Tiêu Thịnh nhìn bóng lưng Cát Cường cùng mấy mảnh thủy tinh trên đất, ngây người hồi lâu mới phục hồi tinh thần, vội vàng vọt đến trước máy vi tính, mở QQ lên, hô to: Có ai không? Có ai không?? Có ai không??? Có ai không??! Mau hịn thân.
Em trai – Thạch lựu: Mới sáng sớm, cậu la lối cái gì?
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Tôi vừa thức dậy, ghèn còn chưa lau sạch nè, Kiêu thụ cậu seo thế?
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Tôi vừa vào ca, điểm tâm còn chưa có ăn, con cú cậu bị gì kích thích rồi?
Thụ quân – Kiêu: Nói cho mọi người nghe! Lúc nãy tôi đang thu đoạn cường X!
Em trai – Thạch lựu: Mợ, sáng sớm đã thu cường X, cậu quá trâu bò rồi! (1)
Thụ quân – Kiêu: Chít đi, không thu vào buổi sáng chẳng lẽ đợi tối rồi thu? Sáng sớm dầu gì tất cả mọi người đều đi làm, còn buổi tối, cậu muốn toàn tiểu khu nghe thấy tiếng tôi hét?
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Ờ …… Vậy cậu thu xong chưa? Kéo dài hơi bị lâu rồi đó!
Thụ quân – Kiêu: Ừm, thu xong rồi, tôi gửi cho cô hay cho đạo diễn đây?
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Gửi cho tôi đi, đạo diễn còn chưa tới, tôi duyệt xong liền trực tiếp giao cho hậu kì, tối nay có thể ra kịch rồi.
Thụ quân – Kiêu: =口= Có cần như vậy không? Chẳng lẽ tôi là kẻ kéo chân mọi người sao?
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Không sai. Nếu không phải xem kĩ năng H của cậu không tồi, bà đây đã sớm đá cậu đi rồi!
Em trai – Thạch lựu: Làm người quả nhiên nên có ‘nhất kĩ chi trường’. (2)
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: Đúng đó, nếu không phải chất giọng nam trung khó tìm của cậu, tôi cũng đã sớm sút cậu rồi!
Em trai – Thạch lựu: =口= Tôi …… vẫn là đem mình vùi vào trong đất thôi!
Thụ quân – Kiêu: Lạc đề! Tôi muốn nói sáng nay lúc thu âm, anh cảnh sát hàng xóm thế mà đánh vỡ cửa sổ ban công nhà tôi, giơ súng lao vào cứu tôi nha.
Biên kịch – Được một nửa: Phốc!
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Anh cảnh sát mà cậu thầm mến hả? Cứu cậu là seo? Chẳng lẽ thực sự nghĩ cậu bị cường X? Phốc!
Thụ quân – Kiêu: Ừ, anh ấy vậy mà vội vã nhảy qua ban công đến cứu tôi còn dặn tôi cẩn thận một chút. Tư thế thì đẹp trai thôi rồi! Nếu không phải là họng súng quá đáng sợ, tôi đoán chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cương a.
Thụ quân – Kiêu: Mọi người nói thử xem …… có phải anh ấy cũng thích tôi? Nếu không sao lại liều mạng như thế? Tôi ở tầng mười tám đó!
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Oa, mợ ơi, tôi cảm thấy có khả năng. Lầu mười tám? Không muốn sống nữa sao?!
Thụ quân – Kiêu: Vậy tôi có nên tỏ tình không?
Kế hoạch: – Nghe gió là mưa:1Đi đi.
Thụ quân – Kiêu: Nếu tôi đem micro cùng card âm thanh qua mượn phòng anh ấy, sau đó giải thích rằng do cửa sổ hỏng rồi không thể ở trong phòng mình thu được nên đành làm phiền ảnh một chút, mọi người nghĩ xem như thế có được không?
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Phốc!
Thụ quân – Kiêu: Tiếp theo……thu H câu dẫn ảnh?
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Có thể ngồi trên đùi anh ta, sau đó chà chà sát sát.
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Dẫm đất, tôi đột nhiên bị hình ảnh đáng yêu này làm cho đỏ mặt là thế nèo? Cầu quyền chuyển nhượng!
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Thật ra tôi cũng bị manh đến đỏ mặt, tôi đi viết kịch bản ngay đây. Kiêu thụ, cậu muốn tham gia không?
Thụ quân – Kiêu: Chít đi! Các người không thể tùy tiện sửa đổi chuyện thật của tôi.
Kế hoạch – Nghe gió là mưa: ﹁_﹁ Chuyện thật cái P. Trừ chuyện thằng cha kia phá cửa sổ cứu cậu thì có thêm việc gì nữa đâu? Kiêu thụ, cậu nghĩ quá nhiều rồi, cái chỗ rách nát kia của cậu, Gay có mấy người, cậu lại còn mơ mộng anh đẹp trai cách vách là đồng loại. Anh ta nhiều lắm cũng chỉ một vị cảnh sát chuyên nghiệp, có thân thủ phi phàm mà thôi. Các người cũng đừng ‘dị tưởng thiên khai’ (3).
Thụ quân – Kiêu: Đáng ghét! Ghét nhất Mưa Gió sama! Tôi nhượng quyền đó! Làm kịch đi!
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Khụ, ảo tượng đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc ~ Tên kịch là gì cho hay nhỉ?
Em trai – Thạch lựu: Cách vách truyền đến tiếng rên rỉ?
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Lăn qua một bên! Cậu cho rằng là đang diễn AV sao? Gọi 《 Phá cửa sổ vào cứu em 》 đi!
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Có cảm giác như kịch luân lý vậy ……
Thụ quân – Kiêu: Nhỏ giọng một chút, tai vách mạch rừng.
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Huyền nghi sao ……
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Nhỏ giọng một chút, tai vách mạch rừng, cộng thêm tình yêu lãng mạn mất hồn, thì sẽ nhanh chóng chuyển từ huyền nghi sang manh rồi, đúng hem?
Biên kịch – Một mục nửa dòng: Quá tuyệt! Ha ha ha, liền gọi thế đi! Kiêu sama, đoạn cường X cậu thu lúc nãy nhớ gửi cho tôi một phần nha, vừa lúc có thể thêm vào đoạn kịch này luôn.
Kế hoạch thực tập – Mồ hôi: Mở đầu làm theo phong cách huyền nghi, sau đó đột nhiên 囧! Công quân tìm ai thì tốt đây?
Em trai – Thạch lựu: Phong Lưu đi! Vừa lúc đang thiếu CP.
Thụ quân – Kiêu: Các người……Được rồi, tôi đi làm đây, mọi người chuẩn bị trước đi!
Không sai, Tiêu Thịnh là một CV phối giọng trên mạng.
Ngày nay, có người lên mạng để nói chuyện phiếm, có người thích tham gia vào các diễn đàn, có người chơi game, có người làm video thì dĩ nhiên cũng có người hòa âm, tự phát, phi lợi nhuận, hòa âm trên mạng gọi tắt là võng xứng.
Dựa vào đề tài, võng xứng được chia thành nhiều loại, trong đó Kịch truyền thanh đam mỹ đang là lĩnh vực hot nhất.
Tiêu Thịnh là một CV nho nhỏ trong thế giới võng xứng, cậu theo dõi đã rất nhiều năm nhưng chỉ mới tham gia cách đây không lâu, chưa tới một năm, là sau khi tốt nghiệp bị đá ra khỏi cửa lăn lộn đi bán bảo hiểm, nhận được tiền lương tháng đầu tiên cậu liền mua đầy đủ thiết bị, vì là người mới nên vẫn chưa có danh tiếng cho lắm.
Được rồi, nghề nghiệp chính thức của Tiêu Thịnh là nhân viên bán bảo hiểm.
Cuộc sống mà, đương nhiên không thể hoàn toàn theo ý mình được, tỷ như sau khi tốt nghiệp Đại học cậu vốn dĩ muốn lưu lại thành phố, ai ngờ chật vật một hồi vẫn không kiếm được việc, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu quay về nhà, tiếp nhận sản nghiệp gia đình, nhưng bởi vì tư tưởng đơn thuần, lý tưởng bất đồng mà bị cha một phát đá ra khỏi cửa, vứt vào công ty bảo hiểm, làm một nhân viên nho nhỏ.
Oa mẹ kiếp! Rốt cục ai nói bán bảo hiểm là nghề tốt nhất để tôi luyện ý chí?!
Tiêu Thịnh ngàn tranh vạn thủ, cuối cùng dựa vào chút quan hệ mà được giao cho một chức vụ khá nhàn nhã ở ngân hàng —— quản lí bộ phận bảo hiểm cho các khách hàng lớn, nói đơn giản chính là mấy xử lý mấy công việc lặt vặt, đến tháng thì lãnh tiền lương. Mỗi ngày rút chút thời gian lên mạng điều tra thị trường, thỉnh thoảng cùng mấy sếp ăn bữa cơm, không cần giao thiệp, tiếp xúc quá nhiều với người khác.
Ngân hàng thì sao? Quan hệ tốt thì tương lai thừa kế gia đình sẽ có chỗ hữu dụng à?
Con trai không có chí tiến thủ, Tiêu ba ba cũng đành nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao sản nghiệp Tiêu gia cũng chỉ có chỉ có một công xưởng năm sáu mẫu mà thôi……
Vì vậy, Tiêu Thịnh sống ở trong cái thành thị nho nhỏ này còn thoải mái gấp mấy lần so với ở nhà. Mỗi ngày ngoài trừ đi làm, thì là lên mạng phối âm.
Khi quyết định bước vào giới, Tiêu Thịnh liền biết, thế giới võng xứng này rất phức tạp, mấy năm trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, muốn nổi tiếng cũng không phải chỉ dựa vào chất giọng hay là được, còn phải hiểu biết rất nhiều thủ thuật nữa.
Tiêu Thịnh cũng không phải loại người luôn có cái suy nghĩ mạt nhược như “nổi tiếng hay không cũng được, chủ yếu là vì hứng thú thôi”, không nổi tiếng thì người nào thèm hợp tác, không có kịch phối thì làm mẹ gì có hứng thú. Anh đây chính là muốn nổi tiếng, giống như vị đại thần từng làm mưa làm gió trong giới võng xứng đam mỹ lúc trước. Chỉ tiếp kịch hay không nhận kịch dở! Kịch bản tùy chọn, kịch tổ tùy chọn, ngầu biết bao nhiêu.
Cho nên lúc được nhận vào “Thính Phong Tựu Thị Vũ”, Tiêu Thịnh vô cùng mừng rỡ, đoàn kịch này trong giới võng xứng không tính là lớn, tổng cộng cũng chỉ chừng mười người, nhưng trừ thằng cha Là đá chứ không phải Thạch lựu, những thành viên khác đều là tài hoa hơn người.
Vào kịch tổ này, khẳng định sẽ hồng!
Có điều ……”Thính Phong Tựu Thành Vũ” giống như xem cậu là cỗ máy phối H vậy, nhận kịch không phải là thở gấp thì cũng là bị ngược, ư ư a a suốt ngày!
Cậu không muốn trở thành một tiểu thụ YD, chỉ biết dựa vào H để nổi tiếng a!