Người phụ nữ với chiếc váy đỏ thẫm lộ rõ ba vòng hoàn hảo, xương quai xanh quyến rũ. Có một nốt ruồi lệ ở dưới con mắt phía bên trái. Mái tóc người phụ nữ đó có mái tóc màu đỏ nhạt. Đôi mắt màu xanh biếc như lục bảo, nhìn vào khiến người khác say mê\~
Người phụ nữ đó cất chất giọng ngọt ngào, nhẩy vồ lên ôm lấy Lam Thiên vào lòng:
- Con gái mẹ đây rồi, con có biết mẹ nhớ con lắm không? Sao không gọi cho nhà một cuộc nào?
Phải! Người phụ nữ kì lạ này không ai khác là mẹ của Lam Thiên.
Cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay yêu thương của mẹ mình và nói:
- Chẳng phải do bố mẹ giao đống nhiệm vụ à?
Người mẹ của cô phồng má rồi lại dùng tay véo má Lam Thiên nói bằng giọng hậm hực:
- Con trách ta?
Một giọng nói của một người đàn ông trưởng thành đầy nghiêm nghị cất lên:
- Hoà Diễm, con nó vừa làm việc mệt mỏi nên em đừng có làm nó mệt thêm.
Người đàn ông với mái tóc bạch kim, đôi mắt đỏ như ruby. Vẻ đẹp ông toát lên đó là sự uy nghiêm và mạnh mẽ. Đó là bố của Lam Thiên!
Thấy anh chồng của mình nói mình, mẹ Hoà Diễm tức tối ra mặt:
- Hàn Phong, ý anh là sao đây? Ý anh là em làm phiền con hay gì?
Lam Thiên thủ thỉ:
- Nói đúng còn nói to.
Lời nói thủ thỉ tuy nhỏ của cô bằng một năng lực thần kì nào đó lại lọt vào tai của mẹ cô một cách rõ ràng. Mẹ Hoà Diễm nhìn cô bằng ánh mắt ''trìu mến'' và dùng giọng nói ngọt ngào của mình lên tiếng:
- Con nói gì ta đều nghe thấy hết đó nhá, cục cưng\~
Lam Thiên run người. Cô tuy không sợ trời không sợ đất nhưng con sư tử nhà cô thì đến cả bố còn đang sợ nói chi đến cô.
Lúc này, một người đàn ông khác xuất hiện, nhìn trạc tuổi bố Hàn Phong.
Ông ấy nhẹ nhàng lén lút đi ra đằng sau bịp mắt Lai Tử người đang đứng xem phim gia đình bị lơ nãy giờ, rồi tinh nghịch nói:
- Đoán xem là ai?
Lai Tử lúc này vừa vui vừa bất lực. Vui vì mình đã cảm nhận được cảm giác mình còn tồn tại. Còn bất lực vì bố mình vẫn thích trêu đùa con cái như thế.
Nhưng biết sao được, Lai Tử là người sống tình cảm thiên về gia đình mà. Vì vậy, cậu vẫn vui vẻ mỉm cười và trả lời:
- Phải chăng là người bố đáng kính của con?
Lúc này người bố cũng vỗ vào lưng Lai Tử và nói:
- Rất tốt! Rất tốt!
Mẹ Hoa Diễm nhìn thấy cảnh bố con Lai Tử vui vẻ cũng lấy lòng ghen tị rồi liếc nhìn Lam Thiên.
Lam Thiên thấy mẹ liếc nhìn mình thì vội quay đầu ra chỗ khác. Cô bất lực nghĩ :'' Mẹ nhìn mình làm gì chứ? Mình đâu phải cậu ta đâu mà đòi mình làm như vậy.''
Lúc này một người phụ nữ đi đến, cô dùng tay cốc một phát vào đầu bố của Lai Tử, tức giận nói:
- Nguyên Cẩn, anh làm gì vậy hả? Con trai vừa đi làm nhiệm vụ về mệt mỏi mà anh còn trêu nó.
Bố Nguyên Cẩn xoa đầu tỏ vẻ oan ức:
- Thì trêu xíu cho không khí vui vẻ lên, em làm gì mà căng vậy Cẩm Thu.
Hai bậc cha mẹ này quả thật rất xinh đẹp.
Người chồng thì dáng người cao ráo, làn da có chút ngăm ngăm, mái tóc màu trắng ngọc trai, đôi mắt màu vàng của mãnh thú, đẹp tựa như một viên pha lê xinh đẹp.
Người vợ Cẩm Thu thì là một người có dáng người thon gọn, sống mũi cao, mái tóc bồng bềnh với màu đen huyền bí, đôi mắt xinh đẹp màu đỏ ngọc bích cao quý. Như một mỹ nữ\~
Cảnh tượng xum vầy bên gia đình đang ấm áp bỗng...
- Alo, bọn con không phải không khí.
Tiếng của Mặc Ngôn cất lên. Nãy giờ cậu và Lam Vân bị ngó lơ từ đầu cho đến cuối. Hai đứa trẻ đứng nhìn nhau và cùng chung một suy nghĩ. Họ thực sự không biết những người lớn này còn lương tâm không nữa.
Bấy giờ mọi người mới để ý đến sự hiện diện của hai nhân vật '' đặc biệt'' này.
Mẹ Hoà Diễm mỉm cười:
- Ây dô, con gái út của ta cũng ở đây sao?
Lam Vân tức thổ huyết:
- Ý mẹ là nãy giờ mẹ không biết con đứng đây từ đầu buổi đến cuối buổi hay gì? Con vô hình à?
Mẹ Hoà Diễm cũng chỉ gượng cười cho qua chuyện. Bởi đơn giản những gì Lam Vân nói đều là sự thật, không thể chối bỏ được.
Lúc này bố Hàn Phong cất tiếng:
- Bây giờ đã đông đủ có mặt ở đây rồi thì cũng nên vào chuyện chính rồi phải không?
Lời nói của ông làm mọi người bắt đầu im bạch, bầu không khí bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều loé sáng.
Bố Nguyên Cẩn búng tay tạo kết giới rồi dịch chuyển tất cả mọi người đến một căn phòng mật.
Căn phòng này là một căn phòng chống ma pháp từ bên ngoài vào, kề cả lẫn bên trong, chỉ có những người tạo ra căn phòng này mới được phép qua lại ở đây.
Và tất nhiên, những người được chọn không ai khác đó là gia đình của Lam Thiên và gia đình của Lai Tử.
Ngồi trong một căn phòng, chỉ có 1 ánh lửa ma thuật sáng bật bùng. Có tất cả 8 con người ngồi chung cùng 1 chiếc bàn.
Bầu không khí lặng xuống khi bố Hàn Phong cất tiếng:
- Mọi người biết điều tôi sẽ nói ra phải không?
Lam Thiên giống y chang người bố Hàn Phong của mình, nên cũng thẳng thắn đáp không hề do dự:
- Đó cũng là lí do mà con có mặt ở đây.
Lai Tử cũng chẳng ngần ngại đáp:
- Biết rất rõ là đằng khác.
Lam Vân và Mặc Ngôn tuy tuổi tụi nhỏ đều ngang nhau, và cũng chỉ mới 12 tuổi nhưng độ thông minh và sức mạnh thì không hề thua kém bất kì ai.
Hai đứa trẻ không hẹn mà cùng nhau đồng thanh nói: