Hắn không nán lại lâu, nhưng không quên hôn lên trán cô gái rồi mới rời đi, hắn không dám quay đầu lưu luyến, cả nhìn lén cũng không có, thực sự ngoan ngoãn như một kẻ ăn người ở nghe lời chủ.
Bóng lưng to lớn nặng trĩu hai vai, bước chân của hắn không gấp gáp, chậm rãi rất nặng nề vì những vết thương và vì nỗi u sầu trong lòng hắn. Bạch Thượng chăm chú quan sát, cảm thấy tình cảm của hắn dành cho nửa kia quá sâu đậm...liệu người tỉnh rồi hắn sẽ thật sự buông bỏ ?
Điều này không ai đoán được, Bạch Thượng chỉ là lương y trị bệnh, nhận bệnh thì phải dốc lòng lo liệu cho bệnh nhân, những việc khác tạm thời gác lại một bên.
Ông bắt đầu chữa trị cho cô gái nhỏ, từng mũi kim nhọn đâm vào da thịt, sắc diện của cô quá u ám, sau một hồi châm cứu, rút kim ra liền có vài nơi rỉ máu bầm, vì nằm quá lâu mà mạch máu không được lưu thông nhiều, dẫn đến người xanh xao tái mét.
Trong phòng dần hiện rõ mọi ngóc ngách, mặt trời đã lên cao, trên đỉnh núi hứng nắng sớm hơn những nơi khác, Bạch Thượng chậm rãi mở cửa sổ, cẩn thận đưa cô gái ngồi ngay đó đón nắng mai.
"Cô gái nhỏ, hít thở một chút không khí đi."
Ông đứng cạnh nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vừa hay căn phòng này rơi vào vị trí nhìn rõ được nhà bếp ở đối diện, thấy được khung cảnh người đàn ông đang loay hoay với học trò của mình chuẩn bị bữa sáng.
Hắn được rèn luyện trong quân đội, chuyện bếp núc không xa lạ, nhưng điều đáng chú ý trong mắt Bạch Thượng là sự hòa đồng của hắn, không giống với những lời đồn thổi, con người tàn ác lạnh lùng.
"Cô gái, xem ra cậu ta cũng có mặt tốt nhỉ?"
Giọng thều thào, Bạch Thượng quan sát người đàn ông, cố ý nói ra cho Hoa Ly nghe, được một lúc ông di chuyển cô sang chỗ mát hơn, người ngồi ở đó như búp bê sống, còn ông thì lại ra ngoài.
Vài phút sau Huân Bạc cũng vào với cô gái nhỏ, ngồi xổm dưới chân cô nhẹ cười như không cười, ngón tay khẽ lướt qua mặt, sờ vào gò má phiếm hồng.
"Tiểu Ly, tóc dài quá, anh cột lên cho em nhé?"
Hắn nói liền làm, đứng dậy mở balo lấy thun cột tóc sớm đã được chuẩn bị sẵn, giúp cô gái chải chuốt, từng lọn tóc mềm mại được hắn nâng niu. Trên núi nhiều nắng gắt, hắn sợ cô nóng nực nên búi hẳn mái tóc dài, từ ngày cô hôn mê hắn dần thành thục những việc này, quen tay nên thoắt cái đã làm xong.
Ngày đầu ở nơi này không có gì khác biệt so với ở dinh thự của hắn, khác ở điểm hắn ở đây không những phải tự lo cho mình và Hoa Ly, còn phải lo cho hai người kia.
Họ từ sáng đến đến giữa chiều đều ở trên núi hái thuốc, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa đều một tay hắn lo liệu, nhưng hắn không than thở như tính khí kiêu căng của mọi khi.
Ở đây đầu óc hắn được thoải mái hơn rất nhiều, không phải bận rộn với công việc, toàn bộ tập trung của hắn chỉ có mình Hoa Ly, hắn làm gì đi đâu cũng mang cô theo, đến tối thì ôm cô ra tảng đá lớn ở sân sau hóng gió.
Trên núi, nhưng lại có một hồ nước lớn, lớn hơn cả cái hồ ở dinh thự của hắn, có lẽ là có người đã xây nên, ở giữa hồ là hoa sen mọc đầy, nằm cách xa trời lại tối nên không nhìn rõ là sen hồng hay sen trắng.
Hắn chỉ tay đại ra đó, trò chuyện với Hoa Ly rất lâu rồi lại đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Ngày đầu tiên cứ như thế kết thúc một cách bình yên, những ngày tiếp theo cũng không khác biệt gì, Bạch Thượng mỗi sáng đều châm cứu giúp Hoa Ly đã thông kinh mạch.
Huân Bạc trở thành chân sai vặt, cũng chẳng gọi là sai vặt, bởi những việc Bạch Thượng bắt hắn làm đều là vì cô gái kia, từng việc hắn làm ông luôn âm thầm ghi nhớ, mỗi lần gặp cô sẽ kể cho cô nghe, cố ý kích động tâm trí của người bệnh.
Thấm thoắt một tuần lễ trôi qua, Huân Bạc gần như hòa nhập cách sống đạm mạc theo hai người kia. Hoa Ly cũng dần có khởi sắc, da dẻ có lại một chút hồng hào, làm cho hắn và Bạch Thượng cùng lúc dâng lên tia hy vọng.
"Cậu đưa vợ cậu ra sân sau hóng gió chút đi!"
Ông không nhắc đến bệnh tình, nói rồi bước đi trước, hắn cũng không nhiều chuyện, nhanh chóng đưa Hoa Ly ra tảng đá mọi khi ngồi xuống đó. Thế nhưng, Bạch Thượng không cho hắn ngồi mà bắt hắn đứng, người ngồi cạnh Hoa Ly lại là học trò của ông.
"Vợ cậu thích nhất là gì?"
Bạch Thượng đứng cạnh hắn vuốt râu trắng cư nhiên hỏi, Huân Bạc ngớ người vài giây mới kịp tiếp thu, hắn trầm tư một hồi, đáp.
"Hoa sen trắng!"
"Ừm, thế thì vừa hay cái hồ đó trồng sen trắng, cậu ra đó mang hoa vào cho cô ấy đi."
Ông lão liền sai bảo người, rất chú ý sắc mặt có vài phần sượng sùng của hắn, nhưng người không hề cãi lại, ngoan ngoãn ra mép hồ, nơi có một chiếc xuồng cắm cọc ở đó.
Hắn vừa đặt chân lên lập tức bị Bạch Thượng ngăn cản.
"Không dùng xuồng, cậu bơi ra đó mà bẻ hoa vào đây!"
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Huân Bạc thế mà cũng chịu khó, không than không oán, đôi chân lúng ngập nước, hắn quay đầu nhìn cô gái rồi hít lấy một hơi can đảm, thật sự bơi ra giữa hồ lớn, dùng cả chân tình bẻ hoa, nhưng hắn chỉ lấy một đóa duy nhất, đóa hoa chứa đựng tình yêu của hắn.
Bạch Thượng không hề rời mắt khỏi hắn, quan sát từng động thái, mắt thì hướng ra trước nhưng lòng và miệng lại lệch sang người đang hôn mê.
"Cô gái, nếu cô có thể mở mắt sẽ nhìn thấy cảnh này.
Những lầm lỗi cậu ta gây ra có thể không xóa bỏ được, nhưng chí ít cách cô hôn mê cũng đã là sự trừng phạt thích đáng cho hắn.
Con người...sống để được an nhàn, buông bỏ được thù hận thì cứ buông bỏ."
Thanh âm ảm đạm, câu nói ngừng không lâu người đàn ông cũng bơi vào đến bờ, trên miệng ngậm đóa hoa, hắn nhanh chóng cầm trong tay đi đến chỗ Hoa Ly.
Bước chân loạng choạng suýt té, chân của hắn bị thương vẫn còn chưa lành hẳn, bởi ngày nào hắn cũng làm việc vất vả, đi nhiều nên vết thương hồi phục rất chậm, lại còn vừa bơi một đoạn khá xa, ngâm nước khó tránh khỏi có chút đau đớn.
Cách vài bước dài miên man, hắn gục bên tảng đá, thở hổn hển nhưng cười lên rất thư thái, học trò của Bạch Thượng cẩn thận trả cô gái nhỏ lại cho hắn.
Đóa hoa đặt vào lòng bàn tay hơi ửng hồng, người hắn ướt sủng nên không dám để cô tựa vào, miễn cưỡng lại nhờ vả cậu nhóc kia trông người một lúc, hắn bèn vội vàng quay vào thay quần áo, lúc quay ra Bạch Thượng cũng nhanh chóng rời đi, trả lại không gian riêng.