Nếu như nói năm đó mang thai hộ chính là do cuộc sống bắt buộc.
Vậy thì giờ phút này, kết hôn thay thế căn bản chính là trò đùa của cái tên khốn nạn này!
Anh chính là muốn đùa chết cô!
Đùa giỡn cô đưa cô vào chỗ chết!
Anh nháy nháy mắt, hàng lông mi mỏng manh khẽ động một chút.
Trái tim của cô run lên.
Lông mi của ba đứa con vừa dài vừa đẹp, xem ra là do di truyền từ anh.
“Chuyện mà tôi muốn cô làm thay đều là những chuyện mà tôi không thể làm được, nếu như ngay cả tôi cũng có thể sinh con, vậy thì tôi cần phụ nữ để làm cái gì? Nếu như một mình tôi có thể làm tình, vậy thì còn cưới một cô vợ về nhà để làm cái gì?” Giọng nói lạnh nhạt của anh, dáng vẻ vô lại, nhẹ nhàng chặn mất con đường lui của cô.
Anh chặn đến nỗi thiếu chút nữa cô đã nghẹn chết: “Cái con người này, khi nào anh mới có tiết tháo hả? Cưới vợ về nhà là vì mục đích làm ấm giường cho anh sao? Chết dở, lúc trước anh nằm sấp trên người của tôi làm tôi, tại sao lại không thấy anh cưới tôi về nhà vậy chứ?”
Cô sắp bị tức chết rồi!
Logic của người đàn ông này quả thật không thể nào hiểu được!
Anh căn bản chính là người sống trong thế giới của mình.
Cái tháp của anh kiên cố đến mức không ai có thể phá hủy được, ai cũng đừng mong chui vào đó.
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện lóe lên, nếu như nói lúc trước anh đối với hôn nhân không có lòng tin, như vậy thì giờ phút này anh đã mất đi tư cách cưới cô.
Âm thầm hít sâu một hơi, khóe miệng của anh hơi cong lên…
“kết hôn thay thế trong vòng một tháng, tôi cho em một phút để suy nghĩ.”
Nói xong, anh trực tiếp cầm điện thoại di động từ trên giường, mở nhìn đồng hồ.
“…” Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như dao bay trong lửa trong gió chỉ thiếu việc giết chết anh.
Trong lúc đang khẩn trương…
Trong đầu của Cố Hạnh Nguyên có hai thiên sứ nhỏ vào một ác ma nhỏ đang giao chiến kịch liệt với nhau.
Thiên sứ nhỏ Hạnh Nguyên tức giận nói: “Hạnh Nguyên, không thể đồng ý điều kiện hoang đường của tên khốn Bắc Minh này. Anh ta ấy hả, căn bản cũng không cứu nổi rồi, kết hôn thế một tháng chẳng phải là muốn cô làm vợ chồng giả có tiếng mà không có miếng của anh ta à? Đây chắc chắn là một cái bẫy rất lớn! Hạnh Nguyên, tuyệt đối không thể đồng ý với anh ta…”
Thiên sứ nhỏ Bảo Bảo oan ức nói: “Mẹ Hạnh Nguyên à, mặc dù là kết hôn thay thế một tháng thì có thể đổi được một đứa con, nhưng mà nhất định không thể đồng ý được… chắc chắn rằng Trình Trình và Dương Dương biết được thì cũng sẽ không đồng ý cho mẹ làm vậy đâu… không thể khuất phục được, bọn họ không muốn mẹ phải hi sinh lớn vậy đâu… kết hôn thay thế chính là một phần mộ, mẹ bước vào đó một tháng, một tháng sau còn có thể đảm bảo còn sống mà bước ra hay không?”
Tên ác ma nhỏ xem thường nói: “Hạnh Nguyên, cô đừng có nghe hai cái tên thiên sứ kia nói, mau trả lời là đồng ý đi, không cần phải đọc sách pháp luật thật dày, không cần phải tham gia cuộc thi nghề nghiệp khắc nghiệt, không cần phải hao sức tốn của mà thưa kiện. Chỉ cần kết hôn thay thế một tháng, cô có thể dành lại một đứa bé, đây chính là điều mà cô đã mơ ước trong hai năm, huống hồ gì một tháng cũng có ba mươi ngày, bảy trăm hai mươi giờ, bốn mươi ba nghìn hai trăm phút, hai triệu năm trăm chín mươi hai nghìn giây mà thôi. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhắm mắt rồi lại mở mắt là một ngày liền trôi qua, chỉ cần chớp mắt ba mươi lần thì đã trôi qua một tháng rồi… hoàn toàn không có áp lực gì, có đúng không? Đến đi, cứ làm theo tôi, mở mắt nhắm mắt… quá nhẹ nhàng có đúng không? Hãy nắm bắt thời gian đi, chỉ có một phút thôi à! Không đúng, chỉ còn có ba mươi mấy giây thôi, nhanh lên nha…”
Thiên sứ nhỏ Hạnh Nguyên liếc mắt: “Cái tên ác ma nhỏ đáng ghét kia, ngươi đã xem Tiểu Thẩm Dương(*) nhiều rồi đúng không? Nhắm mắt mở mắt, còn cái gì mà một đời trôi qua chứ!”
Tiểu Thẩm Dương(*): Một nghệ sĩ tiểu phẩm( một loại hài kịch) TQ
Thiên sứ nhỏ Bảo Bảo vội vàng phụ họa: “Đúng đó đúng đó, mẹ Hạnh Nguyên à, mẹ tuyệt đối không thể đồng ý được đâu, kết hôn thay thế chính là một ngôi mộ, thật sự sợ là nhắm mắt lại rồi lại không mở ra nữa thì chết trong ngôi mộ đó rồi…”
Ác ma nhỏ đáng ghét quệt miệng không phục: “kết hôn thay thế một tháng mà thôi, có kinh khủng như vậy không hả? Hai thiên sứ nhỏ bé các ngươi căn bản chính là đồ hèn nhát mà! Nếu như Hạnh Nguyên không thừa cơ hội này mà muốn giành lại một đứa nhỏ, vậy thì cả đời này cô ấy cũng đừng nghĩ muốn giành lại được Trình Trình hoặc là Dương Dương, các ngươi không nghe thấy cậu hai Bắc Minh đã nói hả? Nếu như cô ấy từ chối, cậu ấy sẽ làm cho cả đời này của Hạnh Nguyên đều không thể gặp lại Trình Trình và Dương Dương.”
Thiên sứ nhỏ Hạnh Nguyên nghe xong, hai má đang phồng lập tức xẹp xuống: “Tên khốn Bắc Minh quá hèn hạ mà… tại sao lại tàn nhẫn với Hạnh Nguyên như vậy chứ… a a a… thật là khó chọn…”
Thiên sứ nhỏ Bảo Bảo sắp khóc: “Huhuhu… mẹ Hạnh Nguyên thật là đáng thương quá…”
Trong lúc Cố Hạnh Nguyên đang rối rắm không ngừng, lúc nội tâm thiên sứ và ác ma đang giao chiến với nhau, Bắc Minh Thiện nhìn đồng hồ, đếm một cách lạnh lùng.
“Mười lăm giây… mười giây… năm giây…”
Cô gấp lắm rồi!
Rốt cuộc là phải nghe thiên sứ nhỏ hay là ác ma nhỏ đây?
“Ba… hai… một!” Thời gian sắp hết rồi, anh thở ra một hơi, đôi mắt nóng rực nhìn cô: “Hết giờ rồi, quyết định của em là gì?” Đồng tử của Cố Hạnh Nguyên co rút lại.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Cô nhìn anh chằm chằm: “Bắc Minh Thiện, anh đừng có ép tôi…”
“Tôi không ép em, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em.” Anh nói rất ngay thẳng.
Nhưng có người nào ngay thẳng trên miệng nói không ép buộc cô nhưng mà trong ánh mắt lại đang ép buộc cô hay không?
“Trình Trình và Dương Dương cần mẹ, gia đình như vậy mới hoàn chỉnh được…” Cô dựa vào lý lẽ mà biện luận.
“Cho nên?” Anh nướng mày, chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Cho nên anh cũng không nên để bọn chúng mãi mãi không thể gặp được mẹ của mình…” Cô thử nói đạo lý với anh.
Nhưng Bắc Minh Thiện là một người như thế nào? Có thể nói chuyện được thì không gọi là cậu hai Bắc Minh nữa rồi.
“Từ nhỏ tôi cũng không có mẹ, tôi vẫn sống rất tốt như bình thường, cho nên không có mẹ, bọn chúng vẫn có thể sống tốt.” Anh lạnh lùng bác bỏ lời cô.
“Nhưng mà tính cách của anh thiếu thốn, thậm chí là hơi cố chấp…” Cô nắm chặt nấm tấm, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Tôi không cho là như vậy.” Khóe miệng của anh cong lên một nụ cười lười biếng lại vô lại: “Ít nhất thì dựa vào thành tựu và địa vị lúc này của tôi, tôi ưu tú hơn rất nhiều so với những người có cả ba lẫn mẹ, huống hồ gì…”
Anh đột nhiên nhích lại gần cô, rất gian tà…
“Không phải là em nói không yêu tôi sao? Đã không yêu thì cần gì phải sợ chứ.”
“Tôi mới không sợ!” Cô gầm nhẹ: “Tôi chỉ là không ngờ đến anh lại vô liêm sỉ không có giới hạn như vậy.”
“Hừ hừ.” Anh thờ ơ nhún vai: “Dù sao tôi cũng không quan tâm những chuyện này, đừng tự nói mình vĩ đại như vậy, con cái không có mẹ vẫn có thể sống được rất tốt, tôi chính là một ví dụ chân thật nhất.”
“Anh như thế này mà gọi là tốt à, nhân cách méo mó thành như thế này cũng gọi là tốt à?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm em nhìn tôi như thế nào, dù sao em cũng không quan tâm đến những chuyện của tôi làm…” Anh ám chỉ mấy hành động ngốc nghếch như là tặng hoa của anh: “Hạnh Nguyên, nói ra quyết định của em đi, đừng khiêu chiến sức chịu đựng của tôi nữa…”
Cô lạnh lùng hít sâu một cái, đầu ngón tay đều run rẩy.
Nhìn anh, cắn môi nói?
“Quyết định của tôi là… Không chấp nhận kết hôn thay thế.”
Nói ra từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Kiêu ngạo!
Hai mắt của anh bỗng nhiên âm trầm.
Trừng cô ba giây.
Hoàn toàn không nghĩ đến cô lại thật sự từ chối!
“Được.” Anh cắn răng gật gật đầu, trên trán như nổi lên gân xanh, ở trước mặt của cô, quay người đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ, dùng sức mở ra quát vào trong phòng khách.
“Hình Uy, vào đây cho tôi.”
Hình Uy gần như chỉ dùng hai giây liền vọt vào trong phòng: “chủ tử, xin hỏi có dặn dò gì không?”
Hình Uy còn tưởng rằng chủ tử và cô Cố vào trong phòng lâu như vậy đã sớm lột sạch nhau rồi… ách, ít nhất thì như thế này mới giống với tính cách của chủ tử mà…
Lại không ngờ rằng hai người bọn họ đều ăn mặc đàng hoàng, nhưng mà mắt đối mắt với nhau, nhìn nhau đến nỗi lửa văng tung tóe.
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện sắc bén nhìn Cố Hạnh Nguyên không hề chớp, lại nói với Hình Uy.
“Lập tức gọi điện thoại về nhà Bắc Minh cho tôi.”
“…” Hình Uy sững sờ.
“…” Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Mặt Bắc Minh Thiện lạnh lùng: “Kêu quản gia Vương đặt vé máy bay đến Đan Mạch sớm nhất vào ngày hôm nay.”
“Hả? Chủ tử muốn đến Đan Mạch hả?” Hình Uy hỏi.
“Không phải! Là hai đứa nhỏ kia đi.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng giải thích.
“a…” Hình Uy cảm thấy bất ngờ.
“Bắc Minh Thiện…” Cố Hạnh Nguyên tức giận rống lên.
“Chủ tử để cho hai cậu chủ nhỏ đến Đan Mạch?” Hình Uy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao đang êm đang đẹp, chủ tử lại muốn để hai cậu chủ nhỏ đi vậy chứ.
“Đúng vậy, tôi muốn bọn nó lập tức bay đến Đan Mạch, rồi sau đó đi đến Bắc Cực từ greenland!” Giọng nói của anh lạnh như băng, làm cho Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên nghẹn họng.
“Bắc Cực?” Hình Uy không khỏi rùng mình một cái.
Cố Hạnh Nguyên nhịn không được mà hét lên: “Anh lại muốn đưa bọn nhỏ đi Bắc Cực à? Bắc Minh Thiện, anh điên rồi! Ở nơi đó lạnh biết bao nhiêu, anh không biết ư, bọn chúng còn nhỏ như vậy…”
“Cho dù có lạnh, người Eskimo không phải vẫn sống được rất tốt hay sao? Tôi đưa bọn nó đến Bắc Cực, chắc là cô cũng có thể đi theo đến Bắc Cực mà. Nhưng mà đừng để tôi phát hiện ra cô, nếu không thì tôi sẽ lại ném bọn nó đến Nam Cực, ở chỗ đó ngoại trừ trạm nghiên cứu khoa học thì cũng không còn cái gì khác. Thế giới rộng lớn như vậy, muốn để cả đời này của cô đều không gặp được bọn nó thì thật sự rất dễ dàng.”
Cô hít sâu một hơi.
Tức giận đến nỗi ngực cũng đau đớn.
“Hình Uy, còn do dự cái gì nữa? Gọi điện thoại đi.” Từ trước đến nay, anh đưa ra bất kỳ một quyết định nào thì điều rất nhanh chóng và kiên quyết.
“Chủ tử…” Hình Uy giật mình, quyết định này của chủ tử đến quá xúc động rồi
“Không… Bắc Minh Thiện, anh không thể đối xử với bọn nhỏ như vậy được, anh không thể tàn nhẫn như vậy, đó cũng là con của anh mà…” Cô che lồng ngực đang đau đớn, thật sự sắp bị người đàn ông này làm cho tức chết rồi.
Anh lạnh lùng đến nổi trên gương mặt không có một tia cảm xúc nào, cơ mặt hơi hơi giật giật một chút.
“Không phải là tôi tàn nhẫn, mà là em tàn nhẫn, là do em đã lựa chọn đồng ý cả một đời này không gặp bọn nhỏ!”
Anh lại có thể đổi trắng thay đen.
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi môi cũng sắp cắn nát.
“Hạnh Nguyên, cả một đời để còn rất dài, sao có thể đảm bảo được trong một khoảng thời gian dài như vậy sẽ nhịn không được mà lén lút đi tìm bọn nó chứ? Cách duy nhất đó chính là đưa bọn nó đến một nơi mà em không thể nào để tìm được, cho dù là núi tuyết, cho dù đã sông băng… hoặc là ở sa mạc nóng nhất… chỉ cần em không tìm được thì tôi sẽ đưa bọn nó đi…”
Giống như là anh từng thề mãi mãi sao không đến Sabah.
Vì trốn tránh mẹ của mình, hai mươi mấy năm qua anh thật sự cho rằng mẹ của mình đã chết rồi.
Anh thậm chí còn nguyền rủa ngày giỗ của mẹ mình.
Người đàn ông như vậy, có cái gì mà làm không được?
“Không được…” Cô gần như sắp điên lên: “Bắc Minh Thiện, tôi đồng ý với anh, tôi đồng ý với anh còn không được hay sao? Tôi nhận thua! Chỉ cần anh đừng đưa bọn nhỏ đi… đừng để bọn nhỏ phải chịu đau khổ như vậy… bọn nhỏ không thể đi một con đường giống như anh… không nên chịu đựng những thứ này…”
Nước mắt rơi trên gương mặt.
Giao dịch kết hôn thay thế này cuối cùng vẫn kết thúc bởi sự thỏa hiệp của cô!
Lúc này, gương mặt âm trầm của anh mới hơi hòa hoãn được một chút.
Đưa tay ra, lòng bàn tay thô ráp thương tiếc lau nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Hạnh Nguyên, đồng ý từ sớm chẳng phải là không xảy ra chuyện gì rồi ư? Thật ra thì số phận của bọn nhỏ là do em quyết định, có biết không?”
Người đàn ông này, bạn mãi mãi đừng mong thắng ở trước mặt của anh!
Anh thật sự là một cao thủ đàm phán vô cùng lợi hại!
Xấu xa, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Cũng là người có mưu mô rất xuất sắc!
Anh có thể nắm bắt được bất kỳ nhược điểm nào của bạn, sau đó sẽ đả kích bạn vào chỗ chết.
Thẳng cho đến khi bạn không còn sức lực để đánh trả.