Chạng vạng tối thứ năm, tập thể khối 11 trường trung học phía Nam thành phố được đóng gói nhét vào xe buýt, đưa đến trường Lục Sắc ở ngoại ô để thực hiện kỳ huấn luyện ba ngày.
Lý Ngộ nghỉ ngơi hai ngày mới trở về, do dự đối mặt với động cơ, không dám lên xe.
Không phải vì hắn nhát gan, chỉ là lúc chỉ số Alpha của anh Bùi bùng nổ, hắn lại ở ngay bên cạnh, mất hai ngày về nhà nằm thẳng đơ mới khôi phục tinh thần.
… Pheromone của anh Bùi nhà hắn bá đạo thật.
Nhưng hắn và Bùi Diễn là hàng xóm lớn lên với nhau từ nhỏ, nếu bạn từ thời còn để chỏm như hắn đây còn trốn tránh Bùi Diễn, chẳng phải càng chứng minh chuyện Bùi Diễn mất khống chế là thật sao. Mọi chuyện vốn đã ồn ào, là bạn bè, bọn hắn lại bỏ mặc Bùi Diễn, thế thì quá là không có nghĩa khí.
Lý Ngộ nắm thật chặt chiếc ba lô nhét đầy đồ ăn vặt, tư thế hiên ngang như chuẩn bị anh dũng hy sinh, sải bước thật dài định lên xe.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người kéo lưng hắn.
Lý Ngộ quay đầu lại: “Ái!”
Thiếu niên trước mặt cao gầy, bả vai hơi hẹp, cao khoảng một mét tám. Bộ đồng phục học sinh khoác trên người cậu chẳng những không tạo cảm giác cường tráng như nam sinh bình thường, trái lại còn khiến người ta cảm thấy cậu thật gầy yếu, cần được che chở.
Gương mặt trái xoan chỉ to bằng lòng bàn tay, tóc dài, đôi mắt cong cong mỗi khi cười. Cho dù bị mái tóc rối bời cùng hàng mi dài ngăn trở, ta vẫn có thể thấy được những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu, tựa như trăng tròn trên mặt biển rộng.
Lý Ngộ bỗng cảm thấy Beta này thật đẹp trai.
Đôi mắt lão Lạc hớp hồn quá trời.
Lão Lạc đẹp trai thương lượng với hắn: “Lý Ngộ này, cậu có thể đổi chỗ với tôi được không, tôi muốn ngồi cạnh lớp trưởng.”
Lý Ngộ cầu còn không được, nhưng mong muốn ấy lại là sự khinh nhờn với anh Bùi, hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Vậy nên, Lý Ngộ chỉ chảnh chọe hừ một tiếng: “Có chuyện gì thế em trai, nghe nói gần đây cậu rất bám anh Bùi nhà chúng tôi, cậu có ý đồ gì sao?”
Lạc Hành Vân cũng không thể nói rằng mình đang hỗ trợ Bùi Diễn vượt qua thời kỳ nhạy cảm, chỉ tùy tiện đáp: “Thật chẳng dám giấu diếm, tôi đang có ý định trở thành lớp phó.”
“Không ngờ cậu lại là người theo đuổi những thứ như vậy.” Lý Ngộ nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa: “Tôi chân thành khuyên cậu, anh Bùi nhà chúng tôi liêm khiết chính trực, đừng tưởng nịnh cậu ấy là có thể lên làm lớp phó. Hơn nữa xưa giờ lớp 8 chúng ta vẫn dân chủ để mọi người tự bỏ phiếu bầu, hành vi khinh thường kẻ dưới nịnh bợ kẻ trên của cậu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.”
Lạc Hành Vân đánh giá hắn từ đầu đến chân: “Lý Ngộ, chính trị của cậu không đạt á, tôi không tin đâu.”
Lý Ngộ vênh mặt: “Chuẩn chưa! Đến bản thân tôi cũng không tin nổi! Tôi cảm thấy với tư tưởng và đạo đức của mình, tôi có thể vào Đảng luôn được ấy.”
Lạc Hành Vân: “Vậy xin hỏi đồng chí Đảng viên ưu tú tương lai, cậu có định nhường vị trí này cho tôi không?”
Lý Ngộ: “Nhường chứ nhường chứ! Lão Lạc cậu kiên quyết phải làm lớp phó rồi hỏi tôi có ố kề không, chắc chắn tôi phải ố kề rồi.”
Lạc Hành Vân và Lý Ngộ hoàn thành giao dịch ngầm đầy mưu mô, tiện thể vui đùa thêm vài câu rồi một trước một sau bước lên xe.
Chỗ ngồi trên xe buýt được sắp xếp dựa theo sơ đồ trên lớp, hai nhóm bốn người đều được xếp ở hàng cuối.
Lý Ngộ đi đến bên cạnh Bùi Diễn, hắn đang nhắm mắt đeo tai nghe Beyerdynamic nghe nhạc.
Rõ ràng phong thái bên ngoài rất anh tuấn chính trực, nhưng khi ngả người tựa vào lưng ghế dưới ánh mặt trời, người kia lại toát lên vẻ mất tinh thần cùng một loại ham muốn khác thường.
Tựa như một bông hồng đen đặt giữa vườn cây rực rỡ, dù đứng trong góc vẫn trở thành tiêu điểm hấp dẫn mọi ánh nhìn, đẹp tuyệt mỹ, nhưng lại sa đọa, và nguy hiểm.
Thấy có người đến, hắn hé một mắt, tiếp tục ngả người vào ghế, không định di chuyển.
Lý Ngộ chột dạ, cúi đầu khom lưng: “Anh Bùi à, mấy ngày không gặp, thân thể ngài vẫn an khang chứ?”
Bùi Diễn “ừ” một tiếng.
Loading...
Lý Ngộ do dự một lúc rồi tiếp tục lải nhải: “Chả là, tiểu Lạc nói với tôi là cậu ấy muốn ngồi cùng cậu… Tôi thấy cậu ấy có vẻ sốt ruột lắm, giống như không được ngồi với cậu thì sẽ chết đến nơi ấy, nên tôi đồng ý rồi… Anh Bùi à, đây không tính là bán bạn cầu vinh đâu đúng không?”
Khóe môi Alpha khẽ cong lên: “Không tính.”
Lý Ngộ yên tâm, ngồi vào cái ghế bên cạnh Thích Vũ.
Thích Vũ hưng phấn chào hỏi: “Hi vịt!” (*)
(*) Câu này giống như Hi bitch, một cách chào hỏi thân mật:v
Lý Ngộ nổi khùng: “Cậu mới là vịt ấy.”
Thích Vũ: “Cạp cạp!”
Lý Ngộ vừa cãi cọ ầm ĩ vừa ngồi xuống, Lạc Hành Vân ở phía sau hắn đang đi tới.
Alpha chăm chú nhìn cậu chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh mình, khẽ nuốt nước miếng.
“Nếu không ngồi cạnh tôi thì cậu sẽ chết sao?” Đầu khẽ nâng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hắn thì thầm hỏi.
Lạc Hành Vân rũ mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn, lén đạp một phát vào ghế của hắn.
Nhìn coi, cậu mới là người không lẳng lơ thì sẽ chết ấy.
Sớm biết thế này, cậu đã đặt ra điều cấm thứ tư: Không cho phép lẳng lơ thả thính.
Tiểu Lạc đá xong liền thay đổi ý định, sải chân bước về phía sau.
Mỗi lớp ngồi một xe, phía sau còn có ghế trống, Tiểu Lạc cậu có chết hay phải nhảy xuống xe cũng sẽ không ngồi cùng lão Bùi đâu!
Nhưng còn chưa đi được một bước, tay cậu đã bị nắm thật chặt.
Mọi người đều đã lên xe đông đủ, nửa đầu xe vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có bọn họ âm thầm tranh đấu.
Lực tay của Alpha rất bá đạo, sức nóng truyền qua lớp đồng phục, không thể tránh thoát. Hệt như đôi mắt đen thẫm của hắn, sóng nhiệt cuồn cuộn, tình triều mãnh liệt.
Lạc Hành Vân đang định đá thêm một phát cho hết giận thì xe đột nhiên chuyển động, cậu đứng không vững, suýt nữa ngã về phía trước.
Một màn khởi động chói tai qua đi, Lạc Hành Vân chật vật ngã nhào vào đùi Alpha.
Mà Alpha đỡ được cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã, nhân lúc cậu đang nằm, hắn thân mật nghiêng người ghé xuống thì thầm vào tai cậu…
“Nếu cậu không ngồi với tôi, tôi sẽ chết.”
“Bác sĩ Lạc, cứu tôi nhé?”
—
Lạc Hành Vân đỏ mặt đi tới chỗ Bùi Diễn để cho cậu, tức tối nghĩ: cậu không nên lo lắng cho tâm trạng của Bùi lão cẩu trong giai đoạn nhạy cảm. Cậu là ai mà lo được cho hắn chứ. Bùi lão cẩu sẽ tự tìm ra cách khiến bản thân vui vẻ thôi. Trên đời này làm gì có ai âm hiểm hơn Bùi lão cẩu! Vậy mà cậu còn tự dâng mình tới, đậu má! Tiểu Lạc cậu vẫn quá ngây thơ rồi!
Bùi Diễn vây kín cậu vào bên cửa sổ, toàn thân toát ra vẻ rực rỡ rạng ngời, chẳng còn chút uể oải nào. Hắn thong thả lấy ra một tờ giấy ghi kế hoạch sắp xếp ký túc xá, cầm một cây bút máy đen vẽ vài vòng trên giấy, tận tâm gánh vác vai trò của một lớp trưởng.
Lạc Hành Vân ôm cặp hờn dỗi một hồi rồi quay đầu ngó nghiêng, tò mò quan sát xung quanh.
“Ký túc xá của trường Lục Sắc là phòng bốn người. Chắc chắn các Omega sẽ ở với nhau. Ý thức lãnh thổ của Alpha rất mạnh, không thể ở chung với các Alpha khác, thế nên 6 Alpha sẽ chia ra ở cùng với các Beta trong lớp. Cứ ba Beta sẽ ở cùng một Alpha.” Bùi Diễn gõ bút máy, kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe: “Cậu cảm thấy tôi ở phòng nào thì ổn?”
Lạc Hành Vân không rảnh để trả lời hắn, cậu cướp lấy cây bút máy đen trong tay Bùi Diễn, khoanh tròn tên bản thân.
Vì Bùi Diễn bước vào giai đoạn nhạy cảm nên Lạc Hành Vân chưa tới phòng giáo vụ để sửa giới tính được. Thành ra, lúc này, trong danh sách lớp, giới tính của cậu đương nhiên vẫn là một Beta.
Đôi mắt hổ phách trừng lớn, đầy mong mỏi nhìn ngài lớp trưởng, mong hắn chú ý tới tình huống của bạn cùng lớp, giúp cậu tính xem một Beta chỉ có cái vỏ như cậu nên làm thế nào cho phải.
Bùi Diễn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Lớp chúng ta có 37 người, vừa lúc thừa ra một người, có thể ở trong phòng thông tin.”
“Cậu có muốn không?”
Lạc Hành Vân rung động.
“Nhưng trường Lục Sắc ở gần núi, nghe nói dưới chân núi có một bãi tha ma, yêu ma lộng hành. Một người ngủ, rất dễ bị hoảng sợ.”
“Phải có người ở cùng mới được.”
“Người ở cùng này, cậu nghĩ sao?”
Đầu ngón tay Alpha khẽ di chuyển, dừng lại ở hai chữ “Bùi Diễn” trên đầu danh sách.
Lạc Hành Vân yên lặng cầm lấy cây bút máy, viết mấy chữ lên chỗ trống của danh sách: làm người đi!!!
Ba dấu chấm than ở cuối câu nhấn mạnh sự gào thét điên cuồng trong lòng cậu.
Alpha rất biết lắng nghe, lấy bút máy trong tay cậu, nhanh chóng chia 37 học sinh trong lớp thành các nhóm bốn người.
Lạc Hành Vân, Thích Vũ, Trương Lượng và một Beta nam gầy ốm khác được xếp chung một phòng.
Hoắc Tư Minh, Lý Ngộ và hai Beta khác được xếp ở một phòng đằng xa.
Bản thân Bùi Diễn thì ở một mình.
Lạc Hành Vân dựa lên tay vịn, ghé đầu nhìn sau đó nghiêm túc gật đầu. Thế này mới giống cách sắp xếp của một con người, mặc dù vẫn còn vài điểm quan liêu.
“Tôi là lớp trưởng, canh giữ tại phòng thông tin suốt đêm. Nếu gặp vấn đề gì, hoan nghênh tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Sợ ma cũng được.”
Để nhìn trang giấy kia, Lạc Hành Vân phải dựa rất gần vào người Bùi Diễn.
Giọng nói của Alpha vừa trầm vừa quyến rũ, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Chẳng mấy chốc, lỗ tai cậu nhanh chóng đỏ ửng, giống như vừa được hôn, lại như đang say rượu.
Lạc Hành Vân tức giận lườm hắn rồi từ từ dịch về ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cho dù có phải nhảy xuống từ đây mà chết, Tiểu Lạc cậu cũng sẽ không bao giờ sang phòng của hắn!
Hắn đi mà ngủ một mình!
Bùi Diễn thấy Lạc Hành Vân ôm tay nhìn ra ngoài cửa sổ liền đứng dậy, lấy ba lô trên kệ để hành lý xuống, ném vào trong ngực cậu.
Lạc Hành Vân hoảng hốt, cái quỷ gì đây, sao lại nặng như vậy?!
“Tiền mua thuốc.” Bùi Diễn đậy kệ đựng hành lý lại, nhìn cậu từ trên cao: “Cậu kiểm kê xem có đủ không?”
Lạc Hành Vân ngẩng đầu lên, điều tra bốn phía hệt như chú vượn cáo (*) trong sa mạc. Nhận thấy các bạn xung quanh không ai phát hiện đoạn hội thoại kỳ lạ của bọn họ, cậu vội vàng lùi lại, mờ ám mở khóa.
(*) Vượn cáo:
Ba lô là đồ dùng tùy thân của Bùi Diễn, ngay khi vừa mở ra, hương vị của cánh rừng giữa biển sâu lập tức ùa ra, sóng hương nồng đậm phiêu lãng.
Lạc Hành Vân vội vàng ôm vào ngực.
Đợi khi mùi hương tản bớt, cậu mới dám cúi đầu xuống nhìn lén.
… Đầy một túi đồ ăn vặt.
“Tôi cũng đâu phải heo.” Ánh mắt Lạc Hành Vân đầy vẻ phức tạp, nói: “Cậu cũng chẳng phải người nuôi heo.”
Bùi Diễn làm ngơ, chiếc cằm với đường cong thanh tú khẽ nhếch: “Ăn.”
Muốn cho cậu ăn.
Muốn chăm cậu.
Sự xao động này hòa quyện cùng dục niệm, cắn nuốt con người hắn.
Lạc Hành Vân ôm ba lô của Bùi Diễn ngồi buồn một lúc rồi từ từ đứng lên.
“Đi đâu?” Bùi Diễn vẫn lơ đãng chống tay vịn như ban nãy, mê đắm nhìn cậu từ từ nhích gần ngực mình.
“Tôi không ăn hết, có thể chia cho các bạn khác được không?” Lạc Hành Vân ôm ba lô của Bùi Diễn vào trong ngực, ngước nhìn hắn, đuôi mắt hơi cong cong.
Ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi của cậu, hệt như hoa phượng vĩ rực rỡ trong ngày hè lộng lẫy.
Thật quyến rũ.
Alpha giơ tay cởi một cúc áo sơ mi, cảm thấy trong xe quá nóng: “Tùy cậu.”
Lạc Hành Vân đeo quai cặp lên vai, lắc lư theo nhịp xe đi lên phía trên, kéo khóa để lộ đống đồ ăn vặt bên trong, chào hàng các bạn nữ cùng lớp đang cười cười nói nói: “Lớp trưởng mang theo ít đồ ăn, các cậu có muốn ăn gì không? Đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng, khoai tây, đồ uống, cháo Bát Bảo, cứ tự nhiên lấy đi.”
Các bạn nữ sửng sốt, hơi đề phòng quay đầu nhìn Bùi Diễn: “Thôi thôi không cần, chúng mình cũng tự mang đi rồi…”
Lạc Hành Vân coi như không nghe thấy, lấy một gói hoa củ quả sấy khô (*) nhét vào tay cô: “Đây đây đây, cái này ăn ngon lắm! Lớp trưởng nói thức ăn ở chỗ kia không ngon đâu, lại phải vận động nhiều, các cậu nên ăn nhiều một chút. Lớp trưởng còn nói cậu ấy canh ở phòng thông tin, nếu có chuyện gì, các cậu có thể tìm cậu ấy giúp bất cứ lúc nào.”
(*) Hoa củ quả sấy khô:
Mấy bạn nữ nhìn nhau. Một cô nàng mập mạp ham ăn không kiềm chế được, mở một bao xoài sấy, cắn một miếng, sau đó hai mắt sáng bừng lên: “Ăn ngon, ăn ngon lắm!”
“Thật à.” Tiểu Lạc vừa cười tủm tỉm vừa đưa thêm mấy túi: “Ăn đi ăn đi ~”
Có một cô bạn tóc ngắn rất cởi mở, không vội ăn mà đứng dậy vẫy tay với Bùi Diễn ở phía cuối xe: “Cảm ơn lớp trưởng ~”
Bùi Diễn đút tay trong túi, đứng dựa vào cạnh ghế, vẻ mặt cười như không cười.
“Lớp trưởng vẫn rất đẹp trai!” Sau khi ngồi xuống, cô bạn giơ tay ôm lấy gương mặt nóng rực của mình: “Nghĩ tới nghĩ lui, tớ vẫn thấy là mình có thể!”
“Tỉnh lại đi chị em tốt của tôi ơi! Cậu đã quên chuyện xảy ra hôm thứ ba rồi à!”
Nghe thế, Lạc Hành Vân đã đi sang chỗ khác lập tức quay người lại: “Không có chuyện gì lớn cả, tới bệnh viện xong, cậu ấy cũng được về ngay trong ngày mà. Tối đó bọn tôi còn đi ăn cơm chung nữa đấy. Bác sĩ bảo cả giá trị SAN lẫn chỉ số Alpha của cậu ấy đều rất cao, là một Alpha cực kỳ hiếm gặp. Nếu cậu ấy thật sự nguy hiểm, sao nhà trường lại cho cậu ấy tiếp tục đi học luôn thế chứ.”
“Hai chỉ số đều cao! Quá bá đạo!”
“Đậu má, rất có cảm giác, lại còn lý trí hơn người!”
“Đúng thế đấy.” Tiểu Lạc tỉnh bơ đắp vàng lên mặt lớp trưởng: “Bác sĩ còn nói nếu cậu ấy đi thi vào đúng kỳ động dục, rất có thể sẽ đạt điểm tốt đa đấy.”
“A a a a a a a!”
Một nam sinh ngồi cạnh đó cảm thấy hết sức cạn lời: thế quái nào đi thi được max điểm mà cũng hú hét lên được vậy, con gái thật sự rất khó hiểu.
Trong lớp, Lạc Hành Vân có tiếng là người thành thật. Mọi người ít khi thấy cậu nói chuyện, nên cảm thấy mỗi lời cậu nói đều rất đáng tin. Huống hồ xoài khô thật sự rất ngọt, và anh Bùi cũng rất đẹp trai. Lạc Hành Vân đi phân phát một hồi, cảm giác khủng hoảng trong lòng mọi người cũng được trấn an. Dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy anh Bùi ra tay đánh người, nhưng xoài khô anh Bùi cho mọi người thì đúng là vô cùng ngon ngọt.
Khi chia đến đầu cuối cùng, cặp của cậu đã gần trống không, lộ ra vài tập tài liệu ở bên dưới. Lạc Hành Vân tròn mắt, đây là bản photo của mấy cuốn sách mà cậu mượn từ thư viện. Sách thật vừa nặng vừa dày, chẳng khác nào cục gạch, không tiện mang đi khắp nơi. Lần này cậu dứt khoát không mang đi nữa, song trong lòng lại thấy nhớ thương chúng nó. Nào ngờ Bùi Diễn đã giúp cậu sao chép rồi dùng file kẹp đóng thành từng cuốn nhỏ khoảng năm mươi trang, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ thức ăn tinh thần trong mấy hôm liền.
Lạc Hành Vân giật mình, hắn thật sự là Alpha sao? Tinh tế quá đi.
Cậu chậm rãi đi xuống hàng cuối cùng.
Lý Ngộ mò được một gói khoai chiên từ chiếc cặp đã sắp trống rỗng, giơ ngón cái với Tiểu Lạc đang chăm chỉ như một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp: “Cậu thật sự rất ra dáng lớp phó đấy.”
Thích Vũ: “Lạc thần, mày muốn tranh cử chức lớp phó không?”
Hoắc Tư Minh tháo tai nghe xuống, nói bằng giọng điệu hết sức khó tin: “Cái gì, lão Lạc làm lớp phó á?”
Trương Lượng: “Xin chào lớp phó!”
Lạc Hành Vân: “Thôi thôi thôi!”
“Tôi không thiếu lớp phó.” Bùi Diễn ở phía sau ló ra, xách cái túi đựng đầy đồ ăn vặt trong ngực Lý Ngộ đi.
Lý Ngộ cầm một bịch khoai chiên bé nhỏ: “Đệt mợ!” Cua gắt thế này thật sự làm hắn lên cơn chóng mặt.
Bùi Diễn kéo Lạc Hành Vân vào bên trong, hỏi: “Biết tôi thiếu cái gì không?”
Lạc Hành Vân biết hắn lại thả thính, tự chen vào trong, nhẹ giọng than thở: “Cậu thiếu nhân tính.”
Bùi Diễn cười nhạt.
Lúc ngồi xuống, có một luồng sương pheromone nhạt nhòa như gió xuân lướt qua ngón áp út trên bàn tay trái của Lạc Hành Vân, vòng thành một vòng tròn.
“Cưới một người vợ hiền, tôi sẽ chẳng thiếu gì nữa.”