"Chuông báo thức của anh reo rồi.” Tất Tiêu nhắc khẽ.Bành Húc Thăng siết chặt người trong vòng tay, mỉm cười: “Kệ nó đi.”
Rồi hắn cúi đầu, khẽ hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Tất Tiêu: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tất Tiêu chợt nhận ra đã qua nửa đêm, và anh thậm chí còn quên mất sinh nhật của mình.
Sợ Tất Tiêu khó chịu vì bị đè lâu, Bành Húc Thăng ôm lấy anh rồi đổi tư thế, nằm nghiêng đối mặt nhau. Ánh mắt Bành Húc Thăng nhìn anh đầy dịu dàng và sâu lắng.
Tất Tiêu đưa tay che mắt hắn lại, đồng thời dùng tay kia lau đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt.
“Sau đó thì sao?” Anh hỏi, giọng hơi khàn khàn.
Bành Húc Thăng nắm lấy bàn tay anh, đặt lên ngực mình: “Chỉ là bị sốt thôi, gặp đúng đợt cúm nên bệnh gần nửa tháng, cũng tiện chăm sóc mẹ ở bệnh viện luôn.”
Hắn nói thêm với chút tiếc nuối: “Nhưng cuối cùng vẫn không thể khôi phục được lịch sử trò chuyện, chỉ giữ lại được một phần ảnh thôi.”
Dù giọng hắn nghe như đang kể lại chuyện thường tình, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy quãng thời gian đó chẳng dễ dàng gì. Vừa bị thương, vừa sốt, lại thêm những rắc rối của gia đình, tất cả như đè nặng lên vai hắn, không ngạc nhiên khi hồi đó trông hắn gầy gò và tiều tụy đến vậy.
Lúc đó Tất Tiêu vẫn hay nóng nảy, sau khi chia tay vì giận dỗi, anh đã xóa kết bạn với Bành Húc Thăng, thậm chí không buồn quan tâm đến tình hình của hắn. Mãi đến tháng bảy, sau kỳ thi cuối kỳ, khi trở về nhà và gặp Tư Chu, anh mới biết gia đình Bành Húc Thăng đã gặp biến cố.
“Còn em thì sao?” Bành Húc Thăng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đang đăm chiêu của Tất Tiêu. “Em nói với gia đình mình là gay khi nào?”
Tất Tiêu khẽ cử động ngón tay đang bị nắm chặt, nhưng Bành Húc Thăng siết tay anh lại, khiến anh không giãy giụa nữa, mặc kệ để cả hai đan chặt mười ngón tay vào nhau.
“Ngay sau mùa hè năm đó, lúc chúng ta chia tay.”
Bành Húc Thăng có vẻ bất ngờ. “Tại sao?”
“Anh còn nhớ cô gái từng ôm em không?” Tất Tiêu chậm rãi giải thích, “Cô ấy là đàn em trong câu lạc bộ âm nhạc, kém em một khóa. Cô ấy không biết anh và em từng yêu nhau nên từng tỏ tình với em, nhưng em đã từ chối rồi.”
Bành Húc Thăng thả tay anh ra, rồi tự nhiên chạm vào cằm anh, vuốt nhẹ lên, sau đó tiếp tục vuốt dọc theo gò má đến vành tai.
Nếu là trước đây khi nghe những lời này, có lẽ hắn đã cảm thấy khó chịu hoặc ghen tuông đến phát điên. Dù sao thì hắn luôn biết Tất Tiêu được yêu thích thế nào, nhưng giờ đây, trái tim hắn đã tĩnh lặng, những chuyện như đàn em, đàn chị đều chẳng còn khiến hắn bận tâm. Người hắn yêu đã quay về, như vậy là đủ để hắn cảm thấy yên lòng lắm rồi.
“Đoạn video đó bị một thành viên khác trong câu lạc bộ đăng lên tài khoản video của trường. Họ thêm nhạc nền thịnh hành, chỉnh sửa rất ấn tượng. Video bất ngờ nổi tiếng,” Tất Tiêu kể tiếp. “Thật trùng hợp, khi mẹ em xem tài khoản chính thức của trường sau video lễ tốt nghiệp, lại thấy ngay video này.”
Bành Húc Thăng khẽ bóp tai anh, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó…”
Tất Tiêu vừa nói vừa nhớ lại cảnh hôm đó.
Đó vốn chỉ là một ngày bình thường, ít nhất trước khi chuyện đó xảy ra, cậu hoàn toàn không có ý định công khai xu hướng tính dục của mình.
Huống chi cậu vừa chia tay Bành Húc Thăng.
Chính cậu là người nói lời chia tay, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không đau lòng.
Để vượt qua, cậu đã cố gắng gặp gỡ thật nhiều người, dấn thân vào đám đông ồn ào, nhưng dù làm gì cũng không thể vực dậy tinh thần.
Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, cậu cảm nhận được nỗi đau của một trái tim tan vỡ.
Thực sự mà nói, cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào.
Hôm đó, cậu vừa trở về từ chuyến du lịch, mệt mỏi kéo vali vào nhà.
Hồng Diệp đang ngồi trên sofa phòng khách, bật tivi nhưng rõ ràng không chú ý vào chương trình.
Tất Tiêu đã quá mệt để quan tâm bà đang làm gì, kéo vali định vào phòng thì bị bà gọi lại.
“Dạo này con đi đâu thế?”
Cậu đáp qua loa, giọng đầy mệt mỏi: “Con đã nói rồi mà, đi biển với bạn ba ngày.”
“Bạn nào?”
Cậu nhận ra có điều gì đó bất thường, sao tự nhiên mẹ lại muốn tra hỏi mình?
“Bạn đại học.”
Hồng Diệp chẳng vòng vo, hỏi thẳng: “Con đang yêu ai phải không?”
Câu hỏi đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
Tất Tiêu nghĩ thầm: Không may rồi, vừa mới chia tay.
“Không,” cậu thành thật trả lời.
Tất Chấn Văn từ bếp bước ra với hai ly nước cam trên tay, “Đại học rồi, yêu đương cũng bình thường thôi,” ông nói.
Không rõ câu nói ấy là dành cho Tất Tiêu hay Hồng Diệp.
Ông đưa một ly nước cam cho cậu, nhưng cậu từ chối, nên ông tự uống một ngụm rồi đặt ly còn lại lên bàn trà.
Hồng Diệp nhắc đến đoạn video kia, video sau khi được chỉnh sửa rất tình cảm, không thể trách bà nghĩ nhiều được.
Nhưng Tất Tiêu chẳng còn kiên nhẫn: “Thực sự không có gì đâu, có thể cô ấy từng thích con, nhưng con không thích cô ấy.”
Hồng Diệp từ tốn nói: “Yêu đương cũng không sao, nhưng mẹ không muốn điều đó ảnh hưởng đến việc học của con. Đọc sách chỉ là bước đệm, mục đích cuối cùng vẫn là để tìm được một công việc tốt. Nhớ kĩ, đừng yêu phải những người không ra gì.”
Tất Tiêu nhìn nét mặt của mẹ, biểu cảm dần dần lạnh lẽo.
Dù thực sự đang yêu thì đã sao?
Cậu là một người trưởng thành, chẳng lẽ không thể tự quyết định cuộc sống của mình sao?
Nếu họ biết cậu từng yêu một người đàn ông, liệu họ sẽ phản ứng thế nào?
Sự phản nghịch vốn tiềm tàng trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy.
Dưới ánh mắt thúc ép của Hồng Diệp, nó như cây non bỗng chốc lớn bừng.
Tất Tiêu đột nhiên cười nhạt, buông ra một câu đầy bốc đồng: “Mẹ không cần lo đâu, cô gái đó rất tốt, nhưng con không thích cô ấy, vì con thích đàn ông mà.”
Mặt Hồng Diệp lập tức biến sắc.
Tất Chấn Văn đang cầm ly nước cam, tay bỗng run lên một chút, suýt nữa làm đổ cả ly.
“…Con biết mình đang nói gì không?”
Vẫn là câu nói đó.
Lúc trước, khi biết cậu muốn đổi ngành học, Hồng Diệp cũng nói câu này.
Tất Tiêu cười tự giễu, trong lòng họ, cậu mãi là một người bốc đồng và thiếu trách nhiệm.
“Con biết rất rõ.”
Thật ra sau này lời của Bành Húc Thăng nói không hề sai, cậu công khai xu hướng của mình khi đó phần lớn là để đối đầu với gia đình.
Nhưng cũng không hẳn thế, vì tình cảm anh dành cho Bành Húc Thăng là thật, điều đó cậu rất rõ ràng.
Đó không phải là cảm xúc bốc đồng sau một đêm gần gũi.
Hồng Diệp lần đầu tiên bị cậu chọc tức đến mức run rẩy.
Có lẽ bà cuối cùng cũng nhận ra rằng Tất Tiêu không hề nói đùa.
Ngực bà phập phồng dữ dội, khiến cậu có chút lo lắng bà có thể khó thở.
“Tất Tiêu, con nói rõ ràng đi! Cái gì gọi là con thích đàn ông?”
“Xu hướng tính dục của con là như vậy.” Tất Tiêu nhìn thẳng bà, nói từng chữ rõ ràng: “Vì thế, sau này con có thể sẽ ở bên một người đàn ông. Con nói trước với mọi người, mong lúc đó gia đình mình có thể chấp nhận.”
“Tất nhiên—” Cậu nói thêm, “Không chấp nhận cũng chẳng sao.”
Tất Chấn Văn nhíu mày đứng dậy: “Tất Tiêu, đây là chuyện lớn của đời người, sao có thể nói bừa được?!”
Tất Tiêu nhún vai, nói như không: “Kết hôn là chuyện lớn sao? Con không nghĩ thế, vừa rồi chẳng phải mẹ đã nói sao, quan trọng nhất là tìm một công việc tốt.”
Hồng Diệp là người thực tế nên không muốn phí lời với anh. Giọng bà run rẩy nhưng thái độ rất cứng rắn: “Mẹ không cần biết bây giờ con nghĩ gì, từ hôm nay con không được phép ra khỏi nhà cho đến khi suy nghĩ thấu đáo!”
Dường như bà đã nghĩ rằng việc Tất Tiêu đi chơi mấy ngày qua là hẹn hò với một chàng trai.
Thời đại này rồi mà còn cấm túc?
Tất Tiêu cười nhạt, mạnh tay đóng sập cửa phòng.
…
“Vậy là dì thực sự không cho em ra ngoài sao?” Bành Húc Thăng hỏi.
Tất Tiêu nhìn Bành Húc Thăng, bất chợt cắn nhẹ vào môi hắn một cái — nhẹ thôi, không đến mức đau — rồi mới đáp: “Không ngờ chứ gì? Họ thực sự nhốt em lại đó.”
“Thay khóa cửa, cắt internet trong nhà, ngừng luôn cả sim và gói cước điện thoại của em…” Tất Tiêu bật cười khẽ. “Thế kỷ 21 rồi mà lại có chuyện như vậy.”
“Thế em thoát ra kiểu gì?”
“Nhảy cửa sổ.”
“…” Mặt Bành Húc Thăng lập tức nghiêm lại.
Chỉ đến khi thấy nụ cười rạng rỡ nơi khóe môi Tất Tiêu, trái tim đang căng như dây đàn của hắn mới dịu lại.
Nhà họ ở tầng sáu, nếu Tất Tiêu thật sự nhảy cửa sổ thì người trước mặt anh lúc này e là một hồn ma.
“Trong phòng em còn một chiếc điện thoại cũ, em dùng nó gọi cho Tư Chu, chính cậu ấy đã dẫn người đến giải cứu em.”
Cảnh tượng nghe thì có vẻ hoành tráng, Bành Húc Thăng mỉm cười, nhưng thật khó mà tưởng tượng ra.
“Thật ra mẹ anh đã giúp em rất nhiều.” Tất Tiêu nói, giọng pha chút áy náy, “Xin lỗi, em không biết lúc đó dì đang bị bệnh. Em đã gọi điện cho dì, hy vọng dì có thể thuyết phục mẹ thả em ra. Nhưng lần này bà ấy lại đặc biệt cứng đầu, nhất quyết không chịu nhượng bộ, nói rằng phải ‘chỉnh lại tư tưởng’ của em, chỉ khi em ‘nghĩ thông suốt’ rồi mới thả người.”
Bành Húc Thăng nhìn Tất Tiêu, ánh mắt chứa đựng chút xót xa, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt từ vành tai lên đến đôi mày và khẽ gạt tóc mái của Tất Tiêu sang bên.
“Tư Chu đã tìm mẹ anh để lấy chìa khóa nhà, sau đó em trèo từ ban công phòng mình qua ban công nhà anh.”
Dù Tất Tiêu giờ đây đang lành lặn trước mặt mình, nhưng trái tim hắn vẫn đập mạnh một cái đầy lo lắng.
Tất Tiêu chủ động nghiêng người hôn hắn: “Đừng lo mà.”
Nhưng nỗi sợ hãi và bất an đến muộn lại đang trói chặt lấy Bành Húc Thăng.
Hắn gia tăng áp lực trong nụ hôn như một sự trừng phạt, đầu lưỡi càn quét mạnh mẽ, bàn tay đặt trên lưng Tất Tiêu không khỏi run lên nhè nhẹ.
Hắn muốn biết nhiều hơn về Tất Tiêu, để bù đắp khoảng thời gian và ký ức đã vuột mất.
Nhưng lúc này, hắn chỉ muốn chiếm hữu con người này, nuốt trọn cả tâm trí lẫn linh hồn anh, để trừng phạt anh vì tự coi thường mạng sống của chính mình.
Hai cơ thể lại một lần nữa quấn lấy nhau, mãnh liệt và không muốn rời xa, đôi môi như hòa làm một.
Trong cơn hỗn loạn, bàn tay Tất Tiêu lướt xuống, áp lên phần bụng Bành Húc Thăng, chạm phải lớp cơ săn chắc.
Người này… lại có cả cơ bụng sao?
Như một kiểu trả đũa, tay anh tiếp tục lần xuống, lần đến lưng quần thể thao mà anh đã cho Bành Húc Thăng mượn, kéo nhẹ phần cạp quần.
Hơi thở Bành Húc Thăng ngày càng nặng, môi hắn lần từ cổ lên xương quai xanh của Tất Tiêu.
Tất Tiêu buộc phải hơi ngửa đầu, cằm tựa vào mái tóc hắn, cảm giác ngứa ngáy nơi đỉnh đầu.
Một giọng nói khẽ vang lên từ phía dưới: “Muốn làm em.”
Tất Tiêu: “…”
Anh khựng lại, không quên nhắc lại chuyện cũ: “Chẳng phải đã nói em ở trên sao?”
Lần này Bành Húc Thăng không còn giả vờ nữa, trực tiếp lộ rõ bản chất: “Em ở trên, anh làm em, em nhún cũng được.”
“Biến.” Tất Tiêu không nhịn được mà gõ nhẹ vào đầu hắn.
Bành Húc Thăng vẫn dửng dưng: “Không có bao.”
Giọng điệu nghe có chút tiếc nuối.
Lời nói đó khiến Tất Tiêu giật mình tỉnh táo, anh đẩy hắn ra, bật dậy ngồi dậy.
Bành Húc Thăng: “?”
Tất Tiêu thản nhiên đẩy hắn nằm lại trên giường rồi tự mình ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính.
“Nhìn này.” Anh gọi Bành Húc Thăng qua.
Bành Húc Thăng kéo lại quần, xỏ dép đi đến bên cạnh, cúi người nhìn màn hình: “Nhìn cái gì?”
Trên màn hình máy tính bật ra một tệp sao lưu.
Đó là toàn bộ lịch sử trò chuyện.
Anh đã lưu lại hết.
Tất Tiêu gãi mũi: “…Không phải anh vẫn luôn để tâm chuyện này
sao.”
Khi đó vì tức giận nên anh đã xóa bạn bè với Bành Húc Thăng, nhưng trước khi xóa, anh nghe nói lịch sử trò chuyện cũng sẽ mất, thế là anh tự động sao lưu lại một bản.
Lúc ấy anh chẳng nghĩ nhiều, muốn làm thì làm thôi. Anh cũng không muốn nghĩ thêm, không muốn trở thành người lưu luyến và mềm yếu nhất trong mối tình này. Vì khi đó anh đã chắc chắn rằng mình và Bành Húc Thăng không thể bên nhau được.
Nhưng Bành Húc Thăng lại quay mặt anh lại, rồi đặt lên môi một nụ hôn.
“Người đã ở ngay trước mắt anh rồi, chẳng có gì quan trọng hơn điều này nữa.”