Thủ tục sang tên nhà tổ đã được bàn giao, phải mất một thời gian nữa mới chính thức phê duyệt.
Bởi vì kỳ nghỉ của Từ Tri Tuế gần kết thúc, sắp phải trở về thủ đô để làm việc, cho nên sau tết Âm lịch, chú họ đã giúp cô liên hệ với người quen ở bộ phận liên quan, mời đối phương ăn một bữa cơm, đối phương cũng đồng ý giúp đẩy nhanh quá trình xử lý.
Trước khi làm xong thủ tục, hai mẹ con có một khoảng thời gian khá rảnh rỗi, Chu Vận không muốn ngồi cả ngày trong khách sạn nên đề nghị đi dạo một vòng nơi bà từng sống khi còn bé.
Trong khoảng thời gian này hình như bà đã tỉnh táo hơn không ít, tuy rằng vẫn thường xuyên ngồi một mình bên cửa sổ đến ngẩn người, nhưng dường như đã tiếp nhận sự thật Từ Kiến Minh qua đời nhiều năm, cũng không còn lẩm bẩm với không khí, tưởng tượng chồng vẫn ở bên cạnh bà nữa.
Bà bắt đầu chủ động hỏi Từ Tri Tuế chi tiết chuyện lúc trước, ví dụ như thi thể của Từ Kiến Minh xử lý thế nào, trên bia mộ chọn tấm ảnh nào, năm đó tiền nợ của gia đình là do Giang Đồ trả sao, rồi mấy kẻ ác cuối cùng bị trừng phạt như thế nào.
Mới đầu, Từ Tri Tuế vô cùng bất an trước sự tỉnh táo của bà, sợ mình nói sai câu nào đó lại kích thích bà.
Nhưng Chu Vận luôn tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí có thể mỉm cười trò chuyện với cô về một số chuyện xảy ra khi bố cô còn sống.
Sau một thời gian quan sát, trạng thái của Chu Vận không còn xảy ra dao động mãnh liệt nữa, trái tim treo lơ lửng của Từ Tri Tuế dần dần hạ xuống.
Ngày cuối cùng ở lại Nam Hồ, hai mẹ con đi đến tiểu khu trước kia họ từng sống.
Căn nhà ban đầu họ sống ở Nam Hồ từ năm thứ hai chuyển đến thủ đô đã bán cho người khác, bây giờ khu vực này đã trở thành khu thương mại sầm uất, hoàn cảnh tốt hơn trước kia, tàu điện ngầm nối thẳng tới cửa nhà, giá phòng cũng tăng gấp mấy lần.
Đi trên con phố cổ rợp bóng cây, Chu Vận kéo tay Từ Tri Tuế, chỉ vào một cửa hàng bún gạo ở đầu đường, nói: “Năm đó mẹ và bố con quen nhau ở đây. Một câu chuyện rất cũ, lúc mẹ trả tiền thì phát hiện ví tiền bị trộm, ông chủ không chịu ký sổ, bố con đã trả tiền thay mẹ, rồi cứ thế bố mẹ quen nhau.”
Từ Tri Tuế nghiêng đầu cười hỏi: “Sau đó bố con theo đuổi mẹ ạ?”
Chu Vận gật đầu: “Gần như vậy, khi đó vẫn chưa phổ biến yêu đương tự do, bố con bèn tìm bà mối đến nhà mẹ cầu hôn. Ông ngoại con không đồng ý, chê bố con là một thằng nhóc nghèo khổ, phải năn nỉ hơn nửa năm mới đồng ý gả mẹ cho bố con. Sự thật chứng minh, mẹ không nhìn lầm người, bố con còn có triển vọng hơn hai người cậu của con, một mình đơn thương độc mã mà vẫn có thể kiếm được bộn tiền ở cái đất thủ đô thì đâu thua kém gì ai?”
Từ Tri Tuế trêu ghẹo: “Quan trọng là còn thương vợ nữa.”
Chu Vận rũ mắt bật cười, như có điều suy nghĩ: “Đúng vậy, ông ấy rất thương mẹ, kết hôn đã nhiều năm nhưng chuyện gì cũng chiều theo ý mẹ, chuyện gì cũng cân nhắc đến suy nghĩ của mẹ trước.
Còn nhớ cái năm vừa mang thai con, ông ngoại con đột nhiên bệnh nặng, vì giữ đạo hiếu nên bố mẹ đã hoãn thời gian đăng ký kết hôn lại, kết quả bị người của ban kế hoạch hóa gia đình kiểm tra.
Khi đó con đã ở trong bụng mẹ, nhưng đám người kia lại nói không có giấy chứng nhận kết hôn thì đứa trẻ này không thể giữ lại, về sau bổ sung cũng vô ích, một hai muốn kéo bố mẹ đi bỏ con.
Thật ra lúc đó mẹ có quen một dì làm bác sĩ ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em, thái độ của dì lúc kiểm tra cho mẹ biết, nhóc con trong bụng mẹ có thể là một cô bé.
Nông thôn mà, phổ biến trọng nam khinh nữ, rất nhiều họ hàng trong nhà đều khuyên bố mẹ là bỏ con đi, sau này chắc chắn sẽ có một bé trai.
Nhưng con là đứa con đầu tiên của bố mẹ, bố mẹ làm sao bỏ con được? Tác hại của việc phá thai đối với phụ nữ là khôn lường, bố con bèn chạy vạy khắp nơi, vay mượn được vài nghìn tệ nộp tiền phạt, cuối cùng mới giữ con lại được.
Khi đó vài nghìn tệ lớn lắm chứ không như bây giờ, bằng hai ba năm tiền lương của bố mẹ cộng lại, người khác đều nói bố con ngu ngốc, có con rồi sau này không thể có thêm con trai, nhưng bố con nói con gái hay con trai đều là cục cưng của ông ấy, ngày con được sinh ra là khoảnh khắc ông ấy vui mừng nhất mà mẹ từng thấy qua….”
Nói xong, hốc mắt Chu Vận đỏ lên, Từ Tri Tuế cẩn thận quan sát bà, sợ bà lại rơi vào hồi ức bi thương không thoát ra được.
Chu Vận vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười nghẹn ngào: “Mẹ không sao, mẹ biết ông ấy đã không còn, nhưng kiếp này có thể gả cho một người tốt như ông ấy, mẹ không có gì phải tiếc nuối nữa… Sau này ông ấy đã làm sai một số chuyện, nhưng những sai lầm đó không đủ để cho mẹ quên đi ông ấy đã đối xử tốt với mẹ như thế nào. Được rồi, không nói những thứ này nữa, trở về thôi.”
……
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế thuận lợi lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà tổ, hai mẹ con ngồi chuyến bay ngay trong chiều hôm đó bay về thủ đô.
Trước khi lên máy bay, Kỳ Nhiên bảo cô gửi tin tức chuyến bay cho anh, nói chiều nay anh có một cuộc họp nên tạm thời không bớt thời gian được, nhưng sẽ sắp xếp Bồ Tân tới đón các cô.
Từ Tri Tuế muốn nói không cần phiền phức như thế, nhưng ý của Chu Vận là xuống máy bay xong muốn đến thẳng nghĩa trang một chuyến.
Nơi đó cách sân bay quá xa, lại ở vùng ngoại ô không có tàu điện ngầm đi thẳng, trong dịp tết Âm lịch cao điểm cũng không dễ đón xe từ sân bay. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể nhận lấy phần ân tình này của anh.
Từ sân bay đi ra, Bồ Tân đã đứng chờ ở cửa từ sớm, xa xa nhìn thấy Từ Tri Tuế xuất hiện trong đám người thì lập tức cài lại áo vest tiến lên nghênh đón, nhận lấy hành lý của cô rồi cung kính chào hỏi.
“Bác sĩ Từ, bác gái, tổng giám đốc Kỳ bảo tôi tới đón hai người, xe đã đỗ ở bên ngoài rồi.”
Chu Vận mờ mịt đánh giá anh ấy: “Cậu là?”
“À..” Từ Tri Tuế căng da đầu giải thích, “Mẹ, chuyện là, anh ấy là trợ lý của Kỳ Nhiên, bởi vì đến nghĩa trang quá xa nên con đã nhờ anh ấy giúp đưa chúng ta đi.”
“À, ra là trợ lý của Kỳ Nhiên…” Chu Vận khẽ gật đầu, cười với Bồ Tân, trong mắt có thêm chút vui mừng.
Sau khi lên xe Chu Vận không nói thêm câu gì, ánh mắt chỉ dừng lại ở ngoài cửa sổ, trên mặt không buồn không vui.
Từ Tri Tuế hiểu được, đối với một bệnh nhân trốn tránh hiện thực hơn mười năm, để đối mặt lại với nó sẽ khó khăn cỡ nào.
Có lẽ qua cửa ải này, mẹ cô có thể hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng.
Lúc này, tất cả lời an ủi đều nhạt nhẽo và dư thừa, Từ Tri Tuế giữ im lặng, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Chu Vận.
Bia mộ của Từ Kiến Minh nằm ở dưới chân núi nghĩa trang, khi đó điều kiện của nhà cô có hạn, có thể mua một mảnh đất ở chỗ này đã là rất khó khăn rồi.
Thủ đô vừa trải qua một trận tuyết lớn, bậc thang trơn trượt, Từ Tri Tuế dìu mẹ đi vào trong, nghĩ bụng đợi vài ngày nữa nhận được tiền thưởng rồi cô sẽ dời mộ của bố đến nơi tốt hơn.
Đến trước mộ Từ Kiến Minh, Chu Vận dừng bước.
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị bao nhiêu tâm lý, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp cũ kỹ trên tấm bia kia, nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
Đó đã từng là người yêu và là người nhà thân thiết nhất của bà, không tiếc dùng tính mạng của mình để bảo vệ bà, nhưng giờ đây lại bị chôn vùi dưới lòng đất bằng cách thức như vậy.
Chu Vận nhìn bia mộ lạnh như băng, vẫn không có cách nào liên hệ chồng mình với nơi này.
Một lúc lâu sau, bà ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh trên bia, nghẹn ngào nói: “Lão Từ à, em đến thăm anh muộn như vậy, anh có trách em không…”
Từ Tri Tuế quay đầu đi, cắn chặt môi dưới, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chiều hôm đó, Chu Vận ngồi trước mộ Từ Kiến Minh nói rất nhiều lời, Từ Tri Tuế không dám nghe, chỉ đứng ở một nơi xa xa yên lặng canh chừng, thấy môi Chu Vận hết khép lại mở, trong lòng cô không rõ có tư vị gì.
Lúc xuống núi, Chu Vận đứng ở chân núi nhìn lên đỉnh núi cao cao, thấp giọng thì thào: “Chờ em nhé, em sẽ đến với anh nhanh thôi.”
“Mẹ nói gì cơ?” Từ Tri Tuế không nghe rõ.
“Không có gì.” Chu Vận lắc đầu, chuyển đề tài, “Đúng rồi, con và Kỳ Nhiên hiện tại là thế nào?”
Từ Tri Tuế cúi đầu, ánh mắt chột dạ: “Thế nào là thế nào ạ? Sao tự dưng mẹ hỏi chuyện này làm gì?”
“Mẹ là mẹ của con, hỏi con chuyện này khó trả lời lắm sao? Mẹ nhìn ra được hai đứa con vẫn còn nhớ thương đối phương, nếu không mấy năm qua con đã tìm người khác, mà thằng bé cũng sẽ không chọn mua căn nhà ở trên lầu của chúng ta.
Mẹ cũng là người từng trải, những tâm tư nhỏ bé này của các con làm sao qua mắt mẹ được. Việc này cũng trách mẹ, nếu mẹ có thể nhớ ra sớm thì sẽ không trì hoãn các con lâu như vậy.”
Từ Tri Tuế mím môi: “Mẹ, chuyện đã qua lâu rồi, mẹ đừng nói nữa.”
“Cái gì gọi là chuyện đã qua lâu rồi? Con tự hỏi mình xem, lẽ nào con không nhớ thằng bé?”
Từ Tri Tuế trầm mặc.
Chu Vận nói tiếp: “Nghe lời khuyên của mẹ, có một số việc không thể quá bướng bỉnh, mối tình đáng tiếc nhất không phải là bỏ lỡ nhau, mà là đôi bên không chịu mở lòng với nhau. May mà sau ngần ấy năm hai con vẫn có thể gặp lại, cứ tìm thời gian nói ra hết mọi chuyện là tốt thôi.”
“Đôi bên không chịu mở lòng với nhau…”
Từ Tri Tuế thì thào lặp lại lời mẹ nói.
Cô nghĩ tới cuộc điện thoại của Kỳ Nhiên đêm giao thừa, anh nói chờ cô trở về có thứ muốn cho cô xem, mà cô cũng vừa lúc có chuyện muốn hỏi anh, có lẽ bọn họ nên tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện, có một số việc cũng nên đến hồi kết thúc.
……
Về đến nhà thì trời đã tối, Từ Tri Tuế thu dọn hành lý, vào phòng tắm tắm qua nước nóng, lúc đi ra nhìn thấy Chu Vận đang ngồi ở phòng khách viết gì đó.
Cô thuận miệng hỏi một câu, Chu Vận nói là đang tính toán chi tiêu tháng này, Từ Tri Tuế cũng không nghĩ nhiều, sấy khô tóc rồi trở lại phòng ngủ.
Chuyến đi Nam Hồ này khiến cô mệt mỏi không ít, huống hồ ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, cơ thể thật sự có chút không chịu nổi.
Cô không uống thuốc ngủ, cả đêm cứ mơ những giấc mơ kỳ lạ, ngày hôm sau tỉnh lại, không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Ngày đi làm, bởi vì phải đi tàu điện ngầm nên cô luôn dậy sớm hơn Chu Vận một chút, bữa sáng tùy tiện mua ở bên ngoài, ứng phó cho xong việc.
Thế nhưng hôm nay cô vừa ra khỏi phòng ngủ, trong phòng bếp đã có bóng dáng bận rộn của Chu Vận, trên bàn cơm cũng sớm bày xong bữa sáng phong phú.
“Ồ, sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?” Từ Tri Tuế đứng bên cạnh bàn duỗi lưng, giống như một đứa trẻ vươn tay cầm một miếng bánh rán nhét vào miệng.
Chu Vận cười không nói gì, bưng sữa bò đi tới trước bàn: “Ngủ không được nên dậy làm chút gì đó ăn, con rửa tay trước đi, lát nữa đi làm lại không kịp.”
Từ Tri Tuế gật đầu đồng ý, rửa tay xong lại ngồi xuống.
Kể ra thì cũng nhiều năm rồi Chu Vận không làm bữa sáng cho cô, lần trước làm hình như vẫn là lúc cô còn đi học, Từ Tri Tuế hoài niệm hương vị này, ăn cũng nhiều hơn bình thường.
Chu Vận nhìn cô cười: “Về sau ăn cơm đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày đâu. Con cứ đau dạ dày mãi, bản thân cũng phải tự chú ý một chút, công việc dù có bận rộn hơn nữa cũng phải nhớ ăn cơm đầy đủ, biết không?”
Từ Tri Tuế gật đầu, Chu Vận lại chân thành nói: “Còn nữa, con đừng thức đêm, bây giờ hở ra lại nhìn thấy tin tức người trẻ tuổi đột tử vì thức đêm, con là bác sĩ hẳn là hiểu nhiều hơn mẹ. Thức đêm còn có thể dẫn đến tình trạng béo phì rụng tóc, cẩn thận sau này không lấy chồng được đấy.”
“Mẹ~” Từ Tri Tuế hờn giận gọi một tiếng, “Con không bị hói sớm thế đâu.”
Chu Vận vẫn cười, gắp một quả trứng gà bỏ vào bát cô: “Hôm qua mẹ tìm ra thẻ lương của mẹ rồi, bên trong có khoảng mấy vạn, mật khẩu là sinh nhật con, sau này…”
Từ Tri Tuế rốt cuộc không ăn tiếp được nữa, cô khó khăn nuốt xuống thứ trong miệng, hoang mang nhìn bà: “Đang yên đang lành mẹ nói với con chuyện này làm gì?”
Trên mặt Chu Vận hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười che đi, nói: “Không có gì, chỉ muốn nói con đi làm xa như vậy, thời tiết lại rét lạnh, nếu có thể thì nên mua một chiếc ô tô mà đi, cũng không cần vất vả đến thế.”
Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình suy nghĩ nhiều: “Aiz, tình hình giao thông ở thủ đô thế nào mẹ còn không rõ sao, lúc tắc đường ngồi tàu điện ngầm còn nhanh hơn tự lái xe đấy ạ!”
Chu Vận ngượng ngùng cười: “Cũng đúng nhỉ.”
Đến lúc ra cửa, Chu Vận đưa Từ Tri Tuế đến huyền quan, đích thân mặc áo bông vào cho cô giống như khi còn bé, lại quấn khăn quàng cổ màu đỏ thẫm mà bà tự đan.
“Tuế Tuế nhà chúng ta lớn thật rồi, không cần mẹ phải lo lắng nữa, tốt biết bao.” Bà vuốt tóc Từ Tri Tuế, trong mắt tràn đầy yêu thương và không nỡ.
Từ Tri Tuế cong cong khóe mắt: “Nghe mẹ nói kìa, bộ hồi nhỏ con bướng bỉnh lắm sao?”
“Đúng vậy, hồi con còn nhỏ ngày nào cũng khiến mẹ như muốn cao huyết áp.” Chu Vận nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Được rồi, muộn rồi, con mau đi làm đi.”
Từ Tri Tuế cầm túi xách lên, đi tới cửa thang máy thì sực nhớ tới gì đó, quay lại nói: “Hôm nay mẹ có đi làm không?”
Chu Vận thoáng sửng sốt: “Có chứ, lát nữa phải đi kiểm tra sổ sách.”
Từ Tri Tuế gật đầu, nháy mắt với bà: “Vậy mẹ chờ con về nhé, con biết một tiệm cá nướng rất ngon, tan làm rồi chúng ta cùng đi ăn.”
“Được.”
……
Kỳ nghỉ tết âm lịch vừa qua, trong khoa cũng không tính là bận rộn, buổi sáng Từ Tri Tuế chỉ khám cho mười bệnh nhân, cũng không biết vì sao mí mắt phải của cô cứ giật không ngừng, cảm giác thấp thỏm không yên càng lúc càng rõ ràng, trước kia chưa từng có chuyện này.
Cô nghĩ tới Chu Vận, lại cẩn thận ngẫm lại những lời buổi sáng bà nói với cô, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hôm nay phản ứng của Chu Vận quá kỳ quái, không giống như sự quan tâm hằng ngày mà giống như là đang..
Sắp xếp hậu sự.
Từ Tri Tuế cũng bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, liên tục nói ba tiếng “phủi”, thầm mắng mình nghĩ chuyện không đâu.
Nhưng trong lòng vẫn không sao an ổn được, nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi điện thoại cho Chu Vận.
Gọi liên tiếp ba cuộc cũng không có người nhận máy.
Trái tim Từ Tri Tuế treo lơ lửng.
Cô lại gọi điện thoại cho chỗ làm của Chu Vận, nghe điện thoại là người đồng nghiệp quen biết của mẹ cô, dì đó nói hôm nay Chu Vận không đi làm, nửa đêm hôm qua còn nói chuyện từ chức với quản lý, quản lý đến bây giờ còn đang tức giận.
Từ Tri Tuế chưa nghe xong lời oán giận của đối phương đã vội vàng cúp máy, cô cầm áo khoác lên, chạy ra khỏi bệnh viện. Dọc đường đi cũng không quan tâm có đụng phải người đi đường hay không, mỗi một bước chạy, nỗi sợ hãi trong lòng lại nhiều hơn một phần.
Đừng, đừng làm như thế!
Mẹ, xin mẹ đừng bỏ con lại một mình!
Từ Tri Tuế chỉ có thể lặng lẽ cầu xin trong lòng, chỉ mong dự cảm của cô là sai, Chu Vận sẽ không nhẫn tâm rời khỏi cô như vậy.
Ven đường có xe taxi lui tới, cô may mắn chặn được một chiếc taxi, tài xế thấy vẻ mặt cô hoảng hốt thì cũng không dám hỏi nhiều, lực nhấn ga cũng lớn hơn nhiều so với bình thường.
Cùng một ngày đầy mây, cùng một chiếc xe taxi chạy như bay trên đường, Từ Tri Tuế bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt này vô cùng quen thuộc. Ngày mười năm trước, cô đã vĩnh viễn mất đi bố như vậy.
Nỗi sợ hãi từ từ lan sâu …
Nửa tiếng sau, xe taxi dừng trước cửa hoa viên Phong Hòa, Từ Tri Tuế dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới dưới lầu tòa nhà.
Không kịp chờ thang máy, cô chạy sang cầu thang bộ.
Cánh cửa nhà cuối cùng cũng được mở ra, cô chậm rãi đi vào, bước chân nhẹ bẫng, mỗi một bước đi giống như giẫm lên bông vải.
“Mẹ ơi…” Giọng nói của cô run rẩy khủng khiếp.
Không có ai đáp lại, cả căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Từ Tri Tuế vô thức đẩy cửa phòng ngủ của Chu Vận ra, nhìn thấy Chu Vận nằm trên giường trong một tư thế vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, bên miệng có bọt trắng, đầu giường rải rác mấy chai thuốc rỗng…
Rốt cuộc ông trời cũng không nghe thấy lời cầu xin của cô, chuyện cô sợ nhất vẫn xảy ra.
“Mẹ!”
Từ Tri Tuế nhào tới, chân tay luống cuống xem xét tình hình của Chu Vận.
Hô hấp vẫn còn nhưng nhịp tim đã dần dần yếu xuống, bà đã lịm đi, hoàn toàn không có ý thức.
Từ Tri Tuế lấy điện thoại di động ra gọi 120, nỗi sợ hãi kịch liệt làm cho giọng nói của cô ngắt quãng, thậm chí không có cách nào nói rõ một câu hoàn chỉnh.
Sau khi hít thở sâu, cô buộc mình phải bình tĩnh, nói chính xác tình hình và địa chỉ, bệnh viện cho biết sẽ lập tức cử xe tới.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế lại kiểm tra tình hình của Chu Vận.
Bởi vì không biết tình trạng ngộ độc của Chu Vận nên cô không dám mạo hiểm gây nôn cho bà, chỉ có thể dùng khăn giấy loại bỏ dị vật trong miệng và mũi bà, lật bà nằm nghiêng để tránh bị sặc do nôn mửa.
Làm xong một số bước này, Chu Vận vẫn không có phản ứng, Từ Tri Tuế lại luống cuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến.
“Alo, Tuế Tuế?”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, vừa nghe thấy giọng nói của Kỳ Nhiên, sự kiên cường của Từ Tri Tuế lập tức sụp đổ.
Cô khóc nấc lên: “Alo, Kỳ Nhiên, anh mau tới đây đi, mẹ tôi xảy ra chuyện rồi…..”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Aiz, mẹ sẽ không sao đâu.
Khúc mắc trong lòng mẹ, Tuế Tuế đã dùng thời gian mười năm cũng không có cách nào khơi thông, cho nên lần này bà cần một cách khác để thức tỉnh hoàn toàn.
Nếu bà vẫn không khá lên, cho dù sau này Tuế Tuế và Kỳ Nhiên có hạnh phúc thì bệnh tình của bà vẫn là một con dao treo trong lòng.
Cho nên tôi cảm thấy chuyện này có lẽ, không ngược lắm đâu…