Nhớ Ngọt Ngào

Chương 13



Sau cuộc thi cuối kỳ là khoảng thời gian nghỉ đông.

“Bố mẹ đã nói rồi, Tinh Dã nhà chúng ta vốn thông minh, trước đây em nó ham chơi, con xem bây giờ đi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể xếp thứ nhất rồi.”

“Bay cao quá!” Hạ Thịnh Văn cảm thấy hơi muốn ọe khi nghe bố mẹ khen Hạ Tinh Dã, bản thân mình lại không nhịn được cầm phiếu điểm lên nhìn lại một lần, sau đó thân thiết xoa đầu đứa em nhỏ: “Cái đầu này của chú em sao tự dưng lại thông suốt rồi thế?”

Hạ Tinh Dã nghiêng đầu tránh khỏi tầm ảnh hưởng của bộ vuốt Hạ Thịnh Văn: “Lúc Tiểu Kiều hỏi bài em, em không thể không biết được.”

“…” bàn tay Hạ Thịnh Văn cứng ngắc trong không trung: “Không phải em…thích…thích Tiểu Kiều chứ?”

Đầu lưỡi của Hạ Thịnh Văn khi nói câu này dường như đã không thể trơn tru liền mạch được, nếu chuyện này mà Thẩm Vân Lê biết được chắc sẽ giết cả hai anh em họ Hạ này mất.

“Anh nói gì thế, Tiểu Kiều là em gái em.” Tinh Dã không ngẩng đầu lên, trước sau chỉ chăm chú đến bột nước thuốc màu trước mặt.

“Thật sự?” Hạ Thịnh Văn bán tín bán nghi.

“Vâng, thật.” Hạ Tinh Dã bất đắc dĩ ngẩng lên rồi nở nụ cười, vì để cho ông anh già yên tâm, âm điệu còn cố tình kéo thật dài.

Ánh mắt của cậu quá mức trong sáng và thanh tịnh, vừa liếc đã có thể nhìn thấy đáy, trái tim đang treo trên không trung của Hạ Thịnh Văn lúc này đã có thể tạm tháo xuống, anh nhìn lên tờ giấy sặc sỡ sắc màu trước mặt dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Em nghĩ kỹ rồi à?” Hạ Thịnh Văn hỏi.

“Vâng, con đường tiến tới đại họa sĩ Hạ Tinh Dã từ nay chính thức bắt đầu.” Hạ Tinh Dã cầm chiếc bút lên phác họa qua bức tranh trừu tượng của mình.

“Vậy anh sẽ tìm thầy cho.” Hạ Thịnh Văn vừa nói xong đã cầm điện thoại lên bắt đầu liên hệ tìm người.

“Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn, sau này trong bài phát biểu cảm tưởng mỗi khi được nhận giải của em dành ra tám mươi phần trăm độ dài để viết về anh là được rồi.” Hạ Thịnh Văn lười biếng nằm dài trên ghế sofa, gửi tin nhắn.

Trước cửa hàng 4s, một con xe Yamaha R1 với những đường nét tinh tế ổn trọng đỗ lại, Thẩm Vân Lê đang mặc trên mình bộ đồ đen bó sát như chàng kỵ sĩ tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống xe.

Thứ anh thích không nhiều lắm, trong số đó, rượu và xe là hai thứ khiến anh dành tình cảm chân thành.

Mỗi chủ nhật anh đều lái xe ra vùng ngoại ô rồi phi như bay từ đầu đến cuối thành thị, gặp thời điểm đến hạn phải đem xe đi bảo dưỡng, sau giờ tan tầm vào buổi đêm nồng đậm, anh sẽ thả mình cho những ly rượu nho thơm ngọt.

Xe để lại cửa hàng bảo dưỡng, Thẩm Vân Lê phải thuê xe về nhà, ngồi trên ghế sau xe taxi anh mở điện thoại kiểm tra những tin nhắn chưa đọc.

[xin chào phụ huynh em Kiều Miên, thành tích cuối kỳ của bạn Kiều Miên là: ngữ văn: 95, toán 100, anh 99…xếp thứ 2 lớp, 2 khối. kính mong quý phụ huynh luôn giữ liên lạc với nhà trường, phối hợp đốc thúc em hoàn thành bài tập nghỉ đông đầy đủ, chúc quý phụ huynh có kỳ nghỉ đông vui vẻ.]

Xem xong tin nhắn, trong lòng Thẩm Vân Lê khá hài lòng với thành tích kỳ này của Kiều Miên.

Buổi tối Kiều Miên đang nấu cháo, vừa đi ra từ phòng bếp cô đã nghe tiếng khóa mật mã kêu ‘tinh’ một tiếng, ngay sau đó, chú xinh đẹp của cô liền xuất hiện.

Áo da bó màu đen tôn tên dáng người hơi gầy gầy, khác hẳn với bộ dạng anh tuấn thường thấy, lúc này anh như một người vừa bước ra từ rừng rậm hoang dã, toàn thân tản ra hương vụ vừa yên tĩnh, vừa cuồng dã,

Kiều Miên đi qua, lấy chiếc mũ bảo hiểm trên tay anh xuống, cẩn thận đội lên đầu mình, ngay lập tức cả mắt đều bị che hết mà trong mũ vẫn còn trống rỗng.

ừm, quá rộng.

“Hôm nào sẽ mua cho con cái của trẻ em.” Thẩm Vân Lê nhìn cô mặc chiếc tạp dề oversize, cả khuôn mặt chui trong chiếc mũ bảo hiểm rộng của anh tạo cảm giác không cân đối vô cùng dễ thương.

“Con chỉ định xem thử thôi.” Kiều Miên tháo mũ xuống, trả lại cho anh.

“Phần thưởng của con.” Thẩm Vân Lê đặt chiếc hộp được đóng gói đơn giản nhưng không mất đi phong cách vào tay cô.

“Xếp thứ hai cũng được thưởng sao ạ?” Kiều Miên nhận lấy hộp quà, rất không dè dặt mà mở ngay tại chỗ.

Là một chiếc đồng hồ cơ màu trắng của SevenFriday, rất chất.

Thẩm Vân Lê: “Thích không?”

Kiều Miên đeo nó lên tay mình, mặt đồng hồ hình vuông nổi bật trên cổ tay trắng nhỏ: “Cảm ơn chú, đẹp lắm ạ, con rất thích.”

Đây là lần thứ tư cô nhận được quà từ thành tích ở trường.

Lần đầu tiên nhận đường một túi xách Anything studio, đơn giản, đáng yêu, quan trọng nhất là nó có trang bị hệ thống định vị GPS, LSB, wifi cùng khóa gọi khẩn cấp, chú xinh đẹp nói, lúc không may gặp người xấu chỉ cần nắm chặt dây cặp là chú sẽ nhận được tín hiệu kêu cứu ngay.

ừm,,, suy tính rất chu đáo.

Lần thứ hai là một mặt ngọc hiện đang đeo trên cổ.

Lần thứ ba là một kẹp tóc Chanel hiện đang kẹp trên đầu…



Bây giờ Kiều Miên đã được nghỉ đông rồi còn anh vẫn phải đi làm, trong nhà chỉ còn mình cô, Kiều Miên mặc đồ ngủ màu phấn nằm dài trên mặt bàn nhìn những bông tuyết bay lả tả có hơi thất thần, lần đầu tiên cô cảm thấy bài tập khó giải đến thế.

Cô cố gắng tập trung đọc đề nhưng lại không có cách nào để những con chữ ấy vào đầu, Kiều Miên bỏ bút xuống, đi ra khỏi thư phòng, vụng trộm đẩy cửa phòng ngủ anh ra.

Nằm trên giường anh nằm, đắp chăn của anh, gối đầu lên gối anh…

Cô trùm chăn kín đầu..

Hô hấp gấp gáp

Tim đập nhanh như muốn nảy lửa, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng ngược lại cô cũng cảm thấy rất an tâm, bởi xung quanh đều được hơi thở của anh bao lấy.

Chuyện cho tới bây giờ Kiều Miên không thể tự lừa mình được nữa. cô hiểu hương vị chờ mong ấy là cái gì, cô cảm thấy mình thật dơ bần và hèn hạ! cô đang lợi dụng tấm lòng thiện lương của anh để thỏa mãn tư tâm kín đáo của mình.

Cô thực sự chán ghét bản thân của mình như thế này,

Nhưng Kiều Miên cũng không còn cách nào khác, anh đối với cô tốt như vậy, không biết từ lúc nào sự cảm kích của cô đã biến chất, lòng không kìm được mà nghĩ xa nghĩ gần, đến lúc tự mình ý thức được thì toàn thân đã lún sâu không lối thoát ra.

Vậy cứ để như thế đi, lén lút giấu đi, toàn bộ tình cảm cấm kỵ ấy đều giấu sạch sẽ, một người lặng lẽ thích một người là đủ rồi.

Nước mắt trượt qua khuôn mặt của cô rồi biến mất trên chiếc giường rộng lớn như thể nó chưa từng xuất hiện.

Khoảng thời gian nghỉ ở nhà thần kinh không cần quá căng thẳng, buổi sáng Kiều Miên ngủ tới chín giờ mới rời giường.

Hôm nay, khi cô mơ mơ màng màng bước ra từ thư phòng, nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem tivi, hai mắt nhập nhèm còn chưa mở hẳn, chợt thấy trên màn hình tivi phản chiếu bóng dáng của một người, cơn buồn ngủ lập tức không còn nữa, cô vội vàng quay đầu.

“Sao chú còn ở nhà?” Kiều Miên nhìn ông chú chân dài giờ này nên ở văn phòng rồi chứ.

Mùa đông, hơi ấm ở phòng khách vừa đủ, Thẩm Vân Lê mặc bộ đồ ở nhà thoải mái dễ chịu, không trả lời mà hỏi lại: “Tỉnh ngủ chưa?”

“Rồi ạ>” Kiều Miên  hơi xấu hổ, hình như mình càng ngày càng lười biếng rồi.

“Chú không đi làm sao?” cô vẫn kiên nhẫn hỏi lại.

“Ừ, từ hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi.” Thẩm Vân Lê bày từng món đồ ăn sáng nóng hổi lên bàn ăn.

Cách Tết còn có mười ngày, Thẩm Vân Lê đã bỏ hết những kế hoạch để dành ra một kỳ nghỉ đủ dài, anh vốn là người  nghiêm khắc và quy củ, nhưng đó là khoảng thời gian làm việc, còn những lúc khác, anh cần có cuộc sống sinh hoạt của mình.

Nhưng năm nay có hơi khách một chút.

Thẩm Vân Lê: “Ăn sáng đi, ăn xong dẫn con tới một nơi.”

Kiều Miên ngoan ngoãn đi tới: “Đi đâu ạ?”

“Đến đó rồi sẽ biết.”
Nại: đi xem nhà mới của ‘chúng ta’ đó ợ:3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.