Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 82



Buổi chiều trước khi đi liên hoan, Phong Phi nhân lúc Hải Tú đi vệ sinh thì gọi điện cho Hà Hạo.

Hà Hạo bắt máy rồi thì cứ nhao nhao lên, nghe là biết chơi rất vui rồi, cười to nói: “Hai đứa mày đâu rồi? Sao chưa tới nữa?”

Phong Phi đi ra ngoài mấy bước rồi đáp: “Giờ đi đây, mà hỏi mày cái này.”

Hà Hạo bên kia yên lặng, hình như là đang ra khỏi phòng KTV. Hắn lớn giọng hỏi: “Chuyện gì? Hỏi tao yêu mày không hả? Nói cho mày biết! Không!! Yêu!!”

Phong Phi nhíu mày, để điện thoại ra xa lỗ tai, ghét bỏ nói: “Mày bị quái gì vậy, say rồi hà?”

Hà Hạo bật cười, nói: “Không, tao vui quá thôi, mà mày muốn hỏi gì?”

Phong Phi nói: “Chiều nay có ai đi? Quý Nhã Kỳ không đi chứ?! Tốt nghiệp rồi đó, tao nhìn thấy cô ta mà có làm gì thì đừng trách tao….”

“Không đâu.” Hà Hạo luôn miệng nói, “Đang yên đang lành gọi cô ta làm gì, còn phải hỏi à? Hình như cô ta thi có được đâu, học đã không giỏi rồi, bây giờ không có điểm cộng thì tương lai còn bấp bênh hơn nữa. Nghe nói cô ta có ai đó chống lưng, mà không biết thực hư thế nào, dù sao cũng chưa có điểm nhưng mà mấy cô ấy nói thông tin này chính xác.”

Phong Phi lạnh mặt nghe, Hà Hạo lại nói: “Nghe nói sáng nay cô ta đi dò bài, dò xong thì mặt mũi trắng bệch. Mà công nhận cô ta nhớ giỏi thật, tao đi dò bài mà chả nhớ tao chọn cái gì nữa, thậm chí còn không biết có bài này luôn, ha ha ha ha…”

Phong Phi bật cười: “Mày là thằng ngu mà… Được rồi, tao cúp đây, đến bây giờ đó.”

Hà Hạo “Ừ” một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Khoan đã! Tao hỏi mày một việc! Cái cô Thiệu Duyệt Dĩnh đấy! Có nhớ không?!”

Hắn cảnh giác híp mắt lại: “Ừ, sao vậy?”

Hà Hạo mờ mịt nói: “Cô ấy bảo tôi nói với Hải Tú là thêm bạn cô ấy trong WeChat.”

Phong Phi: “…”

Hà Hạo nói tiếp: “Mấu chốt là tao không biết số điện thoại của Hải Tú, mà lớp mình hình như cũng nhiều người chưa biết nữa. Tối qua cô ấy cứ dặn đi dặn lại tao là phải nói Hải Tú thêm bạn mình. Chuyện này… có ý gì không?”

Phong Phi dở khóc dở cười, hỏi: “Hôm nay cô ấy có đi không?”

“Không, hầu như chỉ có lớp mình thôi, với lại đội mình, còn mấy người không quen thân thì không tới.” Hà Hạo vẫn còn thắc mắc chuyện lúc nãy: “Mà ý cô ta là gì? WeChat… là sao? Cậu nói Hải Tú thêm đi?”

“Không, cậu ấy ra rồi, giờ tụi tao đi.” Hắn rất tự nhiên bỏ chuyện WeChat sang một bên, cúp điện thoại.

“Cậu cho ai số điện thoại chưa?” Phong Phi kéo Hải Tú xuống lầu, hỏi cậu: “Trừ tôi ra.”

Hải Tú cẩn thận suy nghĩ một hồi thì nói: “Có cho cô Nghê, lúc vừa nhập học cô hỏi tớ, còn lại chưa cho ai cả.”

Phong Phi nở nụ cười, thỏa mãn gật đầu.

Hải Tú không hiểu, hỏi lại hắn: “Sao vậy?”

“Không sao.” Phong Phi cũng không muốn giải thích, còn nói: “Hình như bọn nó đến đủ cả rồi, đang ngồi chờ hai đứa mình đó, hay là không mua giày nhé? Giày để mai mốt có thời gian đi mua cũng được.”

Gương mặt Hải Tú lại phơn phớt hồng.

Vì Phong Phi muốn mua giày đôi cho hai đứa đó! Ăn xong thì hai đứa vẫn đi dạo quanh nhưng không tìm được đôi nào ưng ý cả. Phong Phi rất thích bắt bẻ nên lựa đồ cho Hải Tú rất khó tính. Hải Tú thử đôi nào hắn cũng nói không đẹp.

Đương nhiên, mấy thứ này không phải điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là – lúc Hải Tú thử đôi giày thể thao thì Phong Phi rất tự nhiên giành luôn nhiệm vụ của nhân viên cửa hàng, lúc cậu buộc dây giày bên trái thì hắn cũng ngồi xổm xuống, rất thuần thục mà buộc bên còn lại cho cậu.

Động tác đơn giản như đã làm qua vô số lần vậy.

Hải Tú ngồi trên cái ghế thấp, lúc đó cậu cách Phong Phi chưa đến 10cm. Mu bàn tay của hắn chạm vào ngón tay cậu, ngay lúc đó Hải Tú đã đỏ mặt rồi, không dám ngẩng đầu lên luôn, cột đại cho xong rồi vội vàng buông tay ra.

Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên Phong Phi buộc dây giày cho cậu. Phong Phi cưng chiều cậu thôi rồi, mấy động tác tiếp xúc nho nhỏ này không phải là chưa từng gặp qua, nhưng lần này là trước mặt người khác đó! Đây là lần đầu tiên nên Hải Tú xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện như vậy.

Mấy cô bán hàng túm tụm lại bàn tán, Hải Tú vờ như không thấy gì, trong lòng vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Mà Phong Phi thì chẳng quan tâm ai cả, ung dung tự tại như đây là một điều hiển nhiên.

Hải Tú nghĩ gì đều viết lên trên mặt hết, nhìn là hiểu được ngay. Phong Phi nhìn cậu như vậy thì bật cười: “Sao vậy? Muốn đi tiệm kia mua giày nữa à?”

Cậu nhớ lại mấy vẻ mặt tò mò của mấy cô nhân viên thì ngượng ngùng nói: “Không… không mà!”

“Cứ dễ xấu hổ như vậy? Chậc chậc, cậu càng như vậy thì tôi sẽ càng ăn hiếp đó.” Phong Phi nói.

Hải Tú gào thét trong lòng, nhỏ giọng nói: “Vậy… vậy ăn hiếp đi.”

Hắn lập tức nóng máu, nhưng lại không nỡ trêu cậu nữa.

Hai đứa đi tới địa điểm liên hoan – phòng KTV trên tầng 12. Vào thang máy rồi, Phong Phi hỏi cậu: “Tôi nghĩ chắc đông lắm, cậu…”

Hải Tú nhẹ nhàng hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ không sao đâu.”

“Tớ đã ổn rồi.”

Phong Phi cười, nắm tay cậu vào phòng.

Đây là phòng VIP, bên trong rất rộng rãi nên không phải chen chúc gì. Lúc hai đứa bước vào thì đám học sinh đang huyên náo ồn ào đột nhiên im bặt, rồi cười ầm lên, chỉ có mấy người kĩ tính nhìn thấy Hải Tú và Phong Phi mặc áo cặp thì đăm chiêu suy nghĩ.

Hà Hạo vừa cụng tay với Phong Phi, nói: “Quá chậm, phạt một ly phạt một ly.”

“Phạt phạt phạt!” Ủy viên lớp vô tư lập tức hưởng ứng, “Hải Tú nữa, cũng phải phạt!”

Hải Tú chưa kịp phản ứng thì Phong Phi đã uống luôn hai ly. Mấy bạn nữ đỏ mặt nhìn Phong Phi uống rượu, ủy viên thể dục ngạc nhiên nói: “Gì vậy… Cái này mà cũng làm giùm hả? Hải Tú…”

Hà Hạo đẩy cậu ta một cái, cười mắng: “Mắc gì không được!”

Phong Phi kéo Hải Tú ngồi xuống. Hà Hạo nhìn quần áo của hai đứa, cười nói với Phong Phi: “Gì đây? Muốn công khai à?”

Khóe miệng Phong Phi cong lên, cầm ly nước lạnh uống vài ngụm rồi nhẹ giọng nói: “Không muốn công khai, nhưng cũng không muốn giấu, để ai nghĩ gì thì nghĩ đi.” Dưới ánh đèn trong phòng, gương mặt hắn tuấn tú đẹp trai vô cùng, ngay cả Hà Hạo nhìn xong cũng thấy tinh thần lung lay.

Hà Hạo nhìn sang Hải Tú, muốn tâm sự với cậu vài câu nhưng lại sợ Phong Phi không vui, với lại hắn cũng không hay nói chuyện với Hải Tú nữa. Hà Hạo cố gắng tìm chuyện để nói, rối bời một hồi thì trong đầu chợt lóe lên, “Hải Tú, cậu có WeChat đúng không? Tôi có một người bạn ưm ưm…”

Hà Hạo bị Phong Phi nhét cho một miếng dưa hấu, cố gắng lắm mới nuốt xuống được, trong lòng không ngừng gào thét nhưng lại không dám nói chuyện với Hải Tú nữa.

Hải Tú chẳng hiểu gì cả, chớp chớp mắt nhìn Hà Hạo, chờ thật lâu không thấy cậu ta nói tiếp thì quay đi chỗ khác. Phong Phi cầm một ly đồ uống không có cồn đưa cho cậu. Mấy người trong đội bóng ngồi bên kia phòng đang gọi Phong Phi, hắn đi tới.

Hải Tú ngồi một mình uống nước trái cây, nhìn mọi người chơi đùa.

Bên kia phòng cũng có một người nãy giờ vẫn chú ý Hải Tú – là Vương Bằng. Thấy Phong Phi đứng dậy đi rồi thì cậu ta mới ngồi cạnh Hải Tú.

Vương Bằng chính là bạn cùng bàn của Hải Tú hồi đầu năm lúc cậu vừa chuyển trường. Trước khi quen Phong Phi thì có thể nói – đây là một người bạn khó có thể tìm được của Hải Tú. Một năm trôi qua, mặc dù không tiếp xúc nhiều với người ta nhưng cậu vẫn xem Vương Bằng là bạn của mình.

“Cậu…” Vương Bằng như muốn nói lại thôi.

Hải Tú cố gắng gợi chuyện, “Cậu thi được không?”

Vương Bằng cười nói: “Chắc chắn là tốt rồi, tôi nghĩ chắc cũng vượt xa người bình thường.”

Hải Tú thật lòng vui giùm bạn mình, “Vậy là tốt rồi, cậu chắc chắn đậu trường mình muốn.” Bình thường thành tích của Vương Bằng vẫn kém trường cậu ấy muốn vào một chút. Nếu dựa trên thành tích đó thì nói thi đậu là hơi ảo rồi, nhưng Vương Bằng nói lần này vượt xa lúc thường nên chắc không có vấn đề gì đâu.

Vương Bằng chẳng để ý chuyện này, nói vài câu gợi chuyện rồi mạnh mẽ lôi kéo, áp đặt đề tài lên người Hải Tú. Cậu ta nhìn Phong Phi cách đó không xa đang trò chuyện với mấy người trong đội bóng, chần chừ nói: “Cậu với Phong Phi, hai người…”

Vương Bằng cố lấy dũng khí, hỏi: “Là quan hệ đó đúng không?”

Trong lòng Hải Tú khẽ giật một cái, lại nhớ tới Phong Phi nói là không cần phải cố gắng giấu giếm, liền khẽ gật đầu.

Vương Bằng đã đoán được từ lâu, nhưng nghe chính Hải Tú thừa nhận thì vẫn cảm thấy có phần không tiếp thu được. Cậu ta lại liếc nhìn Phong Phi, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu ta, cậu ta… ép buộc cậu à? Có bắt nạt cậu không?”

Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Không đâu, cậu ấy…” Hải Tú hơi xấu hổ, “Cậu ấy rất tốt với tớ.”

Đương nhiên Vương Bằng không tin cậu – Vương Bằng đã học chung với Phong Phi từ hồi cấp hai, chứng kiến Phong Phi bị gọi vào phòng hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần, nhưng nhờ vào quan hệ mà cứ thế bình yên đi ra. Rồi chứng kiến hắn kéo bè kéo phái đi đánh nhau, có lần còn vô cớ đánh một bạn trai khác đến bò không nổi. Mặc dù một năm qua hắn thay đổi nhiều, nhưng ấn tượng trước kia của Vương Bằng về hắn quá mạnh mẽ nên vẫn không dễ gì tin tưởng được.

Vương Bằng nhẹ giọng nói: “Cậu ta, cậu ta có đánh cậu không?”

Hải Tú chần chừ chốc lát – hình ảnh Phong Phi để cậu ngồi lên đùi rồi nhẹ nhàng vỗ về cậu nháy mắt hiện lên, làm lỗ tai cậu tức tốc đỏ bừng.

Vương Bằng lại hiểu sai ý, nghĩ là Hải Tú xấu hổ và tức giận, vội nói lớn: “Cậu ta thật sự đánh cậu? Cậu ta ép buộc…”

“Không có không có!” Hải Tú nghiêm mặt nói: “Không có mà… Cậu ấy rất tốt, cực kì tốt, không mắng tớ bao giờ. Bình thường tớ chọc cậu ấy cậu ấy cũng không giận, thật đó.”

Vương Bằng nghe Hải Tú nói mà cực kì khó tin… Đó là Phong Phi sao?

Hải Tú nhỏ giọng nói: “Đối với người khác cũng tốt, rất tốt luôn, còn có trách nhiệm nữa, nói chung… cái gì cũng tốt.”

Sắc mặt Vương Bằng rất phức tạp, giờ thì cậu ta đã tin cái gì gọi là “Yêu đương là mù quáng” rồi.

Vương Bằng còn muốn nói nữa, nhưng Hải Tú lại nghiêm túc ngắt lời: “Cậu đừng nói xấu Phong Phi, tớ không muốn nghe đâu!” Cậu bổ sung thêm, “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng cậu hiểu lầm Phong Phi rồi. Cậu ấy… cậu ấy như một thiên sứ vậy (。♥‿♥。)~~”

Phong Phi giống như một thiên sứ…

Hai năm trước, hình ảnh Phong Phi lôi cổ áo người khác, kéo từ trong phòng học ra sân trường còn ở trước mắt Vương Bằng. Sắc mặt cậu ta xám ngoét, không biết nói gì.

“Muốn đi vệ sinh không?”

Chẳng biết từ lúc nào mà Phong Phi đã đứng cạnh hai người.

Vương Bằng không hề chột dạ, nhưng Hải Tú thì có. Cậu sợ Phong Phi nghe được những lời vừa nãy thì không vui, vội vàng đứng dậy nói: “Đi đi.”

Trong phòng KTV có toilet, Phong Phi kéo người vào, vừa rửa tay vừa miễn cưỡng nói: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”

Hải Tú cố gắng nói dối cho thật tự nhiên: “Hỏi tớ thi được không.”

Phong Phi liếc cậu: “Nói thật!”

Hải Tú sợ hãi, mềm nhũn ngay như cọng giá, thành thật khai ra hết những gì hai đứa vừa nói lúc nãy.

Phong Phi chẳng hề giận mà còn thấy buồn cười, “Tôi có làm sao đâu chứ… Aizz, ai mà không có thời tuổi trẻ ngông cuồng, đúng không? Hơn nữa tôi như vậy là do người khác quá khó ưa, tôi nhịn không được.”

Hải Tú trợn to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Trước đây cậu dữ như như vậy thiệt hả?”

Phong Phi cười nhạt:”Bây giờ tôi vẫn dữ với người khác như vậy, cậu sợ không?”

Hải Tú lắc đầu, dè dặt nói: “Không sợ… Cậu không dữ với tớ.”

“Không sợ à?”

Phong Phi chớp mắt, thô bạo đẩy vai Hải Tú, đè cậu lên tường.

Hải Tú càng hoảng sợ hơn, hai bả vai theo bản năng co lại, nhưng đau đớn trong dự tính không xuất hiện… Phong Phi đã lót tay sau đầu cậu, Hải Tú chưa kịp hoàn hồn thì Phong Phi đã cúi đầu hôn lên môi cậu.

Toàn thân Hải Tú lập tức thả lỏng.

Phong Phi hôn rất dịu dàng, làm Hải Tú nghĩ đến bộ dạng Phong Phi kéo bè kéo phái đi đánh nhau, chân lại mềm nhũn.

Hắn hé mắt nhìn – qua hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn thoáng thấy bóng dáng của một người khác bên ngoài.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia đắc thắng.

Ngoài cửa, có một Vương Bằng đang lo Hải Tú bị dạy dỗ đứng chờ. Cậu ta nghe được hai người nói chuyện, xuyên qua khe cửa không đóng kĩ, thấy Phong Phi cưng chiều lấy tay lót cho Hải Tú ở trên tường thì khẽ thở phào, thầm nghĩ đúng là bản thân lo sợ không đâu; cười một cái tự giễu rồi quay lại tán gẫu cùng bạn bè.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.