Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 15: Tốt đẹp



Cuối tháng mười một, trường trung học số 6 tổ chức hội thao mùa thu mỗi năm một lần.

Nói là mùa thu thật ra cũng không hợp lý, bởi vì thời điểm đó ở thủ đô đã dần bước sang mùa đông, nhiều người đã quấn lên mình chiếc áo len và bộ đồ bông thật dày. Trước đây, hễ đến thời gian này là thủ đô đã nghênh đón trận tuyết đầu mùa, còn năm nay lại chậm chạp không thấy động tĩnh.

Hôm nay là lễ khai mạc, thời tiết âm u, toàn thể giáo viên và học sinh của trường đứng ở sân điền kinh bằng phẳng và rộng rãi, nghe lãnh đạo trường phát biểu dông dài, cơn gió lạnh lùa thẳng vào cổ áo, tay chân lạnh đến nỗi mất cảm giác.

Sau hơn hai năm học tại trường trung học số 6, các “tấm chiếu cũ” lớp 12 đã chẳng còn hứng thú với hoạt động này từ lâu, nhất là những học sinh giỏi ở lớp chọn. Bởi vì kỳ thi tuyển sinh Đại học đang đến gần, bất kể là ai cũng không muốn để lỡ thời gian, thay vì đến sân vận động chạy cho người đổ mồ hôi nhễ nhại, lại còn bốc mùi thì thà ở lớp học làm thêm vài đề còn hơn.

Lớp 12/1 nam nhiều hơn nữ, tuy Tôn Học Văn khuyến khích cả lớp hăng hái đăng ký nhưng vẫn còn khá nhiều nội dung thi dành cho nữ bị ngó lơ. Chỉ có mấy người đăng ký tham gia, còn lớp phó thể dục là Tống Nghiên thì khấn ông bà phù hộ có người đăng ký tham gia.

Thật không may, Từ Tri Tuế là một trong số đó.

Ngày hôm đó, Tống Nghiên bỗng nhiên có lòng tốt mời cô uống một ly trà sữa trân châu với giá 8 tệ, Từ Tri Tuế đã bị lừa bịp đến nỗi hí ha hí hửng, chờ đến lúc cô tỉnh táo lại thì trên bảng đăng ký đã viết tên cô, môn thi là điền kinh 200 mét của học sinh nữ lớp 12.

Vậy là sau khi lễ khai mạc kết thúc, các bạn nữ khác trở về lớp học ôm túi giữ nhiệt đi tự học, còn cô đành phải chờ điểm danh trong gió lạnh căm căm.

Cũng may Tần Di vô cùng nghĩa khí, không chỉ mang theo miếng dán giữ nhiệt cho cô mà còn đến căn tin mua khoai lang nướng nóng hổi. Hai người ngồi ở dưới xà đơn, lấy áo phao rộng thùng thình che đầu, cậu một miếng tớ một miếng ăn ngon lành.

Phía xa xa đang diễn ra cuộc thi nhảy cao của nhóm nam, các cô em lớp dưới đứng vây quanh một vòng khiến tầm nhìn bị chắn không một kẽ hở, cố lắm mới thấy được động tác của vận động viên khi nhảy qua gậy.

Đại diện tham gia môn nhảy cao của lớp bọn họ là Tưởng Hạo. Có điều, thực lực của cậu ta rất bình thường, nhảy thử ba lần ở độ cao một mét năm lăm cũng không qua nổi nên bị loại từ sớm rồi.

Kết quả cuối cùng là một cậu bạn nào đó ở lớp 12/7 giành được chức quán quân ở nội dung này với thành tích một mét bảy. 

Cậu bạn kia giơ tay mừng chiến thắng, Từ Tri Tuế không thèm để ý, khinh thường hừ một tiếng: “Nếu Kỳ Nhiên cũng tham gia thì cậu ta chẳng là cái đinh gì.”

Khả năng nhảy cao của Kỳ Nhiên nổi tiếng khắp cả trường, anh là một trong số ít những nam sinh trong đội bóng rổ của trường có thể úp rổ ngay tại chỗ, hội thao năm lớp 10 anh đã xưng thần ở nội dung nhảy cao chỉ với một lần nhảy, cứ vậy mà phá vỡ kỷ lục nhảy cao của trường trung học số 6, cho đến nay vẫn chưa có ai có khả năng vượt qua anh.

Chỉ tiếc là, vì chuyện trong nhà nên hội thao lần này anh không đăng ký bất kỳ nội dung cá nhân nào, sáng nay cũng xin nghỉ.

Tần Di chống cằm hỏi: “Là vì bệnh tình của mẹ cậu ấy không được khả quan à?”

Từ Tri Tuế cụp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt tiều tụy của Thư Tĩnh, trong lòng cô có hơi khó chịu, định nói gì đó rồi lại dằn xuống, chuyển thành một tiếng thở dài âu sầu.

Nội dung 200 mét nữ thi vào mười giờ sáng, lúc Trừ Tri Tuế đi vệ sinh, tại điểm xuất phát đã bắt đầu điểm danh.

Từ Tri Tuế được phân vào nhóm thứ hai và trở thành đối thủ của bạn cũ ở lớp 12/5, hai người gật đầu chào nhau, sau đó người nào người nấy bắt đầu khởi động làm nóng người.

Tần Di đứng ở ngoài đường chạy cổ vũ cho cô, còn chưa chính thức thi đấu mà cổ họng cô ấy đã gào đến mức sắp khàn giọng, mức độ căng thẳng cũng không kém các tuyển thủ dự thi.

Trong khi Tần Di đang nắm chặt nắm đấm và hô cố lên, bỗng một bóng người cao lớn chặn tầm nhìn của cô nàng một cách hết sức vô duyên.

“Bắt đầu chưa? Cậu ta chạy được không vậy?” Giọng nói lười biếng như chưa tỉnh ngủ của Bùi Tử Dập vang lên ngay trên đầu cô ấy.

Tần Di đẩy Bùi Tử Dập ra, tức giận nhón mũi chân lên nhìn cậu ấy: “Bùi Tử Dập, không ai ức hiếp người khác như cậu cả, tôi giành được vị trí này trước. Nếu muốn xem thi đấu thì cậu tự tìm chỗ đi.”

Bùi Tử Dập bị cô ấy đẩy nên lảo đảo một bước, suýt nữa đụng vào em gái lớp dưới đứng bên cạnh. Cô em gái này đỏ mặt, coi bộ hình như đã hiểu lầm rồi. Bùi Tử Dập yên lặng dịch sang hướng ngược lại hai bước, hai tay đút túi, nhìn Tần Di: “Nhỏ mọn.”

Lúc này Tống Nghiên đi tới, giả vờ không thấy Bùi Tử Dập, lại đẩy cậu ấy ra sau. Bùi Tử Dập bực mình, dùng khuỷu tay huých vào thắt lưng của cậu ta một cú không nhẹ không nặng: “Có phải cậu bị mù không?”

Tống Nghiên quay đầu lại, “ớ” một tiếng châm chọc, kéo dài âm cuối: “Không phải anh Dập nói hội thao nhàm chán, muốn ngủ bù ở phòng học sao? Cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”

“Hừ.” Bùi Tử Dập mặc kệ Tống Nghiên, liếc nhìn cậu ấy một cái rồi một mình đi thẳng đến vạch đích ở đầu bên kia.

“Không xem nữa à?”

Bùi Tử Dập cũng không quay đầu lại, lười biếng nói: “Tôi đi ra đằng trước chờ, cậu ta thấy tôi chắc có thể chạy nhanh hơn.”

“...” Trên đầu Tống Nghiên có ba con quạ đen bay qua.

“Ý của cậu ấy là gì vậy?” Mặt Tần Di đầy vẻ thắc mắc, thậm chí nghi ngờ mình nghe lầm.

Tống Nghiên khoát tay: “Đừng để ý đến cậu ấy, đầu óc có vấn đề ấy mà.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Trận đấu ngày đó, Từ Tri Tuế phát huy hơn hẳn bình thường, giành được vị trí về nhất trong nhóm, thành công tiến vào trận chung kết. Còn cô bạn ở lớp 12/5 kia vì khởi động không kỹ nên bị ngã, không đạt thành tích gì trong trận đấu.

Đối với kết quả này, bản thân Từ Tri Tuế cũng rất bất ngờ. Hồi học cấp hai đúng là cô có sở trường chạy nước rút. Chỉ là về sau, khi cơ thể nữ sinh có sự thay đổi thì Từ Tri Tuế cũng dần dần không thích vận động nữa. Đến khi lên lớp 12 thì tiết thể dục bị chiếm dụng cho các môn chính, cô chẳng có cơ hội vận động.

Không ngờ, tuy đã qua hai ba năm nhưng cơ thể của cô vẫn khá nhanh nhẹn.

Sau khi trở lại khu vực nghỉ ngơi, Tống Nghiên vừa đưa nước vừa xoa bóp vai cho cô. Sau đó, cậu ấy còn thốt lên mắt nhìn người của mình tốt thật, nhìn trúng ai là chỉ có chuẩn thôi, từ lâu đã biết Từ Tri Tuế có dáng vẻ của một quán quân.

Từ Tri Tuế cười mắng: “Không phải mắt nhìn người của cậu tốt mà là bản lĩnh “lùa gà” giỏi.”

Tống Nghiên cười hì hì: “Công việc của lớp phó thể dục khó khăn, xin hãy hiểu cho.”

Trận chung kết 200 mét diễn ra vào ngày hôm sau, chiều nay là các môn thể thao đồng đội như chín người mười chân, nhảy dây dài và chạy tiếp sức.

Vì là môn thi đồng đội nên các lớp phải tham gia, lại còn yêu cầu về số lượng nam nữ, thế là gần như tất cả nữ sinh lớp 12/1 bị ép ra sân.

Trước khi điểm danh thí sinh chạy tiếp sức, Tống Nghiên bảo các bạn tham gia thi đấu tập hợp ở bãi đất trống, tổng cộng hai mươi người, mười nam mười nữ, đứng đối diện nhau.

Thi chạy tiếp sức chú ý vào bày binh bố trận, người chạy xuất phát và chạy về đích đều phải nhanh, ngẫm tới ngẫm lui, Tống Nghiên để vị trí chạy xuất phát với tín gậy đầu tiên cho Bùi Tử Dập, lại xét thấy thành tích chạy nước rút của Từ Tri Tuế khá tốt nên sắp xếp cô ở vị trí cuối cùng trong nhóm nữ.

Còn chặng chạy bứt phá về đích cuối cùng, con trai trong lớp ai cũng đùn đẩy cho nhau, chẳng ai muốn chạy với tín gậy áp lực nhất này cả. Tống Nghiên cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải chuẩn bị tự ra sân.

Trước khi vào sân thi đấu, Tống Nghiên dẫn mọi người thực hiện khởi động làm nóng người, lúc ánh mắt vô tình liếc qua lối vào sân điền kinh, cậu ấy thấy một bóng dáng quen thuộc. Ngỡ là mình hoa mắt nhìn lầm, cậu ấy dụi mắt, chăm chú nhìn kỹ lại, sao đó bất ngờ hô lên: “Fu/ck, cứu tinh của tôi tới rồi.”

Từ Tri Tuế quay đầu lại, cô lập tức thấy một bóng người cao lớn đang rảo bước về phía họ dưới bóng cây chồng lên nhau.

Chàng thiếu niên có thân hình gầy gò và cao ngất, trời lạnh như thế mà anh chỉ mặc chiếc áo khoác thể thao mỏng manh, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, vành mũ đè xuống rất thấp, khuôn mặt bị khẩu trang che kín mít, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phân biệt ra là ai.

Nhưng Từ Tri Tuế đã sớm khắc sâu bóng hình của anh vào lòng, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô có thể nhận ra anh.

Đến khi Kỳ Nhiên đứng lại trước mặt, Tống Nghiên phấn khích vỗ cánh tay anh: “Không phải cậu nói không đến được à?”

“Đúng lúc tôi tới lấy quyển sách.” Kỳ Nhiên đáp lại bằng một câu hời hợt, tháo khẩu trang xuống, ánh mắt nhìn lướt qua đội hình: “Ai chạy chặng tín gậy cuối cùng vậy?”

Tống Nghiên ngượng ngùng giơ tay lên.

Kỳ Nhiên liếc nhìn cậu ấy một cái, bắt đầu cởi áo khoác: “Cậu chuẩn bị làm đội cổ động viên đi.”

“Woo - Hoo!” Ngay lập tức, Tống Nghiên cảm thấy mình như được giải thoát, chức lớp phó thể dục này của cậu ta chỉ có cái danh thôi, chứ nói về năng lực thể thao thì làm gì có cửa so sánh với lớp trưởng của bọn họ được.

Cậu ấy huýt sáo, vui vẻ nhường chỗ cho Kỳ Nhiên: “Vâng vâng vâng, tôi cầu còn không được!”

Mười mấy phút sau, các đội bắt đầu điểm danh, mỗi lớp 20 người, 5 lớp thành một nhóm.

Chẳng mấy chốc, tin tức Kỳ Nhiên trở về trường tham gia cuộc thi đã lan truyền khắp trường. Cảnh tượng “Sao Song Tử” cùng nhau dự thi thật sự hiếm có, các bạn nữ lũ lượt kéo đến, đường chạy lúc đầu đã đông giờ lại bị chặn chật như nêm cối, trọng tài phải ổn định trật tự một lần nữa rồi mới tiếp tục cuộc thi.

Sau khi xác nhận tất cả tuyển thủ đã tập trung đông đủ, một trong các trọng tài giơ cờ đỏ dẫn nhóm nam đi sang phía đối diện và chạy đến khu vực đợi ra sân.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, Từ Tri Tuế lấy hết can đảm gọi Kỳ Nhiên lại.

Kỳ Nhiên quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt có chút khó hiểu.

Từ Tri Niên nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, trong mắt cô như có ánh sao lấp lánh: “Cố lên!”

Kỳ Nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên độ cong nhẹ: “Cậu cũng vậy.”

Cuộc thi tiếp sức bắt đầu trong tiếng hoan hô.

Hai bên đường chạy đứng đầy người, các giáo viên chủ nhiệm của các lớp cũng có mặt trong đám đông, Tôn Học Văn nhờ Tống Nghiên giúp ông ấy chuyển lời, nói nếu lớp giành được hạng nhất thì thầy mời cả lớp đến căn tin mua quà vặt khiến cho tinh thần của các tuyển thủ lập tức tăng vọt.

Làn chạy của lớp 12/1 ở trong cùng, bên cạnh là đội cổ động viên và khán giả. Sau khi tiếng súng vang lên, Bùi Tử Dập lao ra như cung tên rời khỏi dây cung, với lợi thế là đôi chân dài, cậu ấy đã bỏ xa các tuyển thủ của lớp khác ở phía sau.

Trao tín gậy thành công, bạn thứ hai chạy ra khoảng hai ba mét thì tín gậy của một lớp khác mới tới đích đến.

Có một khởi đầu hoàn hảo, các chặng đấu tiếp theo có thể nói là hả lòng hả dạ, sau khi truyền được mười mấy tín gậy thì trạng thái của lớp 12/1 vẫn luôn dẫn trước, thi thoảng có tụt lại phía sau nhưng đã nhanh chóng bắt kịp.

Khi tín gậy tiếp sức được trao vào tay Từ Tri Tuế, lợi thế của lớp 12/1 đã vô cùng rõ ràng, kéo dài khoảng cách năm, sáu mét với tuyển thủ của lớp đứng thứ hai, trong đám đông có học sinh bắt đầu mừng chiến thắng trước.

Từ Tri Tuế nắm chặt gậy tiếp sức, dốc hết sức lực xông lên, tiếng gào thét đang rít bên tai, mà phía trước kia là Kỳ Nhiên vươn tay về phía cô…

Có một thoáng, dường như cô không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh nữa, chỉ cảm thấy thế giới này yên tĩnh đến mức chỉ còn lại cô và Kỳ Nhiên, giờ phút này trong mắt hai người chỉ có nhau.

Vừa nghĩ đến người chờ cô ở điểm đích chính là chàng trai mình thích mười năm, đáy lòng Từ Tri Tuế như được tiếp thêm động lực, bước chân thoăn thoắt, càng chạy càng nhanh.

Bỗng dưng, khi cách đích đến chưa tới mười mét, bỗng có một bàn chân giơ ra trong đám đông đang xem trận đấu...

Từ Tri Tuế không kịp tránh, cô vấp té xuống mặt đất.

“Ôi trời!”

“Sao lại ngã chứ!”

Khán giả xôn xao, bởi vì đa số mọi người đứng quá xa nên không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, họ còn tưởng rằng Từ Tri Tuế ngã xuống là do bản thân cô dùng sức quá đà.

Chỉ có số ít học sinh thấy được quá trình sự việc xảy ra nhưng đến khi bọn họ lấy lại tinh thần thì vị trí vừa rồi đã không còn ai.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, đầu óc Từ Tri Tuế mơ hồ. Cơ thể mất tự chủ nhào về phía trước, đầu gối cô đập mạnh xuống đất, gậy tiếp sức bay ra khỏi lòng bàn tay và lăn ra xa nửa mét.

Cô không kịp nghĩ nhiều, bò dậy theo bản năng, chịu đựng cơn đau nhặt tín gậy lên và chạy tiếp về phía trước. Song, vì cô ngã quá mạnh nên đầu gối mãi vẫn không dùng lực được, tốc độ không bằng lúc trước, bước chân cũng khập khiễng.

Dù là như thế, Từ Tri Tuế cũng cắn răng kiên trì.

Bởi vì cô biết, Kỳ Nhiên còn ở phía trước chờ cô.

Cô không ham chiến thắng nhưng cô không muốn Kỳ Nhiên thua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.