hắn, miếng băng dán khi nấu ăn đã bị nước làm ướt, Bành Húc Thăng bèn bóc miếng băng cá nhân ra.
Vết thương lành rất nhanh, giờ chỉ còn lại hai vết sẹo hồng nhạt, nếu không để ý thì khó mà nhận ra trong đêm.
Tất Tiêu bất ngờ buông tay.
“Không cần.” Anh nói, “Chẳng có gì để nói cả.”
Hồi còn bên nhau đã chẳng thể nói rõ ràng, giờ chia tay rồi, càng không cần thiết.
Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai người, làm lá cây ven đường rung rinh xào xạc, mang theo chút không khí mùa thu len lỏi vào đêm đầu hạ.
Tất Tiêu hít một hơi, cảm giác gió lạnh lùa qua khoang mũi, tràn vào phổi.
“Mẹ tôi không biết chuyện chúng ta từng ở bên nhau, tôi cũng không nói, sau này cũng không.” Tất Tiêu đứng thẳng dậy, rút tay khỏi cửa sổ xe. “Tôi tìm hiểu rồi, anh không phải bác sĩ khoa răng hàm mặt, cũng không phải bác sĩ điều trị chính của tôi, chúng ta không có lý do gì để gặp nhau, sau này đừng liên lạc nữa.”
Nói xong, anh chẳng thèm nhìn biểu cảm hay phản ứng của Bành Húc Thăng, quay người bước đi.
Bành Húc Thăng mở cửa xe, định bước xuống giữ anh lại nhưng không kịp.
Tất Tiêu sải bước rất lớn, đi rất nhanh, cũng không ngoảnh đầu lại.
Bành Húc Thăng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh khuất dần dưới ánh đèn đường, rồi biến mất vào màn đêm.
***
Tắm xong, Tất Tiêu cảm thấy toàn thân khó chịu.
Không biết có phải vì bị chọc giận hay không, mà vết mổ như đang sưng tấy.
Anh đã uống thuốc, nhưng chắc thuốc chưa kịp phát huy tác dụng, cơ thể mệt mỏi, cảm giác mất sức khó tả, nhưng vẫn phải trả lời tin nhắn công việc của luật sư Trần.
Xử lý xong công việc, anh cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn của Chu Viện.
Nửa tiếng trước, Chu Viện nhắn: Tôi không sao rồi, cảm ơn nhé.
Khoảng mười phút sau, cô lại hỏi: Khi nào cậu rảnh? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp.
Tất Tiêu nhắn lại: Dạo này ngày nào cũng được.
Chu Viện nhanh chóng trả lời: Vậy thì sáng mai 8 giờ nhé.
[Tất Tiêu]: Được.
Chu Viện gửi cho anh địa chỉ, là một khách sạn phục vụ điểm tâm sáng khá nổi tiếng.
[Chu Viện]: “Dạo này toàn làm phiền cậu, để tôi mời cậu bữa sáng nhé [vui vẻ][bắt tay].”
Tất Tiêu cũng trả lại một biểu tượng bắt tay.
Anh thở dài, đặt điện thoại xuống.
Mong rằng lần này Chu Viện thực sự đã thông suốt.
Trước đây Tất Tiêu học chuyên ngành tài chính, nhưng đến năm hai đại học thì chuyển sang học luật. Chu Viện và Trịnh Tây Nguyên là bạn cùng lớp tài chính với anh, hai người đã yêu nhau từ hồi đó, đến giờ cũng được bảy, tám năm rồi. Khi đó Tất Tiêu từng làm hạng mục thi đấu cùng họ, quan hệ khá tốt. Dù sau này anh chuyển ngành, cả ba vẫn giữ liên lạc.
Không lâu sau khi tốt nghiệp thì họ kết hôn, đáng lẽ sẽ bên nhau cả đời, nhưng hàng loạt vấn đề lại ập đến như cơn lũ sau khi cưới. Trịnh Tây Nguyên là người dễ kích động, tham lam cái lợi trước mắt. Sau khi đi làm, cậu ta lén lút tham gia một số dự án đầu tư, nhưng tất cả đều thất bại. Sau đó còn lao vào chơi cổ phiếu như nghiện cờ bạc, chẳng bao lâu đã nợ nần chồng chất.
Kể từ đó, Trịnh Tây Nguyên như biến thành người khác, tính khí thất thường, dễ nổi nóng, nghiện rượu, bạo lực. Mỗi khi không vừa ý, cậu ta lại trút giận lên Chu Viện, Chu Viện nhẫn nhịn suốt hai năm, nhưng cuối cùng không thể chịu nổi nữa, đành đề nghị ly hôn. Thế nhưng Trịnh Tây Nguyên kiên quyết không đồng ý. Hai người giằng co suốt một năm, không ai nhường ai, bất đắc dĩ lắm Chu Viện mới tìm đến Tất Tiêu để nhờ giúp đỡ.
Nhưng dù sao cũng là tình cảm kéo dài bảy, tám năm, nói cắt là cắt cũng không dễ. Mỗi lần Trịnh Tây Nguyên say rượu liền hạ cái tôi xuống, dỗ dành lừa gạt vài câu là Chu Viện lại mềm lòng.
Có lẽ thuốc bắt đầu có tác dụng, Tất Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng sau khi dán mắt vào máy tính làm việc suốt hai tiếng rưỡi, mắt anh đã mỏi nhừ.
Anh bước từ phòng ngủ ra phòng khách, tìm được một chai thuốc nhỏ mắt, nhưng không thấy tờ hướng dẫn sử dụng, chẳng biết đã hết hạn chưa. Nghĩ lại, anh nhớ chai thuốc này mua từ mùa đông năm ngoái, chưa tới một năm, chắc vẫn còn dùng được.
Vừa vặn nắp chai thuốc nhỏ mắt ra, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tất Tiêu khựng lại, nghĩ chắc mình nghe nhầm, không để tâm lắm, ngửa đầu nhỏ hai giọt thuốc vào mắt.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, lại vang lên lần nữa.
Nghe có vẻ là tìm anh.
Tất Tiêu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm, anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Ai mà nửa đêm canh ba đến gõ cửa vậy chứ?
Anh bước ra nhìn qua mắt mèo, nhưng chỉ thấy một mảng tối đen như mực.
Tất Tiêu càng thêm khó hiểu, mắt mèo hỏng từ khi nào thế nhỉ?
Trước khi tiếng gõ vang lên lần nữa, anh kéo cửa “soạt” một cái, định bụng xem kẻ nào đang bày trò đùa dai.
— Kết quả bị người đứng trước cửa làm cho sửng sốt.
Bành Húc Thăng đang đứng đó, vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu xám như ngày hôm qua. Bên trong là áo sơ mi trắng đã cởi hai nút, cổ áo bị kéo loạn nhàu nhĩ, không thèm chỉnh lại.
Tất Tiêu hỏi: “Anh làm gì ở đây?”
Không phải vừa nói một đao cắt đứt, đường ai nấy đi rồi sao?
Anh bắt đầu nghi ngờ mình đang gặp ảo giác, hoặc đây chỉ là một giấc mơ. Có lẽ anh đã ngủ gật trong lúc làm việc, và Bành Húc Thăng lúc này chỉ là ảo ảnh do anh mơ ra.
Bành Húc Thăng gửi tin nhắn đã đủ khiến anh ngạc nhiên, huống hồ nửa đêm anh ta không về nhà, lại đứng gõ cửa nhà anh, càng làm anh sợ hết hồn.
“Không nhớ rõ để ở đâu.” Bành Húc Thăng nói, “Có lẽ phải vào nhà tìm.”
Tất Tiêu thấy kỳ quặc vô cùng, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật.
Bành Húc Thăng đã về, rồi lại vòng ngược trở lại, quãng đường không gần, nhất là khi cả hai vừa cãi nhau một trận, anh còn tuyên bố không liên lạc nữa. Trong tình huống này mà Bành Húc Thăng vẫn mặt dày quay lại, chứng tỏ món đồ kia rất quan trọng, có khi liên quan đến công việc không chừng.
Tất Tiêu đành nói: “Vậy vào đi.”
“Cảm ơn.” Bành Húc Thăng gật đầu, bước vào nhà.
Hắn vô cùng thuần thục lấy đôi dép đi trong nhà từng dùng, thay dép, rồi đi thẳng vào phòng khách.
Tất Tiêu đứng đờ ra như bị sét đánh, con ngươi khẽ giãn ra.
Bành Húc Thăng sao thế này? Hắn trở nên lịch sự từ khi nào vậy?
Thật là hiếm có khó tìm!
Tất Tiêu đóng cửa, bước vào phòng khách, thấy Bành Húc Thăng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa trông y như cấp trên đến thị sát nhà nhân viên, không biết trước còn tưởng anh phải pha trà mời khách.
“Không phải anh nói tìm đồ sao?” Tất Tiêu nhíu mày, không hiểu Bành Húc Thăng định giở trò gì.
Bành Húc Thăng nghiêm túc nói: “Tôi đến để tìm một câu trả lời.”
Tất Tiêu đóng nắp lại, lạnh lùng đáp: “Không cần, có gì thì nói nhanh lên.”
Bành Húc Thăng rất hợp tác: “Xin lỗi.”
Tất Tiêu: “…”
Bành Húc Thăng bị gì vậy? Mới có ba tiếng thôi mà, sao tự dưng đổi tính đổi nết thế?
Anh quen biết Bành Húc Thăng gần 26 năm, chưa bao giờ nghe hắn nói hai chữ “xin lỗi”.
Bành Húc Thăng tiếp tục: “Lúc nãy là tôi nói sai, tôi không có ý làm em khó chịu.”
Đầu óc Tất Tiêu như có tiếng nổ vang, ù tai đến mức không thể suy nghĩ nổi.
Hắn đang nói gì vậy? Chẳng lẽ… đang xin lỗi?
Như thể nghe thấu suy nghĩ của anh, câu tiếp theo của Bành Húc Thăng chính là: “Không làm rơi đồ gì cả, tôi chỉ muốn xin lỗi em thôi.”
Ánh mắt hắn nhìn Tất Tiêu rất bình thản, khiến anh nhất thời á khẩu.
Anh bước tới, đặt tay lên trán Bành Húc Thăng kiểm tra, ngạc nhiên hỏi: “Đâu có sốt? Uống rượu hả? Cũng đâu có nghe mùi rượu.”
Bành Húc Thăng nhân cơ hội nắm lấy cổ tay anh, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật lòng.”
“Cái thói tay chân lộn xộn với người yêu cũ của anh bao giờ mới sửa được đây?” Tất Tiêu cố giãy khỏi tay hắn, không ngờ Bành Húc Thăng lại nắm rất chặt, không chịu buông, “Buông tay!”
“Năm đó em từng thích tôi, đúng không?” Bành Húc Thăng nhìn chằm chằm vào anh, hỏi.
Bành Húc Thăng đột ngột dùng sức kéo mạnh khiến Tất Tiêu mất thăng bằng, ngã nhào lên ghế sofa. Anh còn chưa kịp đứng dậy mắng thì Bành Húc Thăng đã xoay người đè lên người anh, đầu gối chặn chặt hai chân anh.
Tư thế này thật quá mức… tế nhị, nhất là khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của đối phương.
“Tất Tiêu, tôi muốn một câu trả lời rõ ràng, từ chính miệng em nói ra.”
Tất Tiêu bị ép vào tư thế kỳ cục, trong lòng tức tối vô cùng, không phải anh không có sức phản kháng, chỉ là tư thế này khiến anh nhớ lại lần đầu tiên của hai người, không cẩn thận là lau súng cướp cò ngay.
Anh tức giận đến cắn lưỡi, trong lòng hối hận không thôi. Hối hận vì để Bành Húc Thăng bước vào, chẳng phải đang rước sói vào nhà sao?
“Ở đây không có câu trả lời nào anh muốn nghe hết.”
“Em có.” Bành Húc Thăng thản nhiên rút một tay nắm lấy cằm anh, ép anh phải đối diện với mình.
Tất Tiêu tức đến bật cười: “Thế anh có thể cho tôi một câu trả lời không?”
Bành Húc Thăng thoáng ngẩn ra: “Cái gì?”
“Hôm qua ở bệnh viện, tại sao lại nắm tay tôi?”
Tác giả: Chồng chồng đầu chương cãi, cuối chương hòa, không được giận qua đêm *đầu chó*