Lam Thiên vươn vai vì sự mệt mỏi nãy giờ. Cô hậm hực than với Lai Tử:
- Mé thật, thời gian khai mạc thì bị chậm rồi, ấy vậy mà thời gian khai mạc còn lâu hơn thời gian đợi chờ. Đúng kiểu combo huỷ diệt. Tao ngồi ghế cũng đau hết cả người.
Lai Tử bất lực thở dài:
- Thì đành chịu chứ sao! Tao biết làm gì được.
Lúc này Lam Thiên nhìn xung quanh rồi thở dài một cách chán nản:
- Chắc tao đi dạo xung quanh trường một lúc, tiện đi xem năng lực của các học sinh mới.
Lai Tử gật đầu:
- Ừ mày đi đi! Tao đi lên tầng trên của trường để xem phòng học và chỗ ngồi trước.
Lam Thiên vui vẻ mỉm cười:
- Oki!
Qua cuộc hội thoại nói chuyện qua lại đó thì hai người mỗi người một ngã rẽ đường đi.
Lai Tử thì đi lên phòng học của lớp mình. Đi lên trên cầu thang cậu dường như nhớ lại lần đầu cậu đi học.
Hôm đó thời tiết cũng như ngày hôm nay, cũng cùng một bài biểu luận của hiệu trưởng và những pha xuất hiện của thầy cô làm choáng ngợp các học sinh.
Sau lễ khai mạc, cậu cùng với Lam Thiên vui vẻ đi xem lớp cùng nhau. Cô thì luôn đi bên cậu vì sẽ sợ lạc mất nhau, lúc nào cũng nắm tay đi theo.
Cậu còn nhớ rõ lần đó có rất nhiều ánh mắt của những bọn con trai nhìn cô. Cô mới đến trường đã có nhiều vệ tinh theo rồi.
Cô thì chả hứng thú lắm với bọn họ, nhưng với cậu thì coi đám con trai kia như cái gai trong mắt. Dù chả biết vì sao lại vậy.
Lúc đó trong mắt cậu, nụ cười của cô như chiếm trọn cả khoảng trống duy nhất trong đôi mắt. Có lẽ thậm chí còn khiến cho trái tim cậu bồi hồi.
Nhớ lại lần đầu tiên của năm nhất, cậu lại thầm cười ngây ngốc.
Cậu nhớ kĩ, Lam Thiên từng bước khún nún, khép nép sau lưng cậu vì ngại ngùng, bỡ ngỡ. Ôi! Trông thật đáng yêu.
Lúc này khoé môi cậu bỗng nhấc lên, ánh mắt toát ra một chút gì đó dịu dàng đến lạ lùng.
Cậu bước đi, bước đi một đoạn cầu thang dài.
Đi đến căn phòng học cũng chỉ có lác đác vài người giống cậu muốn đến xem lớp học.
Phòng học thoáng mát, sạch sẽ. Trước cửa sổ còn là cây đa biếc long. Đây là loài cây sẽ tạo ra gió nhẹ nhàng và thơm mát.
Nhìn xung quanh thì toàn là những vật dụng ma pháp được treo lên trưng bày.
Tất nhiên là không thể thiếu bục giảng và chiếc bàn giáo viên.
Còn bàn ghế học sinh thì là bàn đơn chỉ một chỗ ngồi, gồm tất cả hơn 50 bộ bàn ghế.
Cậu đi xung quanh lớp vài vòng rồi ngắm nghía.
Bấy giờ cậu nhìn lại đồng hồ trên tay mới bất chợt nhận ra mình đã ở phòng học hơn 30 phút. Cậu cũng bắt đầu đi tìm Lam Thiên.
Cậu vừa đi xuống cầu thang thì đã nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.
- Êy, mày biết gì không?
- Sao tao lại không biết được. Hỏi dư thừa!
- Mà nói chung công nhận vụ này có vẻ căng đó. Tí nữa chúng ta ra xem.
- Mà tao vẫn thấy cậu học sinh năm nhất kia kiêu ngạo thực sự.
- Ừ, công nhận vậy thật! Đúng trước mắt thủ khoa năm cuối mà vẫn vênh vênh váo váo cho được. Nể thiệt sự.
- Công nhận là hung hăng thật.
Nghe xong lời bàn tán của đám đông Lai Tử bỗng chốc có dự cảm không lành.
''Thủ khoa năm cuối'' có cậu và Lam Thiên còn ai khác đâu. Nên khi nghe bốn từ đó đầu cậu liên tưởng ngay đến Lam Thiên.
Cậu liền đi ra chỗ đám đông hỏi dò:
- Cho hỏi là vụ đó đang diễn ra ở đâu vậy?
Mọi cô gái bị choáng ngợp với sự điển trai của cậu, cũng như giọng nói như rót mật vào tai đó.
Có một cô gái ngại ngùng bẽn lẽn nói:
- Dạ là ở sân trường phía tây ạ.
Lai Tử hờ hững nói câu ''Cảm ơn'' rồi rời đi nhanh chóng.
Những người ở đấy cũng nhận ra ngay cậu là thủ khoa còn lại. Ai cũng dành cho cậu những lời khen có cánh về nhan sắc trời ban của cậu. Nhưng lúc này cậu không thèm để ý. Trong đầu cậu giờ chỉ suy nghĩ về Lam Thiên.
Cậu dùng thuật dịch chuyển tức thời, chỉ trong chưa đầy 2 giây cậu đã đến sân trường phía tây.
Ở đây xuất hiện rất nhiều người.
Cậu chen chúc vào đám đông và nhìn thấy bóng dáng Lam Thiên đang đứng trước mặt một cậu nam sinh đang chửi bới bản thân cô.
Cậu nam sinh này thuộc chủng tộc hàng ma mạnh mẽ, tên là Ngôn Thập Lạc. Cậu là một tiểu thiếu gia của một quý tộc ở dưới ma giới này. Thậm chí cậu ta còn nhỏ hơn Lam Thiên.
Cậu ta là một người được nuôi chiều sinh ra thói hư hỏng, tính cách ngạo mạn không sợ trời không sợ đất. Đặc biệt hơn là một ''con trai cưng'' của bố mẹ.
Thập Lạc lúc này đứng trước mắt Lam Thiên hùng hùng hổ hổ quát mắng, chỉ thẳng tay vào mặt cô mà không hề suy nghĩ đến hậu quả:
- Còn không mau xin lỗi bổn thiếu gia! Cô làm dơ bộ đồ của tôi rồi.
Lam Thiên đảo mắt không quan tâm, cô thở dài bất lực:
- Khi tôi va vào cậu tôi đã xin lỗi rồi. Bộ cậu điếc hay gì?
Đứng trước sự hờ hững của Lam Thiên, Thập Lạc tức đỏ mặt, cơn giận lên đỉnh điểm, cậu ta quát lớn:
- Cô đây là đang coi thường tôi? Cô là cái thá gì? Chắc cũng chỉ là một con vô danh tiểu tốt, không có cái tài cán gì ra hồn.
Lai Tử đứng ăn dưa hóng drama cũng thấy tên Thập Lạc này là một tên thiểu năng chính hiệu. Tính đã không ra gì mà còn cập nhập thông tin cực chậm.
Lam Thiên cả trường đều biết là thủ khoa đầu vào, cũng là một thiên tài của trường học. Còn thêm cả vụ từ chối lời chiêu mộ của hội ''Liên minh Luyện Ma''. Vậy mà cái tên thiểu năng Thập Lạc này còn không biết. Cũng đến chịu!
Lam Thiên đứng trước lời nói mắng mỏ đầy tính xúc phạm và mỉa mai kia, cô cũng nhắm mắt cho qua. Vì có ai ngu đâu mà đi đấu với tên đại ngốc.