Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 87



Phải một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, bình tĩnh rồi hắn mới thấy mất mặt… Kế hoạch đang tiến triển tốt, hắn chỉ cần diễn một tuồng kịch thôi, cuối cùng lại nói đùa thành thật thế này, còn khóc cái m* gì không biết!

Quả thật không thể mất mặt hơn mà.

Hắn mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa mặt rồi gọi điện cho Khương Dụ Mạn.

Khương Dụ Mạn đang trò chuyện với con trai ở nhà, nghe hắn gọi điện xong thì như rơi vào mây mù. Cô thấy hình như hắn hơi sốt ruột nên hắn nói gì cô cũng đồng ý, còn nói hắn đừng lo lắng nữa.

Cô vừa cúp điện thoại, Hải Tú đã lo lắng hỏi: “Sao vậy sao vậy mẹ?”

“Phong Phi nó…” Khương Dụ Mạn dở khóc dở cười, “Nó nói với mẹ là lát nữa nếu mẹ nó gọi cho mẹ thì mẹ phải nghiêm túc lên, làm bộ như không thích nó.”

Hải Tú đơ ra hai giây, rồi mới dần hiểu được.

Trước thì làm như vô tình kích lên nỗi áy náy của Lữ Hạo Lị, để cô không có cách nào cự tuyệt mình. Sau đó thì hạ thấp bản thân thú nhận với cô.

Nhưng hắn chắc chắn không để cô kịp thời đứng về phía đối lập rồi – hắn đã tự bịt kín hết đường lui của mình, biểu diễn tình huống xấu nhất cho Lữ Hạo Lị xem, làm cô không thể nào trách móc nặng nề hắn được. Rồi chọc trúng điểm quan tâm nhất của Lữ Hạo Lị là con trai không thể nào cầu được mẹ người ta, lợi dụng khuyết điểm là bao che con trai của cô mà làm Lữ Hạo Lị vô thức đứng về phía hắn, cùng hắn giải quyết việc này.

Sau đó dùng tình cảm, tình cảm một năm nay, kể làm sao cho giống chuyện tình của Lữ Hạo Lị lúc trước một chút.

— Trước lúc cô tốt nghiệp, người nhà họ Lữ cũng không vừa lòng với Phong Thế Trác.

Đương nhiên, Phong Phi cũng không nắm chắc toàn bộ phần thắng. Nếu hắn diễn kịch thật thì đã không thất thố như vừa rồi, nhưng mặc cảm với Lữ Hạo Lị và tình yêu với Hải Tú đã khiến hắn không phân biệt được thật giả. Nhưng như vậy cũng tốt… chí ít cũng đã làm Lữ Hạo Lị vô cùng cảm động.

Còn hiện tại thì Lữ Hạo Lị vẫn đang phân vân, không biết là Hải Tú tốt hơn hay một con nhóc quậy phá là tốt hơn.

Cô cứ tưởng mình chuẩn bị vững vàng lắm rồi chứ, nhưng tình hình bây giờ… xem ra đối tượng đã bị đổi. Trong mắt cô, lực sát thương của hai đối tượng này đều xêm xêm nhau.

Phong Phi thầm thở dài một hơi… Nước cờ mấy tháng trước quả không uổng công mà.

“Như vậy đi.” Lữ Hạo Lị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ không phải người không biết lễ tiết, giờ mà đi thẳng tới nhà người ta nói chuyện thì người ta chỉ càng ghét con thôi, rồi mâu thuẫn còn gay gắt hơn nữa. Mình nên cho bọn họ chút thời gian để gia đình người ta ngẫm nghĩ đã. Còn bên này thì mẹ… mẹ sẽ cố thuyết phục ba con, đợi mọi người bình tĩnh hết rồi cũng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau!

Lời nói như đánh vào trong lòng Phong Phi, hắn dè dặt nói: “Ba…”

Lữ Hạo Lị uể oải tiếp lời: “Để mẹ nói, con đã buồn phiền đủ rồi.”

Hắn không đành lòng chút nào, thấp giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi ba mẹ…”

“Hai thằng bây cứ luôn miệng nói mấy chuyện này để làm gì?” Lữ Hạo Lị bật cười: “Năm đó anh hai mi cũng nói với mẹ là vợ nó không mang thai được, có lỗi với chúng ta. Lúc đó mẹ thấy rất kì quái, cuộc sống này là của hai đứa, tốt xấu gì thì tự mình chịu trách nhiệm, cái gì mà… cảm thấy thất vọng rồi có lỗi với chúng ta? Hơn nữa…”

Lữ Hạo Lị bất đắc dĩ nói: “Chuyện này cũng không phải hai đứa tự tìm, để con mở lòng ra… mẹ còn cách nào nữa đâu.”

Phong Phi không chắc chắn: “Mẹ… Mẹ đồng ý rồi sao?”

Lữ Hạo Lị chỉ thấp giọng cười, không nói lời nào.

Nói là hoàn toàn đồng ý thì không có khả năng, chỉ là Lữ Hạo Lị cảm thấy – mình không có tư cách gì để hỏi con trai rằng tại sao nó lại đồng tính luyến ái.

Mấy năm nay Phong Phi lớn lên, cô không hề ở bên cạnh hắn nhiều.

Ba hắn thì càng khỏi nói.

Mà người dạy dỗ Phong Phi còn nhiều hơn ba mẹ hắn chính là anh trai hắn – Phong Hiên. Lữ Hạo Lị chần chừ nói: “Anh hai con, nó… biết…”

Nếu Phong Hiên mà biết chắc là không dễ nói chuyện như cô đâu nhỉ?

Khóe miệng Phong Phi giật giật, hắn cười khổ: “Biết lâu rồi. Lúc ấy ba mẹ vừa mới đi, cả ngày vội vàng bay tới bay lui nên ảnh không dám nói cho hai người biết.”

Lữ Hạo Lị lại nhớ đến lần trước cô về – Phong Hiên cứ khuyên cô phải mở lòng ra, bây giờ mới hiểu được, nghẹn ngào nói: “Nó… nó đồng ý rồi?”

Phong Phi gật đầu: “Vâng.”

Lữ Hạo Lị khó tin nói: “Từ lúc nào mà anh con nó dễ chịu vậy?”

“Suýt nữa là ổng đánh con đến mức khỏi gặp được mẹ luôn rồi.” Hắn đè đè khóe miệng trái, kêu lên một tiếng, tựa hồ bây giờ vẫn còn thấy đau, “Ổng đánh người hung dữ cỡ nào mẹ biết mà. Lúc đó con không dám đi học luôn… Con tới trường ai cũng nhìn con như khỉ, ngay cả đám ngốc ở trường bên cạnh hay đánh nhau với con lúc trước cũng biết con bị người ta đánh, xấu hổ chết đi được.”

Lữ Hạo Lị đau lòng ngay: “Sao lại đánh con như vậy? Đánh chỗ nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Phong Phi cố tình nói: “Không nặng lắm!… Vẫn chưa bị đánh chết, hay bị tàn phế gì đó.”

Lữ Hạo Lị nghe hắn nói thì càng đau lòng hơn, Phong Phi cười nom cực kì khổ sở: “Mẹ nói chuyện với ba thì nói chậm rãi thôi nhé, đừng làm con vừa dưỡng thương xong lại bị ba đánh cho một trận nữa. Đầu tháng 9 là con nhập học ròi, đến lúc đó con không muốn ngồi xe lăn đi học đâu.”

“Ổng dám thử xem!” Lữ Hạo Lị nhíu chặt chân mày, “Con yên tâm, mẹ không để con bị đánh hai lần vì một việc đâu. Anh con cũng thiệt tình… Aizz, đánh mạnh tay dữ vậy à?!”

“Thì con nói với ảnh giống nói với mẹ vậy nè, rồi ảnh đánh xong thì cũng đồng ý cho tụi con.” Phong Phi nói: “Mẹ nói nghiêm trọng quá rồi đó! Làm cho ông già vô tâm kia cảm thấy có lỗi với con rồi.”

Lữ Hạo Lị biết là con trai lớn của cô không hẳn là một người vô tâm, nhưng cô nghĩ Phong Hiên không thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này như vậy. Phong Phi nhìn ra nghi hoặc của mẹ mình, cười nhạt một tiếng: “Là Hải Tú… Cậu ấy nói với ảnh là sẽ ở cạnh con cả đời, con đi chỗ nào thì cậu ấy đi chỗ đó. Cậu ấy giám sát con cả đời, không để con gây họa, chỉ biết đi con đường thẳng thôi.”

Lòng Lữ Hạo Lị rối như tơ vò, thấp giọng nói: “Hải Tú là đứa trẻ tốt.”

“Nếu không gặp con thì thủ khoa đại học như cậu ấy muốn tìm con gái kiểu nào chẳng có, nhỉ?” Phong Phi cười một tiếng tự giễu, “Nên để mẹ cậu ấy đồng ý hả… khó khăn phết đấy..”

Lữ Hạo Lị liếc hắn một cái: “Cũng biết vậy nữa hả?”

Ra khỏi phòng trà, Phong Phi đưa Lữ Hạo Lị tới nhà Phong Hiên.

Đưa mẹ đến xong thì Phong Phi thản nhiên nói hắn muốn gặp Hải Tú. Lữ Hạo Lị lo lắng nói: “Mẹ nghĩ là con đừng tới làm loạn nhà người ta, giờ gặp mặt sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Phong Hiên không hiểu nhìn hắn, Phong Phi chỉ cười lại, trả lời đầy ẩn ý: “Con biết mà, con không ngu như anh hai đâu.”

Phong Hiên nghe hiểu ngay, Phong Phi thi đại học xong thì anh cũng không nói nhiều về chuyện này với Lữ Hạo Lị.

Sau khi rời nhà anh mình, hắn đi tới nhà Hải Tú.

Hải Tú và Khương Dụ Mạn đều đang ở nhà. Khương Dụ Mạn biết được vừa rồi Phong Phi thú nhận với mẹ hắn thì lo lắng nói: “Không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Phong Phi như trút được gánh nặng, kể lại chuyện vừa rồi cho hai người nghe.

Phong Phi xấu hổ nói với cô: “Xin lỗi cô… Lúc đó cháu không còn cách nào khác, cháu…”

“Được rồi, không nói nữa.” Mấy ngày nay Khương Dụ Mạn vẫn lo lắng chuyện nhà Phong Phi, sợ bên kia không chịu chấp nhận làm ảnh hưởng đến Phong Phi và Hải Tú. Hiện tại vấn đề đã được giải quyết, còn lại chỉ cần cô phối hợp nhịp nhàng là yên ổn hết thôi, còn gì mà không hài lòng nữa chứ.

Khương Dụ Mạn dịu dàng nói với hắn: “Cô biết phải làm gì nếu mẹ cháu gọi cho cô mà.”

“Phiền cô rồi.” Phong Phi nhẹ giọng than thở. Ban đầu hắn dự định – trong chuyện công khai này, hắn sẽ làm lơ Hải Tú mà tự nói với người nhà mình, chờ nói chuyện rõ ràng thuyết phục được người nhà mình thì hắn mới chọn thời điểm thích hợp để công khai với Khương Dụ Mạn.

Nhờ nhà mình giúp đỡ, chuyện này vốn nằm trong dự định của Phong Phi.

Nhưng tình hình bây giờ hoàn toàn trái ngược, lại phải nhờ vả Khương Dụ Mạn thuyết phục người nhà mình, Phong Phi thấy hơi áy náy.

Khương Dụ Mạn không để ý chuyện này – sao cô lại không muốn thay con trai mình dọn dẹp trở ngại chứ?

Sau khi Phong Phi tới thì Hải Tú không nói gì hết, hai mắt chỉ dán chặt lên người hắn. Nói xong chuyện chính rồi, Khương Dụ Mạn nhìn con trai cứ muốn nói chuyện với Phong Phi mà không dám thì bật cười: “Cô còn có việc, nhận được điện thoại của cháu nên mới lo lắng chờ ở đây. Bây giờ chắc không sao rồi, cô chờ mẹ cháu gọi, giờ cô đi trước.”

Phong Phi nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cô đi đâu?  Để cháu đưa cô đi, xe cháu còn đậu phía dưới.”

Khương Dụ Mạn cười nói: “Cô đi nhiều nơi lắm, để tự cô lái cho tiện. Được rồi cô đi đây, buổi trưa hai đứa tự giải quyết đi.”

Khương Dụ Mạn nói xong thì về phòng thay quần áo rồi đi.

Cô chuẩn bị xong thì ra ngoài, làm bộ không thấy đôi môi tự nhiên đỏ lên của con trai, dặn dò Phong Phi: “Có gì thì nói với cô, đừng lo lắng quá… Ba mẹ chỉ là lo cho mấy đứa thôi, cô đi nhé.”

Nói rồi xách túi đi ra cửa.

Cửa nhà vừa đóng lại, Phong Phi đã kéo Hải Tú lại gần, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Hắn nắm tay cậu, cảm giác rõ ngón tay Hải Tú đang run lên.

Phong Phi buông cậu ra, thấy viền mắt cậu đỏ lên thì bật cười: “Sao vậy?”

Hải Tú cúi đầu, hít thở sâu vài cái rồi khàn giọng nói: “Không nỡ…”

Chỉ có hai chữ nhưng lại làm hắn nghẹn lời, liền cười một cái, xoa xoa trán cậu, thấp giọng nói: “Không nỡ gì chứ, không sao đâu.”

“Chỉ còn cửa ải cuối cùng, chúng ta sắp vượt qua rồi.” Khóe miệng hắn nhếch lên, gương mặt đẹp trai hiện lên vài tia xấu xa, “Qua cửa ải này… Sau này mình làm cái gì cũng là danh chính ngôn thuận hết.”

Hải Tú nghe xong thì đờ ra hai giây mới phản ứng được, liền né tránh ánh mắt trêu chọc của Phong Phi, ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói: “Nói chuyện đàng hoàng đi.”

“Đây là chuyện đàng hoàng mà.” Phong Phi thoải mái cười nói: “Thôi không chọc cậu nữa… Sau hôm nay thì mình không phải tránh mặt ai nữa rồi. Đi dạo phố muốn nắm tay thì nắm, còn ở nhà có ai tới thì cậu cũng không cần phải đi đâu hết. Lúc lên đại học mà có ai miệng mồm thối, hay là thầy cô gì đó áp bức gì cậu, cậu cũng có thể nói tôi là bạn trai cậu, người nhà hai bên đều biết đều đồng ý hết, không tới lượt người ngoài quản.”

Đây cũng là một trong những lý do mà hắn quyết định công khai trước khi vào đại học.

Hắn đã trốn tránh đủ rồi, mỗi lần bị hỏi hắn đầu phải giữ kín như bưng,

Nhưng chỉ cần được người nhà hai bên chúc phúc, hắn sẽ không để ý bất kì người nào nữa.

Phong Phi nắm tay Hải Tú, cười nói: “Đến lúc đó… Ngày nào tôi cũng đưa đón cậu đi học, lúc rảnh rỗi thì lên lớp ngồi cạnh cậu học chung.”

Môi Hải Tú khẽ động, nhưng cậu chưa kịp nói, Phong Phi đã hỏi: “Lúc đó bạn bè cậu thấy tôi, hỏi tôi là ai thì cậu nói thế nào?”

Lòng Hải Tú đã ngọt đến mức sắp tràn ra ngoài, nhỏ giọng đáp: “Đây là bạn trai tớ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.