Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 34



Chương 34

Từ Tri Tuế thừa nhận, cô vội vã cúp điện thoại như vậy đúng là có phần trốn tránh bên trong. Cô không hiểu vì sao Kỳ Nhiên đột nhiên muốn nói với cô những điều này.

Nhưng cô cũng không lừa anh, cô quả thật có việc gấp —— cô không thấy Chu Vận đâu.

Hôm nay cuối tuần Chu Vận không cần đi làm, nhưng bà cũng không ở nhà, trong bếp có mấy nguyên liệu nấu ăn đang xử lý dở dang, máy hút khói còn mở, con dao phay vốn nên đặt trên giá dao kia lại không thấy đâu.

Nhận thức này khiến Từ Tri Tuế hết hồn hết vía, cô nghĩ tới chuyện đã xảy ra trước đó, lập tức hít sâu một hơi, run rẩy bấm số điện thoại của Chu Vận.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang vọng trong phòng, Chu Vận không mang theo di động trên người, Từ Tri Tuế đẩy cửa nhà ra, điên cuồng tìm kiếm trên hành lang, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Nhưng không, vẫn không thấy đâu!

Cô lao xuống cầu thang, trong lúc chạy tranh thủ gọi điện cho Kiều Lâm.

“Alo mợ ạ, hôm nay mẹ cháu có đi tìm mợ không?”

Kiều Lâm trả lời: “Đâu có, mợ ở nhà giữ Tiểu Bảo cả ngày đây. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ Tri Tuế càng chạy càng nhanh, giọng đầy nước mắt: “Mẹ cháu mất tích rồi! Dao phay trong nhà cũng biến mất! Bà ấy không mang điện thoại di động nên cháu không tìm được bà ấy!”

Từ ‘dao phay’ này cũng khiến Kiều Lâm luống cuống, cô ấy gần như lập tức đứng lên, cầm lấy áo khoác muốn ra ngoài: “Cháu đừng sốt ruột, thử tìm kỹ ở khu vực gần nhà xem, bây giờ mợ sẽ lái xe qua đó.”

“Vâng ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế chạy tới các ngã tư trong tiểu khu. Cô đến phòng quản lý chung cư, dì Lưu hằng ngày ngồi ở cửa đan áo len nói cả ngày nay không thấy Chu Vận, dì vệ sinh thì nói hình như thấy Chu Vận đi ra từ cửa đông.

Cô lại chạy tới cửa đông, tìm khắp các nơi mà Chu Vận có thể xuất hiện, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bà đâu.

Cô nghĩ tới một buổi tối nào đó của mấy năm trước, Chu Vận phát bệnh, cũng cầm một con dao gọt trái cây khóa trái mình trong phòng muốn kết thúc cuộc sống. May mà Từ Tri Tuế kịp thời dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà hôm nay bà lại đi đâu đây?

Từ Tri Tuế chạy không nổi nữa, cô ngồi xổm trên đất, đầu óc trống rỗng, trong lúc tuyệt vọng cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa tiến lại gần đây qua làn sương mù trong mắt, quần áo và dáng người đều giống hệt mẹ cô.

“Con mang dép lê ngồi xổm ở đây làm gì vậy? Ơ, mắt sao lại đỏ thế?”

Chu Vận dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, Từ Tri Tuế lại hoàn hồn trong giọng nói thờ ơ này, cô ôm chầm lấy người trước mắt, ấm ức dậm chân.

“Mẹ chạy đi đâu vậy! Con tìm mẹ khắp nơi mà không thấy!”

Chu Vận giấu đồ trong tay ra sau để tránh làm cô bị thương: “Mẹ đi đâu được chứ, mẹ chỉ đến siêu thị đối diện mua con dao phay thôi.”

“Dao phay?” Từ Tri Tuế mờ mịt nhìn bà.

“Đúng vậy, con dao trong nhà cũ rồi, chặt một miếng sườn mãi cũng không đứt. Mẹ xuống lầu mua, ai ngờ quên mang theo điện thoại di động, tiệm bán hàng ở cửa tiểu khu lại không chịu nhận tiền mặt nên mẹ phải đi xa một chút mới mua được.”

“…” Từ Tri Tuế gãi gãi mái tóc có chút lộn xộn, vừa tức vừa buồn cười đi lại tại chỗ vài bước.

Đúng vậy, vừa rồi cô nhìn thấy trong phòng bếp có một phần sườn đang cắt dở, ngẫm lại mới thấy hình như cô quan tâm quá hóa loạn, hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy con dao trong tay mẹ rồi kéo tay bà: “Được rồi, mình về nhà thôi, lần sau mẹ nhớ mang theo di động đấy.”

……

Sau khi về đến nhà, Chu Vận vào phòng bếp tiếp tục làm bữa tối còn dang dở, Từ Tri Tuế thì lấy cớ đi WC gọi điện thoại lại cho Kiều Lâm, nói cho cô ấy biết Chu Vận không sao, là thần kinh mình quá căng thẳng mà thôi.

Kiều Lâm trấn an cô vài câu, lại hỏi tình huống gần đây của cô, nói chờ bên mình hết bận sẽ đến thăm mẹ con cô.

Từ Tri Tuế cúp điện thoại, vừa thoát khỏi giao diện cuộc gọi thì Wechat hiện ra một thông báo. Cô vừa mở cửa vừa nhấn vào, phát hiện là một yêu cầu kết bạn, tên đối phương là “R”, ảnh chân dung là bức ảnh dưới bầu trời sao, ghi chú: Kỳ Nhiên.

Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm cái tên kia vài giây, sau đó yên lặng nhấn bỏ qua.

Đi ăn đồ Nhật không được no mà đồ ăn vào bụng gần như cũng nôn ra hết, hiện tại dạ dày trống rỗng, Từ Tri Tuế lại ăn bữa tối với Chu Vận.

Cô đột nhiên nhớ tới những chuyện Kỳ Nhiên nói trong điện thoại, Kỳ Thịnh Viễn cuối cùng cũng bước vào một cuộc hôn nhân mới, không biết đây là niềm vui hay nỗi buồn đối với anh em họ.

Kỳ thật mấy năm qua cô cũng nghĩ tới chuyện để cho Chu Vận quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm mới, như vậy có lẽ sẽ là chuyện tốt cho cả hai mẹ con cô.

Nhưng mà ở trong thế giới của Chu Vận, bà vẫn tin rằng Từ Kiến Minh chưa bao giờ rời đi, làm sao có thể thản nhiên chấp nhận người đàn ông khác đây?

Còn nhớ cái năm vừa trở về thủ đô, dì Lưu quản lý thấy bà vẫn còn một mình thì có lòng nối dây tơ hồng cho bà, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Vận chỉ vào mũi mắng ngược lại, nói dì Lưu nguyền rủa bà, chồng bà rõ ràng vẫn còn sống, vì sao lại muốn bà tái hôn.

Từ Tri Tuế nhớ rõ, ngày đó ánh mắt dì Lưu nhìn bà còn đáng sợ hơn gặp ma, từ đó về sau không ai dám nhắc tới việc này nữa, Từ Tri Tuế cũng từ bỏ suy nghĩ này.



Buổi tối nằm trên giường, Wechat vẫn không ngừng nhận được lời mời kết bạn.

R: [Tri Tuế, đồng ý đi.]

R: [Tuế Tuế, ngủ chưa?]

R: [Tuế Tuế, tôi là Kỳ Nhiên.]

……

Tuế Tuế Tuế Tuế, ai cho phép anh gọi như vậy! Từ Tri Tuế nhìn tin nhắn kia, càng nghĩ càng thấp thỏm không yên.

Câu nói cuối cùng anh nói trong điện thoại “Tôi không muốn em hiểu lầm” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô không muốn phỏng đoán, nhưng lại không ngăn được những suy nghĩ đang rục rịch ngóc đầu dậy.



Tại sao anh đột nhiên tìm cô nói những lời này? Tại sao lại sợ cô hiểu lầm? Anh đã biến mất khỏi thế giới của cô lâu như vậy, vì sao không tiếp tục biến mất luôn đi?

Ban đêm trống rỗng sợ nhất là nhớ lại quá khứ, Từ Tri Tuế cầu xin hồi ức đừng hành hạ cô nữa, nhưng thử chìm vào giấc ngủ mấy lần đều thất bại.

Không ngủ được, đầu cũng đau nhức, nhưng ngày mai còn phải đi làm.

Đây có lẽ là bi ai của thế giới người trưởng thành, bất kể ngày hôm trước có long trời lở đất thế nào thì thời gian cũng sẽ không vì bạn mà dừng lại, bạn phải tự lau khô nước mắt, ngày hôm sau còn phải làm việc như không có chuyện gì.

Từ Tri Tuế thở dài, đứng dậy lục lọi trong túi xách, lấy một viên thuốc ngủ uống với ly nước ấm trên đầu giường.

…..

Sáng thứ Hai, Bồ Tân cầm bản báo cáo nghiên cứu mới nhất cho Kỳ Nhiên xem.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất hình cung chiếu vào phòng, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng tỏ rõ hôm nay là một ngày quang đãng, thế nhưng giờ phút này, áp suất trong văn phòng lại thấp tới cực điểm.

Kỳ Nhiên ngồi trước bàn làm việc, trên sống mũi đeo kính màu xanh viền vàng, vẻ mặt lạnh lùng lật qua lật lại bản báo cáo trong tay, vẫn không có kết quả.

Bồ Tân cảm thấy thứ bị anh giày vò không phải là bản báo cáo, mà là trái tim nhỏ bé yếu ớt hèn mọn của mình!

Nửa tiếng trôi qua, Bồ Tân rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ, có vấn đề gì sao?”

Kỳ Nhiên thở dài, khép báo cáo lại, lời nói mở miệng lại không hề liên quan đến công việc: “Tiểu Bồ, cậu từng kết bạn Wechat với con gái bao giờ chưa?”

“?”

Bồ Tân hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ho khan một tiếng, khổ sở trả lời: “Đương nhiên… đương nhiên là từng có rồi.”

Kỳ Nhiên lại hỏi: “Vậy nếu cô ấy vẫn không chịu đồng ý thì phải làm sao?”

Bồ Tân chần chừ giây lát, liên tưởng đến sự khác thường của Kỳ Nhiên mấy ngày hôm nay, cộng với việc anh thường xuyên chạy đến bệnh viện Trường Tế, trong lòng anh ấy cũng đoán được bảy tám phần, anh ấy đẩy gọng kính màu đen, nói: “Mạo muội hỏi một câu, cô gái mà tổng giám đốc Kỳ muốn kết bạn có phải là bác sĩ Từ lần trước nhìn thấy trên tin tức không?”

Kỳ Nhiên gật đầu, cầm di động lên mở giao diện Wechat. Cả đêm trôi qua, tin nhắn anh gửi đi giống như đá chìm đáy biển, mãi vẫn không thấy cô hồi âm lại.

“Đã như vậy, tổng giám đốc Kỳ, hay là anh thử đổi acc xem? Trước tiên đừng tiết lộ thân phận, cứ nói có chuyện muốn tìm cô ấy?” Bồ Tân phát huy đầy đủ chức trách trợ lý kiêm quân sư của mình.

Kỳ Nhiên nhướng mày nhìn anh ấy, như có điều suy nghĩ.

Một lát sau anh lại lấy một chiếc di động khác dùng để làm việc trong ngăn kéo ra, mở Wechat, thuần thục nhập dãy số vào thanh tìm kiếm rồi viết vào thanh ghi chú: [Chào bác sĩ Từ, tôi có chút vấn đề muốn tư vấn, phiền cô đồng ý kết bạn.]

Gửi tin nhắn xong, anh gác điện thoại sang một bên, một lần nữa cầm lấy phần báo cáo nghiên cứu chờ đợi anh đã lâu kia, hỏi Bồ Tân: “Vừa rồi cậu nói số liệu nào đã được thay đổi?”

“À, là về bảng mạch chủ, mấy điểm kết hợp….”

Bồ Tân còn chưa nói xong, điện thoại di động Kỳ Nhiên đặt trên bàn vang lên một tiếng.

Từ Tri Tuế đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh.

Kỳ Nhiên: “……”

Thì ra không phải cô không xem điện thoại, chỉ là không muốn kết bạn với anh.



Từ Tri Tuế để điện thoại xuống, thầm mắng mình không có tiền đồ, sao lại bị ma xui quỷ khiến đồng ý yêu cầu kết bạn của Kỳ Nhiên. Tuy rằng anh tự cho là thông minh đổi sang một acc khác, nhưng trong vòng bạn bè của acc đó chỉ đăng mấy tin tức liên quan đến tập đoàn Thịnh Viễn, ngoại trừ anh thì còn có thể là ai?

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cô lại thấy thôi bỏ đi, dù sao anh cũng đã có số điện thoại của cô, một tài khoản Wechat thôi mà, kết bạn thì kết bạn.

Buổi chiều không bận lắm, kê đơn thuốc cho bệnh nhân cuối cùng xong, Từ Tri Tuế duỗi cánh tay đồng thời nhìn thời gian trên tường, chỉ mới ba bốn giờ chiều. Nghĩ đến đề tài trên tay vẫn chưa hoàn thành, cô từ bỏ suy nghĩ muốn nghỉ ngơi, vừa tìm đọc tư liệu vừa bắt tay chuẩn bị luận văn.

Lúc sắp tan ca, “bạn mới” nằm trong danh sách bạn bè của cô rốt cuộc cũng có động tĩnh.

[Là tôi, Kỳ Nhiên.]

Không ngờ anh lại thẳng thắn như thế.

Từ Tri Tuế nhướng mắt, lời ít ý nhiều đáp lại một chữ “Ồ”.

Kỳ Nhiên vẫn hề nao núng trước thái độ lạnh lùng của cô, tiếp tục hỏi: [Hôm nay em bận không?]

Từ Tri Tuế vẫn tỏ ra hời hợt: [Không có ngày nào bận cả.]

Kỳ Nhiên: [Vậy hôm nay khi nào thì tan ca?]

Từ Tri Tuế: [Có chuyện gì sao?]

Một lúc lâu sau Kỳ Nhiên vẫn chưa trả lời, ước chừng qua nửa tiếng, tin nhắn của anh lại gửi tới: [Tôi ở cửa bệnh viện chờ em.]

Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm hàng chữ ngắn gọn kia, trái tim khẽ run lên.

……

Kim đồng hồ trên tường chỉ hướng bảy giờ rưỡi tối, dì vệ sinh đẩy cửa đi vào, thấy bên trong còn có người thì không khỏi hoảng sợ.

“Bác sĩ Từ, cô vẫn chưa tan ca à? Tôi thấy mọi người về hết rồi, còn tưởng cô cũng đi rồi chứ.”

Từ Tri Tuế cười nói: “Vâng, vẫn chưa, cháu đang bận làm đề tài, lát nữa mới về.”

Dì vệ sinh nhanh nhẹn quét dọn văn phòng của cô qua một lần, ôn hòa nói: “Bác sĩ các cô vất vả quá, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe. Tôi làm xong việc rồi, đi trước đây.”

“Vâng ạ.” Từ Tri Tuế ngượng ngùng trả lời, ngón tay không ngừng gõ bàn phím, nhưng có trời mới biết bài luận văn trên tay cô mở ra từ buổi chiều đến bây giờ chỉ mới nhiều hơn hôm qua chưa đến ba trăm chữ.

Thấy cả tầng lầu đã trống không, cuối cùng cô cũng lề mề thay áo, đi ra khỏi phòng làm việc.



Từ cổng bệnh viện đi ra có thể nhìn thấy bên đường đỗ không ít xe cộ, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không có chiếc Rolls Royce bắt mắt kia.

Tin nhắn cuối cùng anh gửi tới cách đây đã hơn hai tiếng, trong thời gian này anh không gửi thêm một tin nhắn nào tới quấy rầy hoặc thúc giục cô, thậm chí cũng không cho thấy mục đích của chuyến đi này, có thể vì không chờ được nên đã rời đi rồi chăng?

Từ Tri Tuế nắm điện thoại trong lòng bàn tay, nhất thời không rõ mình thấy nhẹ nhõm hay mất mát, không ngờ anh lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Thời gian đã muộn, sợ Chu Vận chờ đợi sẽ lo lắng, cô loay hoay trên điện thoại di động, còn đang rối rắm xem nên đi bộ đến trạm tàu điện ngầm hay là đón xe về nhà, một đôi giày da màu đen sáng bóng chợt tiến vào tầm mắt.

Phía trên đôi giày da là chiếc quần tây thẳng tắp, dáng người đàn ông cao gầy, bên ngoài bộ đồ vest là một chiếc áo khoác cashmere màu đen, càng làm nổi bật tỉ lệ ưu việt. Thấy cô ngẩng đầu, anh nhếch khóe miệng, nở nụ cười ôn hòa nói: “Xong việc rồi à?”

Từ Tri Tuế sững sờ nhìn anh, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu là —— anh thật sự chờ ở đây hai tiếng đồng hồ sao?

“Anh tới đây làm gì?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay công việc ít, tan tầm không có việc gì làm nên muốn tới gặp em. Em đói bụng chưa? Có muốn đi ăn chút gì đó không?”

Giọng điệu của Kỳ Nhiên vô cùng tự nhiên, bỗng nhiên khiến Từ Tri Tuế liên tưởng đến bạn trai của mấy cô y tá trong khoa, bọn họ cũng tới đơn vị chờ cô gái mình yêu tan tầm, sau đó ôm bả vai các cô, hỏi một câu “Hôm nay đi ăn gì?”

Nhưng trong lòng cô biết rõ, cô và Kỳ Nhiên không giống họ.

Cô lặng lẽ lui về phía sau hai bước, thái độ xa cách: “Không cần, mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi.”

“Vậy tôi lái xe đưa em về.”

Từ Tri Tuế cắn nhẹ môi dưới, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi có thể tự về, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ở đây đi.”

Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, khó hiểu nhìn cô: “Tuế Tuế, chúng ta nhất định phải nói chuyện như vậy sao?”

Từ Tri Tuế lại bị xưng hô “Tuế Tuế” đầy thân mật này làm bực bội, cô siết chặt túi xách lui về phía sau hai bước: “Anh đừng gọi tôi như vậy nữa được không! Chúng ta không thân đến thế đâu!”

Kỳ Nhiên cụp mắt, muốn nói lại thôi. Mặc dù anh đứng ngược ánh sáng nhưng Từ Tri Tuế vẫn có thể thấy rõ sự ảm đạm xẹt qua trong mắt anh.

Cô quay mặt đi, ép buộc bản thân không suy nghĩ tại sao anh lại có phản ứng như vậy. Cô cũng không nói gì sai, chẳng lẽ đứng ở góc độ của anh, cô không phải chỉ là một người bạn học cũ mười năm không gặp thôi sao? Anh hà tất gì phải như vậy chứ?

Bầu không khí nhất thời rơi vào xấu hổ, hai người đứng đối diện nhau, cứ như vậy lẳng lặng giằng co.

Cổng bệnh viện vẫn có nhân viên y tế ra vào giao ca, trong đó không thiếu người quen biết cô, Từ Tri Tuế đã nhìn thấy mấy bác sĩ nam khoa bên cạnh đi qua, ánh mắt tò mò cứ nghiêng về phía bọn họ.

“Ơ, đây không phải bác sĩ Từ sao?”

“Người đàn ông kia là ai? Không phải là bạn trai cô ấy chứ?”

“Đâu có nghe nói cô ấy có người yêu nhỉ?”

“Xem ra hình như đang cãi nhau.”

……

Người xem náo nhiệt càng ngày càng đông, Từ Tri Tuế không thể bỏ qua ánh mắt khác thường, mím môi nói với Kỳ Nhiên: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về đây.”

“Khoan đã.” Kỳ Nhiên kéo túi xách trong tay cô, vòng tới trước người cô: “Cũng muộn rồi, để tôi đưa em về.”

……

Hôm nay Kỳ Nhiên không lái chiếc Phantom mà người nào nhìn thấy trên đường cũng phải tránh né, mà là lái một chiếc Mercedes-Benz màu xám bạc khiêm tốn hơn, khó trách lúc Từ Tri Tuế mới vừa đi ra không nhìn thấy anh.

Mùi trong xe rất nhẹ, không có mùi da khó chịu, rất sạch sẽ, giống như hơi thở nam tính lạnh lùng trên người anh vậy.

Từ Tri Tuế tựa vào ghế da thật ở ghế phụ, cũng mặc kệ trong xe anh có mở điều hòa hay không, cô ấn cửa sổ xuống, để mặc gió lạnh thổi vào.

Kỳ Nhiên thắt chặt dây an toàn, khởi động xe rồi hòa vào dòng xe cộ. Anh dùng một tay đánh vô lăng, một tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình: “Địa chỉ nhà em ở đâu? Để tôi tìm đường.”

Từ Tri Tuế không nói lời nào, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không muốn trả lời.

Kỳ Nhiên liếc nhìn cô, thấy cô không lên tiếng thì dứt khoát tắt bản đồ: “Không sao, nếu em không muốn về nhà thì chúng ta sẽ đi dạo một vòng. Em muốn đi đâu? Tôi thấy cảnh đêm bên khu trung tâm thương mại quốc tế cũng khá đẹp.”

Ai muốn đi cùng anh? Ai muốn đi với anh đến khu trung tâm thương mại quốc tế? Sao anh không lái đến quận Trường Bình luôn đi! Từ Tri Tuế oán thầm trong lòng. Suy nghĩ giây lát, cô đành chịu thua, không cam lòng lại bất đắc dĩ mở phần mềm bản đồ ra, nhập tên tiểu khu nhà cô vào thanh tìm kiếm.

Hoa viên Phong Hòa.

Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn hướng dẫn, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Dọc theo đường đi cũng không ai nói chuyện, Kỳ Nhiên chuyên tâm lái xe. Kỹ thuật lái xe của anh rất ổn định, không vội vàng hấp tấp như một số người, khi thì quẹo gấp, khi thì thắng gấp, khiến người ta choáng váng đầu óc.

Tiếng nhạc du dương đang phát trên dàn âm thanh trong xe, Từ Tri Tuế vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hô hấp ổn định, dường như đã ngủ rồi.

Cho đến khi xe chậm rãi dừng lại trước cửa hoa viên Phong Hòa, cô mới từ từ mở mắt ra, ngồi thẳng người đi lấy túi xách.

“Cám ơn, tôi về trước đây.” Dù một giây cô cũng không dám nán lại, nghe bản tình ca buồn bã kia mà tâm tư lại thấy phiền loạn.

Tay mới vừa đặt lên tay nắm cửa, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa xe bị người ta khóa lại.

Từ Tri Tuế kinh ngạc quay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”

Kỳ Nhiên cởi dây an toàn, thở dài một hơi: “Em không muốn đối mặt với tôi đến vậy sao? Thậm chí còn không muốn cho tôi một cơ hội nói chuyện đàng hoàng?”

Từ Tri Tuế cười khẩy buông tay nắm cửa ra: “Được thôi, anh muốn nói gì, tôi nghe đây.”

Kỳ Nhiên xoay người đối mặt với cô, trong mắt hiện lên vẻ cay đắng, giọng nói cũng khàn khàn: “Xin lỗi, Tuế Tuế, tôi đến muộn rồi.”

“……”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.