Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 31



Hàn Minh Hiên mở cửa nhà liền nhìn thấy Cố Thanh Tâm đứng trước cửa nhà, anh có chút giật mình, sau đó khẽ mỉm cười: “Thanh Tâm, sao em lại đến đây?”

Cố Thanh Tâm đưa một chiếc hộp giữ ấm về phía Hàn Minh Hiên: “Em trực tiếp nấu cho anh một ít súp gà, mẹ nói anh ở một mình, ăn uống không điều độ, em… cũng muốn đến gặp anh.”

Hàn Minh Hiên mở cửa rộng hơn một chút: “Em vào nhà đi.”

Đúng ở tủ giày, Cố Thanh Tâm định hỏi Hàn Minh Hiên có dép lê không thì Hàn Minh Hiên đã mang một đôi dép lê nữ đặt xuống: “Em mang đi.”

“Nhà anh cũng có dép nữ sao?”

Hàn Mình Hiên là trẻ mồ côi, sống một mình, trong nhà có dép nữ rất là lạ.

Hàn Minh Hiên cầm túi trong tay cho Cố Thanh Tâm nói: “Chúng ta không phải sắp đính hôn sao? Anh nghĩ sau này em có thể sẽ đến nên chuẩn bị.”
Cố Thanh Tâm trong lòng tràn ngập vui vẻ.

Hàn Minh Hiên hiện tại là giám đốc tiếp thị của Cố thị, sau khi đính hôn với Cố Thanh Tâm, Cố Thanh Sơn sẽ giao lại chức vụ tổng giám đốc cho anh, và chia cổ phần cho anh. Cho dù Cố Thanh Tâm biết Hàn Minh Hiên thích Cố An Hi, nhưng cô vẫn cố chấp bằng mọi cách chiếm lấy người đàn ông này.

“Thanh Tâm, ngồi đi.” - Hàn Minh Hiên đặt túi giữ bình giữ nhiệt lên bàn: “Nhà hơi nhỏ, em đừng cười.”

“Làm sao có thể.” - Cố Thanh Tâm chưa từng sống ở một căn nhà nhỏ như vậy, nhưng cô cảm thấy rất ấm áp.

Nghe nói nhà này chính là do Hàn Minh Hiên tự mình mua bằng chính khả năng làm việc của mình. Chồng tương lai của cô thật có năng lực, đang muốn nói gì thì nhìn thấy trên bàn có hai cốc nước.

“Minh Hiên ca, vừa rồi anh có khách à?”
Hàn Minh Hiên hơi nhíu mày lại, nhìn cốc nước trên bàn: “Ừm, vừa rồi có một người bàn cũ ghé thăm, vừa mới đi.”

“À…Minh Hiên ca, anh đã ăn tối chưa? Có đói không, em giúp anh đổ canh ra nhé?”

Hàn Mình Hiên lắc đầu: “Không cần, anh vừa ăn cơm với bạn anh, bây giờ không có đói.”

Cố Thanh Tâm lén nhìn Hàn Minh Hiên đang ngồi ở sô pha, họ sắp đính hôn, cô một thân đến đây, quả thật nếu Minh Hiên ca muốn ôm cô, hoặc làm cái gì đều có thể.

Nhưng anh ấy chỉ ngồi đó, sau đó điện thoại reo lên, anh liếc nhìn điện thoại lại nói: “Thanh Tâm, thật ngại quá, anh còn một số tài liệu cần duyệt gấp không đưa em về được.”

Cố Thanh Tâm mới đến đã phải ra về, có chút không thoải mái nhưng anh Minh Hiên là vì công việc cho nên mỉm cười chào tạm biệt ra về.

Đưa Cố Thanh Tâm xuống xe, sau khi quay lại căn hộ của mình, Hàn Minh Hiên đưa mắt nhìn về người phụ nữ đang kẹp lấy điếu thuốc ngồi trong phòng khách, vẻ mặt có chút thờ ơ.
Anh không nói gì, vừa định thay giày thì cô gái kia lên tiếng: “Vợ sắp cưới của anh gửi tới cho anh một bữa tối tình yêu, anh không cảm động sao?”

Hàn Minh Hiên cau mày, dép lê cũng không thay, cầm bình giữ nhiệt lên, mở nắp ra rồi cầm vào phòng bếp đổ vào thùng rác.

Cảm thấy còn chưa đủ, cuối cùng, anh trực tiếp mang bình giữ nhiệt ném vào thùng rác.

“Vô tình như vậy, Minh Hiên ca… kế hoạch của chúng ta, có thật sẽ thực hiện được không?” - Cô gái kia nhả khói thuốc, tựa vào sô pha nói.

“Em cứ làm tốt việc của em đi.” - Hàn Minh Hiên vặn vòi nước rửa tay nói.

“Em vẫn đang làm rất tốt a. Chỉ là anh… anh thật sự động tâm với Cố An Hi.”

Hàn Minh Hiên dừng lại một chút: “An Hi không phải là mục tiêu của chúng ta, cô ấy chỉ là một nước cờ.”

“Minh Hiên ca, anh đừng quên… anh từng nói với em, không được phép yêu…yêu vào chỉ gây hư chuyện.”

Hàn Minh Hiên trầm mặc không đáp. Buổi tối, Cố An Hi đón taxi đến nhà hàng đã hẹn với Du Uyển. Nhìn thấy gương mặt Cố An Hi không vui, Du Uyển liền hỏi, Cố An Hi cũng không giấu giếm. Du Uyển nghe xong đưa ngón tay cái về phía Cố An Hi: “Tốt, Tiểu Hi, mẹ chồng mà cậu cũng có thể chơi bà ta tức chết, haha…” Cố An Hi phiền muộn: “Cổ phần này khi nhận, tớ nghĩ quá cạn… thật sự quá phiền phức.” Vu Uyển rót hai ly rượu, đẩy về phía Cố An Hi một ly: “Lâu rồi chúng ta không say… Yên tâm đi, nhà hàng này của nhà tớ, có say đến ngủ lăn ở đây cũng là an toàn.” Nghe vậy, Cố An Hi cũng không kiêng kị mà nhận lấy ly rượu uống cạn. Từ ngày đó, cô đã không dám động vào rượu, hôm nay có quá nhiều chuyện phiền muộn, cô muốn say một lần. Hai người tửu lượng của ai cũng không tốt lắm, Cố An Hi uống vài ly thì cảm thấy choáng váng một chút. “An Hi, em say rồi.” - Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Cố An Hi mở mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó liền nở một nụ cười: “Minh Hiên ca.” “Ừ, là anh. Em say rồi, anh đưa em về.” - Hàn Minh Hiên muốn đỡ lấy Cố An Hi. Cố An Hi nghĩ nghĩ lại đẩy anh ra: “Minh Hiên ca, em buồn quá… ngày xưa em nhớ, mỗi khi em buồn, Minh Hiên ca sẽ mua kem cho em. Minh Hiên ca, bây giờ em muốn ăn kem. Mau đi mua cho em.” Hàn Minh Hiên xoa đầu Cố An Hi đầy cưng chiều: “Được, đợi anh, Minh Hiên ca sẽ mua cho em.” Hàn Minh Hiên rời đi, Cố An Hi lại gục lên bàn, phía đối diện Du Uyển cũng say bí tỉ. Dịch Cẩn Đình bị Diệp Minh Châu tố cáo bị Cố An Hi xúc phạm liền quay về Bạch Kim Thượng Uyển tìm Cố An Hi, nhưng dì Hứa nói cô đã ra ngoài. Dịch Cẩn Đình gọi điện cho Cố An Hi, điện thoại reo lên, Cố An Hi cảm thấy phiền liền đẩy điện thoại đi. Phục vụ thấy vậy liền đến nhận cuộc gọi. “Vâng, xin chào.” “Anh là ai? Cố An Hi đâu?” - Nghe giọng nói nam nhân bên kia, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. “Vâng, Cố tiểu thư và Du tiểu thư đang rất say ở nhà hàng Venus, nếu ngài là bạn của cô ấy, có thể đến đón cô ấy không?” “Say?” - Là say đến bất tỉnh. Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân chết tiệt Cố An Hi lần đó say bị người ta lợi dụng suýt nữa ném lên giường nam nhân khác còn không sợ hay sao, bây giờ còn đi uống rượu đến bất tỉnh. Lái xe đến nhà hàng Venus, Dịch Cẩn Đình đi vào bên trong liền nhìn thấy Cố An Hi cùng Du Uyển đang gục mặt, trên bàn còn hai chai rượu vang, một chai đã cạn, một chai vơi đi một nửa. Gương mặt Cố An Hi đỏ ửng, ngay cả khi ngủ, gương mặt cũng phản phất cái gì đó không vui. “Cố An Hi.” - Dịch Cẩn Đình gọi.. Cố An Hi vẫn bất động. “Dịch tiên sinh, vẫn là ngài nên đưa Cố tiểu thư quay về, chúng tôi sẽ đưa Du tiểu thư quay về.” - Nữ quản lý liền bước đến nói. “Cô là ai?” - Dịch Cẩn Đình liếc nhìn về phía Du Uyển. “Tôi là quản lý của nhà hàng, Venus là nhà hàng của gia đình Du tiểu thư, tôi còn nhớ mấy năm trước ngài, Cố tiểu thư và Du tiểu thư vẫn thường đến đây ăn cơm.” Dịch Cẩn Đình mím môi, ai thèm nhớ thời gian đó. Dịch Cẩn Đình cảm thấy Cố An Hi đã say đến mất đi nhận thức liền cúi người bế cô lên rời khỏi nhà hàng. Cô bị động, có chút phòng bị, hé đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt. “Nhị ca…” - Cố An Hi khẽ gọi. Toàn thân Dịch Cẩn Đình cứng đờ, giọng nói của cô mềm mại, non nớt, giống như Cố An Hi ba năm trước. “Nhị ca, thật khó chịu…” - Cố An Hi cau mày khẽ nói. Dịch Cẩn Đình mím môi không đáp, bước chân tiếp tục đi ra xe. Đặt cô lên ghế phụ, sau đó đi về phía ghế lái, thấy Cố An Hi ngồi không yên, ngã qua ngã lại, Dịch Cẩn Đình nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Bỗng nhiên hai tay Cố An Hi ôm lấy cổ Dịch Cẩn Đình, gương mặt cô hiện tại rất gần môi anh, hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu. Dịch Cẩn Đình nuốt một ngụm nước miếng, toàn thân phản ứng, bắt đầu tự nguyền rủa mình. Lời nói của Lâm Tiêu vang bên tai, vì sao anh lại không chạm vào Mộ Tuyết dù đã hẹn hò ba năm qua, còn chê bai anh có phải là không làm được. Rõ ràng là có phản ứng, chỉ là chết tiệt nhất, anh lại có phản ứng với Cố An Hi. “Nhị ca, em buồn quá…” - Hốc mắt Cố An Hi đỏ bừng, giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt: “Em không phải đại tiểu thư Cố gia, em là con hoang… như vậy… em sao có thể xứng gả cho anh.” Dịch Cẩn Đình hít thở một hơi: “Rất muốn gả cho tôi sao?” Cố An Hi nghĩ nghĩ cái gì, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Muốn gả, cũng không muốn gả.” - Cô đưa tay chạm vào bờ môi anh, ánh mắt nhìn chằm chằm nó: “Nhị ca, sao anh lại yêu Mộ Tuyết.” Dịch Cẩn Đình: “...” “Nhị ca, em xin lỗi…em đã chen vào anh và Mộ Tuyết… cho nên anh mới chán ghét em, cho nên anh mới hận em. Nhanh thôi… sẽ rất nhanh thôi, em sẽ trả lại tất cả cho cô ấy, trả cho cô ấy vị trí Dịch phu nhân, trả cổ phần Thịnh Thế, trả… nhị ca cho Mộ Tuyết.” Càng nói, giọng Cố An Hi càng khàn đi, nước mắt giàn dụa, ánh mắt không tiêu cự của kẻ say đến mờ mịt. Cố An Hi cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, ánh mắt ôn nhu của Dịch Cẩn Đình chỉ dành cho Mộ Tuyết, sao có thể dành cho cô, vậy nên chắc chắn là mơ. “Nhị ca, em… thích anh.” - Cố An Hi hai vành mắt đỏ ửng ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp lại cong lên thành một nụ cười. Cố An Hi không báo trước, thẳng lưng lên, hôn thật nhẹ vào môi Dịch Cẩn Đình, một nụ hôn rất nhẹ, rồi rời khỏi môi anh: “Nhị ca, nụ hôn tạm biệt… em nghĩ em sẽ không muốn thích anh nữa.” Cố An Hi nói xong, có lẽ đã yên tâm, gục vào ngực Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại. Dịch Cẩn Đình yết hầu lăn lên mấy vòng, nữ nhân chết tiệt này có phải giả say để trêu đùa anh hay không. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi xe của nhà hàng Venus. Ở phía xa, Hàn Minh Hiên trên tay bóp chặt hộp kem mà Cố An Hi thích ăn nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa rời đi đầy hung ác. Cô gái đội nón kết, đeo khẩu trang che kín khuôn mặt đi tới phía sau lưng Hàn Minh Hiên, giọng nói đầy mỉa mai: “Minh Hiên ca, Cố An Hi đó yêu kẻ thù của anh, anh vẫn nghĩ cô ấy là nước cờ sao?” “Em yêu anh, em sẽ làm mọi thứ giúp cho kế hoạch của anh… Minh Hiên, đời này chỉ có em là phù hợp với anh.” Hàn Minh Hiên không đáp, nhìn hộp kem đã chảy thành nước trong tay, trầm mặc một lúc rồi nói. “Đi… anh đưa em về.” ~~~~~ Dịch Cẩn Đình lái xe đưa Cố An Hi quay về Bạch Kim Thượng Uyển. Lúc này đã hơn 11h đêm, dì Hứa đã quay về nhà, trong căn biệt thự trống trãi, Dịch Cẩn Đình bế Cố An Hi đi vào, bỗng cảm nhận được sự đơn độc lạnh lẽo, và cô ấy… hằng đêm đều phải ở nơi này một mình. Dịch Cẩn Đình cảm thấy mình điên rồi, sao lại có thể cảm thấy Cố An Hi đáng thương, chẳng lẽ vì lúc nãy cô ta thú nhận thích anh? Đặt Cố An Hi lên giường, bàn tay của cô vẫn còn băng lại vết rắn cắn, Dịch Cẩn Đình liếc nhìn đầy phiền muộn. Đắp mền che người Cố An Hi, bàn tay Dịch Cẩn Đình vô tình chạm vào bờ môi của Cố An Hi, toàn thân nóng bức, trái cổ lăn lên một vòng, nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng chủ động của cô khi trên xe. Bàn tay không theo lý trí, xoa lên bờ môi nhỏ nhắn, đôi môi của anh từ từ hạ xuống theo toàn thân, chỉ còn vài cm nữa sẽ chạm vào môi cô. Chuông điện thoại của Dịch Cẩn Đình vang lên khiến anh giật mình tách xa ra khỏi gương mặt của cô. Dịch Cẩn Đình mím môi… chết tiệt… vậy mà anh vừa mới… Nhìn người gọi tới, Dịch Cẩn Đình nhíu chặt chân mày, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ. Đứng ở bên ngoài hành lang cầu thang, Dịch Cẩn Đình nhận cuộc gọi. “Mộ Tuyết!” “Cẩn Đình, anh đã ngủ chưa, gần đây anh không đi tìm em, bận lắm sao?” - Giọng nói của Mộ Tuyết nhẹ nhàng và ngọt ngào. “Anh xin lỗi, dạo này công ty có chút việc cần giải quyết.” - Dịch Cẩn Đình nhìn vào cánh cửa phòng ngủ nhẹ giọng. “Sao anh phải xin lỗi, anh vẫn luôn cố gắng vì chúng ta, thật tốt vì em có một người bạn trai như vậy… Cẩn Đình, đời này không phải anh, em sẽ không gả.” - Mộ Tuyết cười khúc khích nói. Dịch Cẩn Đình mím môi, một hồi lâu lại nói: “Sao một cô gái như em lại nói ra câu đó, có nói… cũng là để anh nói.” “Em cứ nói như vậy, à đúng, em vừa nhận một hợp đồng quảng cáo, sắp tới em sẽ ở Hải Sơn một thời gian.” - Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói. “Chân em còn chưa tốt, sao lại nhận hợp đồng mới?” “Chân em đã ổn rồi, sau khi quay xong quảng cáo, em sẽ sang nước M quay xong phim. Cẩn Đình, ngày mai gặp lại, bây giờ em phải đi ngủ.” Mộ Tuyết cười khúc khích rồi tắt máy. Ngày mai gặp lại? Dịch Cẩn Đình không hiểu, cũng không nghĩ ngợi nhiều, có lẽ ngày mai Mộ Tuyết muốn gặp anh. Dịch Cẩn Đình bước xuống cầu thang, mở cửa muốn đi ra xe liền nhìn thấy trời bắt đầu kéo gió, chuẩn bị mưa… Nhớ lại Cố An Hi từng nói sợ sấm sét, còn từng nghe dì Hứa kể sáng hôm sau bà ấy tới nhìn thấy Cố An Hi ngủ quên ở cầu thang. Trong lòng Dịch Cẩn Đình siết lại, bàn tay siết chặt khóa xe, quay người đi vào bên trong biệt thự.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.