Từ Tri Tuế thừa nhận, cô quả thực đang muốn trốn tránh khi vội vội vàng vàng cúp điện thoại như vậy, cô không hiểu tại sao Kỳ Nhiên lại đột nhiên nói với mình những chuyện này.
Nhưng cô cũng không lừa anh, cô thật sự đang có việc gấp, cô không tìm thấy mẹ mình đâu cả.
Hôm nay là cuối tuần, Chu Vận không cần phải đi làm, ấy thế mà lại không thấy bà ấy ở nhà, trong bếp vẫn còn có đồ ăn đang được sơ chế dở, máy hút mùi vẫn đang hoạt động, thế nhưng con dao làm bếp vốn phải được ở trên giá dao giờ đây lại không thấy đâu hết.
Nhận ra điều này khiến Từ Tri Tuế vô cùng lo sợ, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cô lập tức hít vào một hơi thật sâu rồi run rẩy bấm điện thoại gọi cho Chu Vận.
Trong phòng vang lên tiếng chuông quen thuộc, hoá ra Chu Vận không mang điện thoại bên người. Từ Tri Tuế chạy ra ngoài cửa, điên cuồng tìm kiếm trên hành lang, không hề bỏ sót một ngóc ngách nào.
Không có! Ở đây không có! Ở kia cũng không có!
Cô lao về phía cầu thang, vừa chạy vừa bấm số điện thoại gọi cho Kiều Lâm.
“Alo, mợ ạ? Hôm nay mẹ cháu có tới chỗ mợ không?”
Kiều Lâm đáp: “Không có, mợ ở nhà trông con suốt mà. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Từ Tri Tuế càng thêm lo lắng, giọng cô như sắp khóc đến nơi: “Cháu không thấy mẹ đâu! Cũng không thấy con dao làm bếp đâu hết! Mẹ cháu không mang theo điện thoại nên cháu cũng không biết tìm ở đâu cả!”
Kiều Lâm bị ba chữ ‘dao làm bếp’ làm cho hoảng hốt, cô ấy lập tức đứng bật dậy, cầm áo khoác định chạy ra ngoài: “Cháu bình tĩnh đã, trước hết cứ tìm thật kỹ mấy chỗ loanh quanh nhà xem sao, giờ mợ lái xe qua đó ngay!”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Từ Tri Tuế lại chạy khắp các con đường trong khu chung cư.
Cô chạy đến phòng quản lý khu chung cư tìm dì Lưu - người vẫn thường ngồi trước cửa đan len, bà ấy nói rằng cả ngày hôm nay không hề nhìn thấy Chu Vận, bà lao công lại nói rằng hình như bà ấy nhìn thấy Chu Vận đi ra từ cổng phía đông.
Cô lại chạy về phía cổng đông, cố gắng tìm kiếm một lượt quanh những nơi lân cận mà mẹ cô có thể tới, thế nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng bà ấy đâu cả.
Cô nhớ lại một buổi tối mấy năm trước, Chu Vận tái phát bệnh, bà ấy tự nhốt mình trong phòng, cầm một con dao gọt hoa quả muốn tự kết liễu đời mình. May là Từ Tri Tuế kịp thời dùng chìa khoá dự phòng mở cửa, nếu không thì quả thật không dám nghĩ tới hậu quả.
Và hôm nay, bà ấy lại chạy đi đâu mất rồi?
Từ Tri Tuế không chạy nổi nữa, cô ngồi bệt xuống đất, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc tuyệt vọng, qua lớp sương mờ mơ hồ trong đôi mắt, cô nhìn thấy một bóng người chậm rãi bước tới, quần áo và vóc dáng đều giống hệt mẹ cô.
“Sao con lại xỏ dép lê ngồi bệt ở đây làm gì? Ơ, sao mắt lại đỏ thế kia?”
Chu Vận nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Từ Tri Tuế nghe giọng nói bình thản ấy mới hoàn hồn trở lại, cô ôm chầm lấy người trước mặt, giậm chân đầy ấm ức.
“Mẹ lại chạy đi đâu thế? Con đi khắp nơi tìm mẹ đây này!”
Chu Vận giấu món đồ đang cầm trên tay ra sau lưng, tránh để Từ Tri Tuế bị thương: “Mẹ có đi đâu đâu, mẹ chỉ đi sang siêu thị ở bên kia đường để mua dao thôi mà.”
“Dao ạ?” Từ Tri Tuế nhìn mẹ mình đầy khó hiểu.
“Ừ, con dao làm bếp ở nhà cũ quá, vừa nãy chặt xương bị mẻ ra rồi. Mẹ định xuống dưới lầu mua, quên không mang điện thoại, mà cửa hàng ở dưới lầu lại không nhận tiền mặt nên mẹ mới đi bộ sang chỗ xa hơn một chút.”
“…” Từ Tri Tuế gãi gãi mái tóc đã rối bù, vừa tức vừa buồn cười.
Không sai, đúng là vừa nãy cô có nhìn thấy miếng sườn đang chặt dở trong bếp thật, xem ra đúng là do cô quá lo lắng nên không nghĩ được gì khác nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy con dao từ trong tay mẹ rồi nắm tay bà ấy: “Được rồi, mình về nhà thôi. Lần sau mẹ nhớ mang điện thoại nhé!”
…
Về đến nhà, Chu Vận vào bếp tiếp tục nấu bữa tối còn đang dang dở, Từ Tri Tuế lấy lý do đi vào nhà vệ sinh và gọi điện thoại cho Kiều Lâm, báo cho cô ấy biết rằng Chu Vận không sao cả, là do cô lo lắng quá độ mà thôi.
Kiều Lâm an ủi cô vài câu, tiện thể hỏi thăm tình hình của cô dạo này thế này, nói khi nào có thời gian sẽ tới thăm mẹ con cô.
Từ Tri Tuế cúp điện thoại, vừa thoát ra khỏi màn hình cuộc gọi thì thấy có thông báo từ WeChat. Cô mở ra xem thì thấy hiện lên thông báo lời mời kết bạn, đối phương chỉ để tên một chữ ‘R’, ảnh đại diện là hình bầu trời sao, còn để ghi chú là ‘Kỳ Nhiên’.
Lúc tối ăn đồ Nhật không no lắm, ăn vào đều như muốn nôn ra hết, thành ra bụng trống trơn nên Từ Tri Tuế lại cùng Chu Vận ăn thêm một bữa tối nữa.
Cô chợt nhớ tới những gì Kỳ Nhiên nói trong điện thoại, Kỳ Thịnh Viễn cuối cùng cũng tái hôn, không biết đây sẽ là niềm vui hay là bi kịch đối với anh em nhà họ nữa.
Thật ra mấy năm qua cô cũng đã từng muốn để Chu Vận gác lại những chuyện đã qua mà bắt đầu một đoạn tình cảm mới, có lẽ điều ấy sẽ tốt cho cả hai mẹ con cô.
Thế nhưng trong thế giới của Chu Vận, bà ấy vẫn luôn tin tưởng rằng Từ Kiến Minh chưa từng rời đi, vậy thì làm sao bà ấy có thể thản nhiên mà đón nhận một người đàn ông khác đây?
Nhớ cái năm mà mẹ con cô mới quay về thủ đô, dì Lưu ở phòng quản lý tòa nhà thấy mẹ cô vẫn luôn một mình nên cũng có lòng muốn mai mối giúp, nào ngờ còn chưa nói hết chuyện đã bị Chu Vận chỉ thẳng vào mặt mắng mỏ, nói rằng dì Lưu trù ẻo bà ấy, rõ ràng chồng bà vẫn còn sống, tại sao lại muốn bà tái hôn cơ chứ?
Từ Tri Tuế nhớ là lúc ấy mẹ cô trong mắt dì Lưu còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ma, từ đó trở đi cũng không ai dám nhắc đến chuyện đó nữa, Từ Tri Tuế cũng gạt bỏ ý định đó ra khỏi đầu.
Buổi tối hôm ấy nằm trên giường, WeChat của cô không ngừng hiện tới thông báo gửi lời mời kết bạn.
R: [Tri Tuế, chấp nhận lời mời đi mà.]
R: [Tuế Tuế, cậu ngủ rồi à?]
R: [Tuế Tuế, tôi là Kỳ Nhiên đây.]
…
Tuế Tuế, Tuế Tuế, ai cho phép anh gọi như thế chứ! Từ Tri Tuế nhìn những dòng tin nhắn cứ chốc chốc lại hiện lên, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
‘Tôi không muốn cậu hiểu lầm’, câu cuối cùng mà anh nói trong điện thoại cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô không muốn đoán mò nhưng cũng không thể ngăn được những suy nghĩ ấy hiện lên.
Tại sao tự dưng anh lại tìm cô và nói với cô những chuyện này? Tại sao lại sợ cô hiểu lầm? Anh đã biến mất khỏi thế giới của cô lâu như vậy, tại sao không tiếp tục biến mất hẳn luôn đi?
Người ta thường rất sợ khi màn đêm buông xuống, bản thân lại không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Từ Tri Tuế cầu xin ký ức đừng quay về dày vò cô nữa, cô đã mấy lần thử cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng đều thất bại.
Ngủ không được, đầu cũng đau, sáng mai lại còn phải đi làm.
Đây có lẽ chính là áp lực của người trưởng thành, dù ngày hôm trước có mệt mỏi vụn vỡ đến đâu, dòng chảy thời gian cũng sẽ không vì một ai mà dừng lại, chỉ có thể lau khô nước mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục quay trở lại với guồng quay của cuộc sống.
Từ Tri Tuế thở dài, đứng dậy lục tìm lọ thuốc trong túi rồi với lấy cốc nước ấm ở đầu giường uống một viên thuốc ngủ.
-
Sáng hôm sau, Bồ Tân đưa cho Kỳ Nhiên xem báo cáo nghiên cứu mới nhất.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hình vòng cung, chiếu những tia nắng ấm áp xuống dưới mặt đất, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng. Ngày hôm nay quả là một ngày đẹp trời, thế nhưng không khí áp lực trong phòng làm việc thì lại thấp đến cùng cực.
Kỳ Nhiên ngồi trước bàn làm việc, anh đeo một chiếc kính blu-ray gọng vàng, gương mặt lạnh lùng lật đi lật lại bản báo cáo trong tay nhưng lại chẳng hề ý kiến gì.
Bồ Tân cảm thấy thứ mà Kỳ Nhiên đang giày vò không phải là bản báo cáo mà là trái tim nhỏ bé yếu ớt của anh ấy!
Đã nửa tiếng trôi qua, Bồ Tân cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn dè dặt hỏi: “Giám đốc Kỳ, có vấn đề gì hay sao ạ?”
Kỳ Nhiên thở dài, anh gấp bản báo cáo lại, mở miệng nói một câu chẳng liên quan gì tới công việc: “Tiểu Bồ, cậu đã từng add WeChat của con gái chưa?”
“?”
Bồ Tân cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của bản thân, anh ấy hắng giọng một tiếng rồi ngậm ngùi trả lời: “Tất nhiên… Tất nhiên là có rồi ạ.”
Kỳ Nhiên lại hỏi: “Thế nếu cô ấy cứ không chịu đồng ý kết bạn thì sao?”
“Ơ, cái này thì…” Bồ Tân hơi do dự, nghĩ tới mấy hành động khác thường gần đây của Kỳ Nhiên, lại còn suốt ngày chạy tới chạy lui chỗ bệnh viện Trường Tế, trong đầu cũng đoán được bảy tám phần. Anh ấy đẩy gọng kính đen lên và nói: “Tôi xin phép hỏi một chút, cô gái mà giám đốc Kỳ muốn kết bạn có phải là bác sĩ Từ trên bản tin ngày hôm trước không?”
Kỳ Nhiên gật đầu, anh với lấy điện thoại mở WeChat ra, đã qua một đêm rồi mà tin nhắn anh gửi đi vẫn bặt vô âm tín, không hề có chút hồi đáp nào.
“Nếu đã vậy thì sao giám đốc Kỳ không thử đổi sang một tài khoản khác? Trước hết đừng tiết lộ thân phận của mình, cứ nói là tìm cô ấy có việc xem sao?” Bồ Tân cố gắng hết sức phát huy vai trò của một người trợ lý kiêm quân sư tình cảm.
Kỳ Nhiên chau mày trầm ngâm.
Trong chốc lát, anh lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại khác thường chỉ dành cho công việc, sau đó mở WeChat, nhấn vào thanh tìm kiếm rồi vô cùng thành thạo nhập vào một dãy số, lại còn cẩn thận viết thêm một dòng ghi chú: [Xin chào bác sĩ Từ, tôi có một vài vấn đề muốn nhờ cô tư vấn, mong cô đồng ý lời mời kết bạn.]
Sau khi gửi xong tin nhắn, anh đặt điện thoại sang một bên, cầm bản báo cáo nghiên cứu vẫn còn đang chờ đợi anh giải quyết từ lâu, hỏi Bồ Tân: “Vừa rồi cậu nói số liệu nào có sự thay đổi ấy nhỉ?”
“À vâng, là bảng mạch PCB chính ạ, có vài khớp nối…”
Bồ Tân còn chưa nói hết thì điện thoại của Kỳ Nhiên ở góc bàn rung lên.