Hôm sau, trời còn chưa sáng, nhưng Bùi Tiểu Thập đã dậy theo đồng hồ sinh học từ 5 giờ kém. Đêm qua ngủ trễ, lại tiêu hao nhiều sức lực nên lúc này chỉ có cơ thể mở mắt nằm trên giường, còn đầu óc vẫn mơ màng.
Tứ chi tối qua bị ép thành đủ loại tư thế, bấy giờ mới bắt đầu thấy tê mỏi. Tay chân rã rời, lật người thôi cũng khó khăn.
Mùa hè trời nổi nắng sớm, từng tia sáng mỏng manh len lỏi qua khe hở giữa hai tấm rèm chưa kéo kín, dừng lại bên gối của Bùi Tiểu Thập. Chỉ cần quay đầu, cậu có thể nhìn thấy Vạn Hạ Trình đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
Vạn Hạ Trình là của mình.
Bùi Tiểu Thập lẩm nhẩm trong lòng.
Vạn Hạ Trình là của mình rồi.
Cậu trở mình bò dậy, chống cằm nằm sấp trên giường, ánh mắt không rời khỏi người đối diện.
Nếu bây giờ Vạn Hạ Trình tỉnh dậy, hẳn sẽ thấy cách mặt mình chưa đầy 20cm có một đối tượng đang lén lút nhưng lại vô đường hoàng ngắm nhìn mình, như thể đang thưởng thức một món bánh ngọt ngon lành đẹp mắt một cách quyến luyến không rời, thậm chí còn muốn vươn lưỡi thử liếm trộm một miếng.
Thực ra, khi Vạn Hạ Trình mở mắt tỉnh dậy, ai đó đã lén hôn trộm môi hắn được bảy tám lần rồi.
Bấy giờ mới 5 rưỡi sáng, Bùi Tiểu Thập đang nghịch vui đến quên trời quên đất. Đúng lúc đặt lên môi hắn nụ hôn thứ 10 thì chính chủ thức giấc. Hắn mở mắt, khiến Bùi Tiểu Thập thót tim, xịt keo tại chỗ. Cậu giữ nguyên tư thế nằm sấp chống tay đỡ nửa thân trên, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thực chất, người đàn ông đã tỉnh từ cái hôn thứ hai, song động tác của đối phương rất nhẹ nhàng nên lại nhanh chóng thiếp đi tiếp.
Vạn Hạ Trình nheo mắt nhìn ai kia một cái, sau đó quay đầu với điện thoại, thấy vẫn còn sớm thì đè thiếu niên xuống giường, ý bảo ngủ tiếp đi.
Hắn quay đầu, thấy ánh sáng ngoài cửa bèn lấy cánh tay che mắt, giọng khàn khàn đầy ngái ngủ: "Muốn hôn thì đợi tôi dậy hẳn hãy hôn, mới ngủ được vài tiếng mà đã tràn trề sức lực rồi?"
Thực ra bình thường bản thân không ngủ nhiều, thỉnh thoảng cũng dậy vào giờ này để chạy bộ buổi sáng, nhưng hắn cảm thấy Bùi Tiểu Thập cần ngủ bù.
Bị bắt tại trận, nhưng Bùi Tiểu Thập cũng không thấy xấu hổ, chỉ đờ người ra vì không ngờ mình lại giỏi đến mức "hôn tỉnh" được Vạn Hạ Trình.
Cậu nghiêng người đối diện hắn, đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi, em làm anh dậy rồi..."
Vạn Hạ Trình không mở mắt, vỗ nhẹ vào gáy cậu, sau đó không thu tay lại mà trượt xuống bóp nhẹ vai, kéo cậu lại gần mình hơn.
Mắt Bùi Tiểu Thập sáng rỡ, cậu lập tức nhân cơ hội rúc hẳn vào lòng đối phương, một tay vòng qua eo hắn ôm thật chặt.
Tối qua sau khi xong việc, Bùi Tiểu Thập mệt đến nỗi để trần ngủ luôn. Nhưng sáng nay tỉnh dậy lại thấy trên người đã có quần áo, tự hiểu là đối phương đã mặc giúp mình.
Bùi Tiểu Thập ôm chặt Vạn Hạ Trình, áp mặt vào cổ hắn, không nhịn được mà hôn lên cổ một cái, đắc ý nói: "Anh còn giúp em mặc đồ nữa..."
Vạn Hạ Trình hé mắt, hỏi: "Vậy trước đây tôi chưa từng giúp em mặc à?"
Bùi Tiểu Thập vội đáp: "Mặc rồi, mặc rồi, nên em biết anh luôn là người tuyệt vời nhất trên đời mà!"
Dù gì thì lúc còn bên nhau, cũng không ít lần Bùi Tiểu Thập mệt đến mức xong việc là ngủ ngay.
Vạn Hạ Trình nói: "Bàn với em chút chuyện này được không?"
Nghe vậy, thiếu niên lập tức thoát khỏi trạng thái vừa rồi. Trong năm giây im lặng ngắn ngủi, cậu đã tự kiểm điểm bản thân mấy lần. Nhớ lại những gì tối qua Vạn Hạ Trình đã nói về "quá thích" và "nên sửa đổi", cậu đoán có lẽ người nọ lại muốn nhắc đến chuyện này, bèn vội đáp: "Em biết rồi, em sẽ sửa."
"Em thật sự sẽ sửa mà." Cậu gấp gáp nói. "Vừa rồi em không nên lén hôn anh, cũng không nên gọi anh là "người tốt nhất trên đời". Như vậy sẽ khiến anh thấy áp lực."
Thực ra, Vạn Hạ Trình không định bàn chuyện này, nhưng vẫn làm rõ trước: "Tôi thấy áp lực sao? Em nghĩ tôi bảo em sửa là vì điều đó à?"
Dù người khác có bày tỏ mãnh liệt đến đâu, nếu Vạn Hạ Trình không quan tâm thì những tâm ý đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến hắn. Nghe thì có vẻ vô tình, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thấy áy náy khi từ chối thiện ý của người khác. Những việc hắn không muốn làm sẽ nhanh chóng bị gạt bỏ hoàn toàn khỏi kế hoạch cuộc đời, thậm chí không còn "tồn tại", đừng nói đến thấy "áp lực" hay "gánh nặng". Ngược lại, nếu có điều gì hắn để tâm, thì chắc chắn là vì tự nguyện.
Bùi Tiểu Thập khẽ chớp chớp mắt, có vẻ đầu chưa theo kịp, hoặc bởi vì tác dụng phụ khi uống thuốc khiến mạch phân tích của cậu chậm đi một chút.
Một lúc sau, cậu mới cụp mắt, lí nhí: "Em biết mà... Chính vì quá thích anh nên em mới khiến bản thân bị bệnh, anh làm vậy là muốn tốt cho em."
Vạn Hạ Trình cảm thấy mình thật sự đã dồn hết kiên nhẫn cho cậu, thậm chí còn có thể ngồi đây mà tán tỉnh qua lại. Hắn cúi đầu, đầu ngón tay cái lướt nhẹ qua mí mắt đối phương: "Lại làm bộ đáng thương cho ai xem hả? Anh bắt nạt bé à?"
"Không, không phải!" Bùi Tiểu Thập vội lắc đầu. Khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn. Sợ người nọ thấy nóng, thiếu niên tự giác dịch đầu ra xa một chút, nhanh chóng đổi chủ đề. "Vậy... vừa rồi anh định nói gì thế?"
Vạn Hạ Trình gối một cánh tay dưới đầu, tay còn lại vòng quanh vai Bùi Tiểu Thập vuốt nhẹ sau gáy. "Vừa nãy tôi muốn nói, sau này ngủ dậy không có việc gì thì xuống nhà chạy vài vòng đi, đừng đặt mục tiêu lớn đến mức chỉ ngồi nhìn tôi ngủ."
Nhưng phản ứng đầu tiên của Bùi Tiểu Thập lại là, chẳng lẽ không được sao?
Giống như có người theo đuổi công danh sự nghiệp, có người chỉ muốn sống đời bình dị. Có người mong ước con cháu đuề huề xum vầy, lại có người sẵn lòng từ bỏ tất cả để tự do tự tại. Lý tưởng của mỗi người khác nhau, nhưng chẳng ai sai cả.
Bùi Tiểu Thập nghĩ, ngắm anh ngủ thực sự khiến em hạnh phúc, em thấy mình không làm gì sai, chỉ là rất rất thích anh.
Vạn Hạ Trình dường như biết cậu đang nghĩ gì, hoặc có lẽ thật sự đã bị đối phương làm cho mủi lòng, bèn đưa tay nhéo lấy một miếng thịt mềm trên má cậu, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê: "Dù sao đó là quyền tự do của mỗi người, tùy em thôi. Tôi ngủ tiếp đây."
Hắn có thể cảm nhận được, sau mấy tháng không gặp, thiếu niên không chỉ cải thiện khí sắc mà cơ thể lẫn gương mặt đều đã đầy đặn hơn, không còn mình hạc xương mai như trước nữa.
Đêm qua ở trên giường, ai kia nhỏ giọng hỏi: "Em còn làm anh cấn không? Có khiến anh thấy khó chịu không?" Khi hắn đáp "Không đâu", đối phương nở nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện. Đôi mắt hơi nheo lại, lông mày cong lên, khóe mắt đầy ắp ý cười vui sướng. Với cậu hiện tại mà nói, vẻ mặt này thật hiếm hoi, cũng vô cùng quý giá.
Thấy cánh tay người đàn ông buông xuống không nhúc nhích, cậu nhận ra hắn thực sự nói ngủ là ngủ ngay. Chính mình đâu nào dám "ngắm" tiếp, vội co rúm người nằm bên cạnh hắn, ngoan ngoãn cùng ngủ nướng.
Qua được ải thứ nhất, nhưng ải tiếp theo thì không. Sau khi dậy, người đàn ông hỏi cậu về lá thư.
Thiếu niên đã viết xong từ mấy tháng trước. Cậu mua loại giấy và phong bì đẹp nhất, thử viết vài bức rồi xé đi sửa lại không ít lần. Sau cùng, Bùi Tiểu Thập chọn được một bức vừa ý nhất, chỉ thiếu mỗi bước dán tem.
Những lúc không gặp Vạn Hạ Trình, điều gì cậu cũng muốn nói nhưng lại không thể nói, cũng chẳng dám nói. Thế là Bùi Tiểu Thập học theo trên phim, ghi hết mọi suy nghĩ lên giấy. Nhưng khi thực sự gặp được đối phương rồi, lá thư ấy lại bị cậu quên sạch sành sanh. Phải đến hiện tại, khi bị chính chủ nhắc tới, cậu mới nhớ "mục đích" ban đầu của chuyến đi này chỉ đơn giản là để "gửi thư".
Bùi Tiểu Thập đứng bên bàn làm việc trong phòng ngủ, lục tung cả balo cũng không dốc ra được lá thư nào, mặt nghẹn tới đỏ bừng: "Em quên mang rồi... nhưng em thực sự có viết mà..."
Vạn Hạ Trình đang cạo râu trong phòng tắm, nhìn người trong gương đứng quanh quẩn ngoài cửa phòng tắm, luống cuống mãi không dám vào, đành an ủi: "Biết rồi, lần sau nhớ mang nhé."
Tối qua Vạn Hạ Trình không hỏi, nhưng sáng nay thấy ai kia xới loạn cả balo mà không đào ra được thứ gì giống "giấy" hay "phong bì", biết ngay người này có lẽ đã quên mất "mục đích" của chuyến đi này.
Chẳng ai yêu cầu thiếu niên phải có lý do đến Thâm Quyến, Vạn Hạ Trình lúc ấy không quan trọng đối phương có mang thư đến hay không, giờ càng không so đo với cậu chuyện này, nhưng áp lực đều do Bùi Tiểu Thập tự tạo ra cho mình.
"Em quên thật mà, không phải cố tình để nói lần sau mang đâu ạ." Bùi Tiểu Thập cuống đến mức đầu rối tung: "Lần sau em nhất định sẽ nhớ mang theo!"
Ra khỏi phòng tắm, Vạn Hạ Trình thấy người nọ ngồi bên mép giường, sắc mặt tái nhợt, trông không ổn chút nào. Hắn lập tức đi tới, nửa ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nhắc nhở: "Đừng tự mua dây buộc mình, cũng đừng để bản thân mắc kẹt trong mấy chuyện đó. Nếu mục đích cuối cùng của việc viết thư không phải để gặp tôi thì không cần phải viết. Mình đang gặp nhau rồi, có chuyện gì em cứ nói trực tiếp, đừng bận tâm chuyện thư từ nữa."
May mà mấy câu nói này của người nọ đã kéo Bùi Tiểu Thập ra, nếu không cậu lại sai trọng tâm, rồi tự mình sa vào cái vòng luẩn quẩn kiểu "Sao mình ngốc thế này" hay "Chuyện gì cũng làm không xong".
Vạn Hạ Trình không kể năm sau hắn sẽ mở công ty con ở Thượng Hải, cũng chẳng nhắc gì đến việc mai sau có thể sẽ đổi thành hắn là người chủ động đến tìm Bùi Tiểu Thập. Người đàn ông không thích tạo kỳ vọng trước cho người khác, quyết định đợi khi nào công ty đi vào hoạt động mới tính tiếp.