Có thể tha cho tôi được không? Đây là nhà ngoại tôi, tôi không muốn mọi người biết".
"Sớm muộn gì cũng phải biết. Em sợ cái gì?"
"Tôi dù gì cũng là thẳng nam, mọi người làm sao có thể............"
"Thẳng nam? Có thể em là thẳng nam nhưng là trước khi gặp tôi. Cho nên khái niệm đó bây giờ chỉ có thể gọi là 'đã từng'.
Cậu im lặng không nói, cứ coi như là hắn nói đúng. Nhưng không lẽ để hắn muốn làm gì thì làm.
Dường như hắn hiểu được cậu đang nghĩ cái gì nên lên tiếng dẹp đi một chút của nổi lo đó.
"Thôi được, đây dù sao cũng là lần đầu anh về ra mắt nhà vợ. Tạm nghe theo em hết...nhưng sau khi về......phải đền bù lại cho anh".
Cậu nửa mừng nửa sợ nhưng căn bản vẫn là gật đầu trước rồi tính sau. Rồi sực nhớ lại câu hắn vừa nói 'ra mắt nhà vợ'.
"Cái gì mà ra mắt nhà vợ? Thần kinh". Cậu lầm bầm cố ý không để hắn nghe.
"Em nói gì?"
"Không...không có gì".
Hắn với cậu đã thỏa thuận là sẽ ở lại đây một tuần, công việc thì đã có Tần Nguyên lo nên hắn rất thư thả mà ở bên cậu.
Hai người nằm ôm nhau trên giường không nói gì cảm nhận từng hơi thở của nhau, hắn ôm cậu rất chặt gần như không thở nổi. Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Anh ba, anh Nghiêm ra ăn cơm". Bảo Ngọc nói xong rồi bỏ ra ngoài.
Cậu nghe em gái nói xong thì vội ngồi dậy tính đi ra, nhưng bị hắn kìm lại ôm tiếp không cho đi ra.
"Mọi người đang chờ đó, mau ra thôi".
Hắn không nói đưa tay chỉ lên môi mình mời gọi một nụ hôn từ cậu. Cậu bất đắc dĩ tiến gần hôn hắn, chỉ muốn hôn nhanh một cái rồi rời nhưng đâu có dễ. Hắn giữ đầu cậu lại đặt một nụ hôn sâu rồi mới đi ra ngoài.
Trên bàn ăn mọi người cứ chăm chú nhìn hắn làm cậu rất khó chịu, cứ như bản thân là không khí hay sao mà không một ai đếm xỉa. Cứ nhìn người ta mà cười hoài là sao.
"Sao mọi người cứ nhìn anh ta hoài vậy? Cũng là con người thôi mà, có gì đâu mà lạ".
"Nghiêm có người yêu chưa con?"
Dường như không hề quan tâm đến câu nói của cậu, vẫn cứ một mực chăm chú quan sát đối tượng mà họ đang để mắt.
"Dạ rồi".
"Ồ tiếc thật, bác đang định hỏi ý con về hai đứa con gái của bác, vậy mà....."
Cậu nhìn mẹ mình cùng với hai người kia dường như đang rất tiếc nuối về câu trả lời vừa rồi của hắn. Nhưng lòng cậu lại không yên, ngay cả mẹ cậu cũng thích con người này. Thật là, rất muốn nói cho mọi người biết hắn đối với cậu biếи ŧɦái cỡ nào.
"Anh Nghiêm. Người yêu anh có hơn em với chị hai nhiều không? Người đó chắc xinh đẹp lắm hả? Đúng là có phước lắm mới gặp được anh nha, chắc người đó hạnh phúc lắm. Đúng là làm người ta ganh tị mà".
Khụ..khụ...........
Nãy giờ cậu vẫn chưa động đũa chỉ là mới tính uống trước một hớp nước thì chưa gì đã sặc lên tới não.
Nghe cô em gái nói xong, cậu chỉ muốn đâm đầu vô gối cho xong, gì mà hạnh phúc, gì mà có phước chứ. Cuộc sống địa ngục mà bảo là hạnh phúc sao. Em gái ơi là em gái...
Mọi người bấy giờ đã hướng mắt về phía cậu, cậu miễn cưỡng cười nói: "Mọi người cứ ăn đừng quan tâm tới con. Con có việc muốn ra ngoài một chút".
Nói xong cậu bước đi nhanh ra ngoài, hắn cũng đuổi theo níu lấy tay cậu:
"Đi đâu?"
"Lòng vòng".
"Ở đây, không đi đâu hết. Tôi chỉ cho em về thăm nhà, không có nói là cho em đi lung tung".
"Anh..."
Cậu chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đã thấy một nữ đang chạy hết tốc lực vào đây.
"Anh Lâm!" Rồi nhảy bổ lên người cậu.
Trong nhà nghe thấy tiếng ồn cũng chạy ra xem thì thấy người kia đang dính chặt lấy cậu.
Hắn đứng kế bên nhìn như muốn gϊếŧ người, nói với cô: "Một là nhanh né ra, hai là ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô".
Cô đưa mắt nhìn xem nơi vừa phát ra tiếng nói, nhìn thấy sắc mặt hắn đầy sát khí nên vội buông cậu ra.n
Cậu từ nãy giờ vẫn ngơ ngác bất động đến khi cô buông ra mới lấy lại tinh thần. Người này là hàng xóm của cậu, lúc nhỏ hay chơi chung với nhau. Còn nhớ lúc trước hình như có nói bâng quơ là lớn lên sẽ lấy cô ấy thì phải. Nghĩ đến đây sắc mặt cậu cũng trở nên khó coi, nhưng nhìn lại đã lâu như vậy chắc là không nhớ...
"Anh Lâm, anh về khi nào vậy sao không tìm em?"
"H...hả?"
"Tìm cô làm gì?" Hắn chướng mắt nói.
"Tôi không hỏi anh, tôi là đang hỏi chồng tương lai của mình".
"CHỒNG TƯƠNG LAI". Mọi người mở to mắt nhìn cậu và cô tỏ ra rất ngạc nhiên.
"Không..không phải. Mọi người đừng hiểu lầm". Cậu sợ mọi người nghĩ lung tung rồi quay sang nói với cô: "Uyên Linh, em nói linh tinh gì vậy?"
Cô đưa cặp mắt ươn ướt nhìn cậu: "Anh quên rồi sao? Hức...lúc nhỏ...hức...lúc nhỏ anh đã hứa lớn lên sẽ lấy em mà".