Tất Tiêu đưa lon cola lạnh trong tay qua: “Chỉ còn một ngụm thôi.”
Bành Húc Thăng khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy, ngửa cổ uống một hơi dài, làm lộ đường nét cổ họng thon dài và mạnh mẽ.
Những bọt khí lăn tăn trong miệng len lỏi vào mũi, cuốn sạch vị cay nồng, mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhắm vào thùng rác bên cạnh, anh nhẹ nhàng ném lon rỗng, gọn gàng rơi vào ô “tái chế”.
Tất Tiêu nhận xét: “Cũng chuẩn đấy.”
Câu chuyện bỗng nhiên chuyển hướng.
Nhưng anh vẫn không nhịn được, hỏi tiếp:
“Cậu có biết mình vừa nói gì không đấy?”
“Tôi biết chứ.” Tất Tiêu đáp lại thẳng thắn hơn anh nghĩ, nói một cách rất trực diện:
“Khi nãy lúc bảng quảng cáo đổ xuống, rõ ràng cậu có thể kéo tôi ra, nhưng lại ôm tôi không buông. Tôi chỉ muốn hỏi, đó là phản xạ không kìm được hay cậu đang cố tình thả dê tôi?”
Bành Húc Thăng im lặng.
Nếu anh trả lời là cả hai, liệu có bị đấm không nhỉ?
“Tôi cũng không rõ nữa.”
Nghe câu trả lời này, Tất Tiêu nhướn mày.
Đèn tín hiệu bên kia đường chuyển xanh, một cậu bé đi ván trượt lao tới.
Cậu bé trông chừng mười một, mười hai tuổi, đội ngược mũ lưỡi trai, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc leng keng, phong cách rất thời thượng, động tác leo lên vỉa hè vô cùng thuần thục.
Tất Tiêu lập tức bị thu hút, cảm thán: “Thật tốt quá.”
Dù đang ở độ tuổi tươi đẹp, cậu bỗng thấy lòng mình tràn ngập hoài niệm về những ngày thanh xuân.
Bành Húc Thăng cũng nhìn theo ánh mắt cậu, nhưng càng nhìn, ánh mắt lại càng dừng trên khuôn mặt Tất Tiêu, bắt trọn từng biểu cảm của cậu.
Đang nhìn chăm chú, Tất Tiêu bất ngờ quay đầu, săm soi nhìn anh: “Năm lớp 11, có lần mẹ tôi phát hiện tôi đi chơi ván trượt, là do cậu mách lẻo đúng không?”
Bành Húc Thăng thành thật thừa nhận: “Ừ.”
Nhưng nếu được làm lại, anh chợt thấy do dự, không chắc mình có còn mách lẻo nữa không.
Bởi vừa rồi, khi nhìn cậu bé kia, ánh mắt của Tất Tiêu sáng bừng, đầy vẻ ngưỡng mộ và khát khao.
Tất Tiêu không biết anh đang nghĩ gì, chỉ hừ một tiếng: “Không hỏi cũng đoán được.”
Lần đó cậu còn dặn Bành Húc Thăng không được nói ra, thế mà anh lại lén mách mẹ cậu, khiến cậu phải ở nhà suốt một tháng cuối tuần.
Nhưng kỳ thi cuối kỳ năm ấy, cậu làm bài rất tốt, điểm số tăng liền hai mươi hạng, tổng điểm còn cao hơn Bành Húc Thăng mười ba điểm. Nghĩ đến đó, cậu đã thấy vừa lòng, cũng chẳng buồn tính toán thêm.
Phía trước, đèn xanh bắt đầu nhấp nháy.
“Đi thôi.” Tất Tiêu ném hộp đựng đậu phụ thối đã ăn xong vào thùng rác. “Qua bên kia đi dạo chút.”
Còn tám giây.
Cả hai cùng chạy nhỏ qua đường, làn gió đêm thổi tung vạt áo, họ kịp sang bên kia trước khi đèn đỏ bật sáng.
Mùa hè, toàn thành phố như tỏa ra hơi nóng, bầu trời trong xanh một không gợn mây, lấp lánh ánh sao, hòa quyện với ánh đèn đường rực rỡ. Khu phố đi bộ về đêm rất đông đúc, đâu đâu cũng là người, tựa những dòng sông đan xen, mỗi người chỉ như một gợn sóng nhỏ nhoi.
Sánh bước bên nhau, Tất Tiêu bất ngờ hỏi:
“Cậu còn nhớ lần cuối chúng ta đi cùng nhau ở đây là khi nào không?”
Bành Húc Thăng trả lời ngay: “Lớp 3.”
“Đúng, lúc đó dì Trì mua cho mỗi người chúng ta một cây kem.”
“Nhưng cậu không cầm chắc, làm rơi xuống đất.”
“Thế là tôi bị mắng.”
Bành Húc Thăng kể tiếp: “Mẹ tôi định mua lại cho cậu, nhưng dì Hồng không đồng ý, nói muốn cậu nhớ lấy bài học này.”
Tất Tiêu nhìn bảng hiệu kem đối diện, chậm rãi nói: “Về sau, mỗi lần tới đây, tôi đều tự mua cho mình một cây kem.”
Lòng Bành Húc Thăng như bị ai đó chạm nhẹ một cái.
Anh nhìn Tất Tiêu, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp.
Tất Tiêu cười nhẹ: “Nhưng lần đó chúng ta giả vờ đi vệ sinh, cậu đã đưa kem của mình cho tôi. Nếu không phải hôm nay đi cùng cậu, tôi đã chẳng nhớ ra.”
Hai mươi năm, những ký ức về họ dường như chỉ toàn là những chuyện không vui. Nhưng thật ra, giữa dòng thời gian dài đằng đẵng ấy, cũng có những khoảnh khắc họ cùng giúp đỡ nhau, cùng nhau nghịch ngợm. Chỉ là những khoảnh khắc ấy giống như những hạt vàng lấp lánh bị chôn vùi trong cát, phải thật khó nhọc mới tìm ra được.
Điện thoại trong túi Tất Tiêu rung lên vài cái, cậu lấy ra xem, là cuộc gọi từ Hồng Diệp.
Chắc chắn là gọi cậu về nhà.
Bà Hồng nổi tiếng tinh tường, chắc chắn không tin nổi lý do cậu ra ngoài là để thảo luận bài vở với Bành Húc Thăng.
Trong lòng bà, Tất Tiêu nhất định đang lợi dụng lý do học hành để ra ngoài, sau đó chẳng bao lâu sẽ tách ra khỏi Bành Húc Thăng để tự do làm gì đó.
Mới hơn tám giờ, Tất Tiêu hoàn toàn không muốn về nhà chỉ để nghe mắng.
Bành Húc Thăng cũng nhận ra, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Tất Tiêu suy nghĩ một chút, cũng được.
Cậu đưa điện thoại cho Bành Húc Thăng, định nhờ anh giải thích vài câu để làm chứng. Lời Bành Húc Thăng nói có khi bà Hồng sẽ nghe.
Nhưng ai ngờ, vừa cầm lấy điện thoại, Bành Húc Thăng chỉ trượt tay trên màn hình một cái — cúp máy.
Tất Tiêu: “Gì vậy?”
Tôi nhờ cậu giúp chứ không phải hại tôi!
Bành Húc Thăng bình tĩnh như không: “Không muốn về thì đừng về, tôi ở đây với cậu.”
“Ở cái đầu cậu ấy!” Tất Tiêu nghiến răng, trừng mắt nói, “Tôi bị mắng, cậu cũng định ở lại nghe sao?”
Bành Húc Thăng không nhịn được, đưa tay lên định xoa đầu Tất Tiêu.
“Bùm—”
Trong đêm tối, một chùm pháo hoa bất ngờ rực sáng trên bầu trời.
Bàn tay của Bành Húc Thăng khựng lại giữa không trung, chưa kịp chạm vào đầu Tất Tiêu đã lặng lẽ thu về.
Màn hình quảng cáo lớn đang chiếu đi chiếu lại một đoạn video bỗng tối đen, rồi sáng lên với hàng chữ vàng lấp lánh: “Cô Bành, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Sau đó là hiệu ứng hoa hồng rực rỡ.
Mắt Tất Tiêu sáng lên, cậu huých vào tay Bành Húc Thăng: “Trùng họ với anh kìa!”
“Nếu cậu đổi giới tính, có khi cậu là nhân vật chính rồi.”
Bành Húc Thăng nghe ra sự đùa cợt trong lời nói, nhưng anh không hề tức giận.
Thậm chí trong lòng còn nghĩ, không đổi giới tính cũng được.
Giữa tiếng pháo hoa vang rền, anh nghe thấy giọng nói của Tất Tiêu bên tai: “Có muốn thử không?”
Anh còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại: “Thử gì?”
“Thử yêu đương ấy.”
Tim như chệch một nhịp.
Anh quay đầu nhìn Tất Tiêu.
Xung quanh mọi người đều dừng lại, chăm chú nhìn màn hình lớn, reo hò và vỗ tay không ngớt.
Còn họ, chỉ nhìn vào mắt nhau, trong ánh mắt đối phương có pháo hoa, có ánh sao, và cả một hình bóng mờ nhòe của chính mình.
“Cậu,” Bành Húc Thăng nhìn cậu, hồi lâu mới lên tiếng, “nhắm vào kỹ thuật của tôi à?”
“…”
Tất Tiêu nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế cơn tức.
Nắm tay đã siết chặt, cậu bỗng cảm thấy có gì đó chạm vào đầu mình.
Tất Tiêu ngẩng lên, thấy một bàn tay lớn đang vò tung mái tóc mình.
Tất Tiêu: “Bỏ tay cậu ra—”
“Thử xem.”
Cậu bất ngờ nghe thấy Bành Húc Thăng nói.
Trong lúc còn ngơ ngác, Bành Húc Thăng đã ghé sát tai cậu thì thầm: “Chắc sẽ thú vị lắm.”
Bùm! Bùm! Bùm!
Không lạ gì khi người ta hay bắn pháo hoa khi tỏ tình.
Tất Tiêu không đúng lúc mà nghĩ.
Chết tiệt, giờ còn chẳng phân biệt được đó là tiếng pháo hoa hay tiếng tim mình nữa.