Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 12: Bươm bướm vỗ cánh (3)



Chẳng cần nhìn, Evan cũng tưởng tượng được ý cười cợt nhả trên môi Caesar lúc này.

Tên này biết trước Evan sẽ không đến đón mình đúng giờ, nên hắn đã tính toán thời gian.

“Dạo này đang phụ trách vụ án nào thế? Anh nhìn mệt lử, có lẽ tôi giúp được anh.”

“Anh giúp toàn khiến tôi mệt mỏi hơn.”

Evan lái xe đến biệt thự của Caesar, Caesar vẫn nhìn anh, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, ngón tay hắn lướt qua ngọn tóc anh.

Chân trời đã lóe sáng.

Evan cúi đầu, ngả về phía Caesar, ngọn tóc anh lướt qua cúc áo trước ngực hắn, anh giơ tay mở cửa xe: “Giáo sư, đến rồi.”

“Evan, thứ không muốn đối mặt nhất thường là thứ mà chúng ta cần phải đối mặt nhất.”

Dứt lời, Caesar bèn bỏ đi.

Hai tay hắn đút trong túi áo khoác, bóng lưng tựa mây trôi lững lờ.

Tới khi hắn bước qua bên kia cửa, Evan mới hít vào sâu một hơi: “Xem ra đêm nay lại khỏi ngủ rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Evan và Murphy cùng đến cục cảnh sát. Họ cùng thẩm vấn mọi người ở quán ăn lúc đó, họ nhất trí bày tỏ phản ứng dị ứng của John Hightower lúc ấy rất nhanh và dữ dội, còn cậu sinh viên y Arryn Hughes đã làm mọi việc có thể làm để cứu cậu ta, Arryn Hughes vô tội.

Evan đích thân thẩm vấn phục vụ bưng bê hôm ấy Lilliane.

“Lilliane, lúc ấy John Hightower đã bảo cô, trong burger của cậu ấy tuyệt đối không được có bơ lạc, nhưng cậu ấy vẫn ăn phải lạc. Cô có chắc chắn cô đã báo lại cho nhà bếp không?”

“Tôi chắc chắn, thưa ngài thanh tra. Thậm chí lúc lấy burger đưa cho cậu ta, tôi còn dùng găng tay nhấc miếng bánh mỳ bên ngoài burger lên để kiểm tra. Vốn dĩ rất ít người cho bơ lạc vào burger đúng không?”



“Nhưng giám định viên quả thật phát hiện được lượng nhỏ bơ lạc trong burger của người chết.”

“Tôi thật sự không biết sao nó lại có trong burger, ít nhất thì mắt tôi nhìn là không có! Thưa ngài, tôi chỉ là một phục vụ mà thôi! Tôi đã thực hiện trách nhiệm của mình!” Nước mắt của Lilliane rất chân thành.

Còn Murphy cũng xem băng ghi hình trong quán ăn, mặc dù không có ghi âm, nhưng rất rõ ràng Lilliane đã đặc biệt nói rõ lúc bưng bê, cũng đúng là đã kiểm tra cái burger đó.

“Có lẽ vấn đề nằm ở nhà bếp chăng.” Murphy ôm đầu bất lực, “Đây chỉ là một tai nạn mà thôi.”

“Tai nạn à?” Evan nhếch lông mày, “Một người ăn burger cũng nhớ phải nhắc nhở phục vụ rằng mình dị ứng với lạc, mà lại không mang theo thuốc chống dị ứng bên mình?”

Murphy chớp mắt: “Đúng là… nhưng có thể cậu ta quên mất thật. Tôi đã xem băng ghi hình, hai cô bạn của cậu ta đúng là không tìm thấy thuốc trong cặp cậu ta.”

“Thế trong ký túc xá của cậu ta thì sao? Có phát hiện ra thuốc dị ứng không?”

“Ờm, vụ này trong báo cáo không viết.”

“Nên mới phải điều tra. Nếu phát hiện ra thuốc trong phòng cậu ta, thì có thể chứng tỏ là cậu ta quên không mang theo thật. Nhưng nếu trong phòng cũng không tìm thấy, trong cặp cũng không có, thì thuốc của cậu ta đi đâu rồi? Lẽ nào trùng hợp thế thật sao? Lúc cậu ta uống hết thuốc, thì lại ăn ngay phải burger chứa lạc?” Evan nhìn vào mắt Murphy.

Murphy cũng chau mày: “Tôi sẽ cùng cảnh sát đến nơi người chết đang ở để kiểm tra lại.”

“Bạn gái của John Hightower thì sao? Chẳng phải cô ấy cho rằng bạn trai mình bị sát hại ư? Tôi phải nghe cô ấy nói lý do xem sao.”

“Cô ấy ở phòng thẩm vấn bên cạnh.”

Evan cắp tài liệu vụ án, bưng một cốc nước đi tới chỗ bạn gái của người chết.

Đó là một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, nghe nói là nhân vật trang bìa của một tạp chí thời trang, làn da rám nắng và khuôn mặt xinh đẹp, dù biểu cảm nom tiều tụy và đau buồn, nhưng cử chỉ của cô lại rất nho nhã và được giáo dục tốt, rất phù hợp với gu của con ông cháu cha như John Hightower.

“Xin chào, Anita. Cô nhấn mạnh với bên cảnh sát nhiều lần rằng bạn trai cô không phải chết ngoài ý muốn, mà là bị sát hại. Xin hỏi có bằng chứng hoặc manh mối gì đáng tin cậy không?” Evan đặt cốc trước mặt Anita.

“Tôi đã bảo họ rất nhiều lần rồi, bạn thân nhất của John là Mike đã chết nửa tháng trước. Hung thủ giết anh ấy và giết John là cùng một người!” Trong mắt Anita là nỗi cố chấp.

“Vụ án nửa tháng trước, tôi đã đọc tài liệu chi tiết. Bạn thân của John là Mike say rượu lái xe, mất kiểm soát chân phanh, lao xuống cầu, Mike chết tại chỗ.” Evan đẩy ảnh hiện trường tới trước mặt Anita, “Pháp y đã khám nghiệm tử thi Mike, ngoại trừ nồng độ cồn cao thì không có gì đáng nghi.”

“Thế còn chiếc xe thì sao?” Anita hỏi ngược.

“Sau khi Mike được người đi đường lôi ra khỏi xe, bình xăng của ô tô bị rò rỉ, nổ tung. Giám định viên cũng đã kiểm tra xác xê, không phát hiện ra bộ phận nào khả nghi.” Evan vừa nhìn vào mắt Anita vừa nói, “Bất kể là cái chết của Mike hay John, đều là tai nạn.”

Ánh mắt của Anita run rẩy, cô gằn từng chữ một với Evan: “Bất kể anh có tin hay không, đó không phải tai nạn.”

“Nếu đó đều không phải tai nạn, cô có thể nói cho tôi biết… cô có gì giấu tôi không?” Sức mạnh trong ánh mắt Evan bỗng ngưng tụ, Anita ngoảnh đầu đi.

“Tôi chẳng cần phải nói gì hết.”

“Được thôi, cuộc thẩm vấn của chúng ta đến đây là kết thúc. Nếu cô nghĩ ra gì muốn kể cho tôi, thì hãy gọi cho tôi.”



Anita ngập ngừng rồi lại thôi.

Evan cắp tài liệu đứng dậy. Anh biết mình phải đợi, đợi đến khi Anita bị bí mật nặng trĩu đè bẹp không thở nổi, cô tất sẽ nói.

Khi Evan bước ra khỏi phòng thẩm vấn, anh nhìn thấy Murphy ủ rũ.

“Sao thế?”

“Anh biết cậu sinh viên y Arryn đó phải không?”

“Cậu ta sao rồi?”

“Sáng nay, cậu ta đã bị nhà trường yêu cầu nghỉ học. Chẳng cần phải nghĩ, chắc chắn nhà Hightower đã gây áp lực với nhà trường.”

Evan chau mày. Sức ảnh hưởng của dòng họ Hightower mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

“Đây không phải điều tệ nhất. Vừa nãy tôi nhận được tin tức, Arryn Hughes đã uống thuốc ngủ tự sát.”

Evan lập tức ngẩng đầu lên, Murphy bị anh nhìn đến mức da đầu tê rần.

“Đừng nhìn tôi như thế, cậu ta không chết… Bác sĩ chỉ bảo, nếu được đưa đến bệnh viện chậm vài phút thôi, có thể cậu ta sẽ không tỉnh lại được nữa thật. Tôi chỉ muốn nói, vốn nghĩ rằng John Hightower tự ăn phải bơ lạc rồi quên mang thuốc dị ứng nên chết là kết quả nhanh gọn nhất, nhưng bây giờ tôi… cũng hơi hy vọng cậu ta bị sát hại thật. Ít nhất thì nếu có một hung thủ khác, dòng họ Hightower muốn ai đó chịu trách nhiệm sẽ không nhắm vào cậu sinh viên y đáng thương đó nữa.”

Evan im lặng, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

“Vụ án này phải có kết quả nhanh hơn. Nếu không thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bị cuốn vào. Bước tiếp theo anh định điều tra gì? Bạn thân của John, Mike? Tôi cá rằng chúng ta sẽ không có được kết quả mong muốn.”

“Tôi muốn đi gặp một người.” Evan ấn tài liệu vào lòng Murphy.

“Gặp ai?”

“Một gã mà tôi không muốn đối mặt.”

Lúc này, Caesar không dạy học, mà là ở văn phòng trường đại học.

Hắn tự pha một tách hồng trà, nuôi một chậu cây không nở hoa trên mặt bàn. Cụp hờ mí mắt, Caesar tưới nước cho nó cực kỳ kiên nhẫn. Sau đó hắn bưng tách trà lên, trong nước trà là bóng phản chiếu của mình, mà cái bóng đó lại có cặp đồng tử màu vàng ma mị.

“Anh nghĩ còn phải đợi bao lâu, anh ta mới tới tìm anh? Anh coi anh ta là con mồi của mình, liên tục dùng mùi thơm của thức ăn dụ dỗ anh ta, nhưng anh ta khăng khăng không chịu bước vào cạm bẫy của anh. Anh sắp chết đói rồi, Caesar à.”

Ngón tay Caesar phẩy qua mép tách trà, hết vòng này đến vòng khác, hắn nói từ tốn: “Mammon, hình như anh nói ngược rồi.”

“Ồ? Ngược ở đâu?”

“Tôi muốn trở thành con mồi của anh ấy. Hy vọng anh ấy liên tục dùng vật sáng chói để dụ dỗ tôi, chỉ cần tôi nhìn lên trời, dù nằm trong bóng tối mà anh bao trùm, không lúc nào tôi không nhớ, anh không phải tôi.” Caesar chầm chậm nhắm nghiền mắt, nghiêng tai, “Hình như tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy.”



“Anh chắc chắn không phải ảo giác sinh ra do mình nhớ nhung quá mức chứ?” Mammon cười nhạo.

Còn Caesar thì giữ tư thế đó từ đầu đến cuối, tới khi tiếng gõ cửa vang lên.

“Giáo sư, tôi là Evan Lee, xin hỏi anh ở văn phòng à?”

Đôi môi Caesar tạo thành đường cong tuyệt đẹp, hắn quay người, đi ra cửa: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi.”

Khi chạm phải cặp mắt xanh sâu thẳm ấy, Evan cảm thấy cơn sóng vô bờ ùa tới, gần như nhấn chìm anh.

“Sao lại đợi tôi?”

Caesar ngồi nghiêng trên bàn làm việc của mình, giơ ấm trà màu trắng, tư thế tùy tiện mà uể oải.

Evan phải thừa nhận, hắn có ngón tay xinh đẹp tuyệt trần.

“Vì trà chiều một mình rất cô đơn.” Giọng Caesar rất chậm, khiến người ta không nhận ra được rốt cuộc hắn đang mỉa mai Evan, hay là nói lời thật lòng.

“Nhưng tôi không có thời gian uống trà chiều với anh. Tôi có một vụ án, có thể nó có liên quan đến vụ án khác, nhưng tôi chưa tìm được mối liên hệ.”

“Nghe có vẻ anh rất hy vọng nó có thể trở thành án mạng hàng loạt?” Caesar đẩy tách trà ra trước mặt Evan.

Evan đón lấy tách trà, mặc dù anh không có kiên nhẫn uống thong thả, tận hưởng thời gian dần trôi, nhưng anh biết trước mặt Caesar, chỉ cần mất kiên nhẫn thì sẽ bị hắn dắt mũi.

“Tôi chỉ muốn biết chân tướng thôi.”

“Mammon bảo tôi rằng, anh sẽ không đến gặp tôi nữa.”

“Mammon?” Evan nhìn Caesar, chỉ vào đầu mình, “Anh đang nói… ảo ảnh trong thế giới của anh ấy à?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.