Dịch Cẩn Đình siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô lôi kéo ra khỏi thang máy, sắc mặt u ám, đôi môi mím lại không hề để ý đến Cố An Hi đang cực kỳ khó chịu ở phía sau.
“Dịch Cẩn Đình.” - Cố An Hi bị lôi kéo, nếu không bị anh ta kéo đi có lẽ cô đã ngã xuống.
Đầu cô choáng váng, chân mang giày cao gót nên đi lại khó khăn, váy bó sát, bước chân của Dịch Cẩn Đình lại rất dài, cô vẫn không thể theo kịp anh kể cả là đang chạy theo.
Khi Dịch Cẩn Đình kéo cô ra khỏi thang máy, hướng về phía cửa ra vào, nhân viên nhìn thấy anh ta liền cúi chào “Dịch gia” sau đó liếc nhìn Cố An Hi chật vật phía sau, hắn đưa chìa khóa về phía Dịch Cẩn Đình bằng hai tay: “Dịch gia, chìa khóa của ngài.”
Dịch Cẩn Đình trực tiếp cầm lấy, trực tiếp mở khóa xe, sau đó thô bạo nhét Cố An Hi vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại, đi về phía ghế lái, không thèm đeo dây an toàn mà phóng đi. Anh ta lái xe đi rất nhanh, ngay khúc cua cũng không giảm tốc độ lại. Cố An Hi rất hoảng sợ, thậm chí còn hét lên chậm lại, nhưng hắn bỏ ngoài tai, nên cô đành im lặng.
“Két….” một tiếng, Dịch Cẩn Đình đột nhiên cho xe dừng ở ven đường.
“Cố An Hi, cô không định nói gì sao?” - Giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo sự tức giận đang bị đè nén.
Cố An Hi mím môi, không nhìn anh: “Tôi không có gì để nói.”
Cô có giải thích tại sao cô lại gặp Hàn Minh Hiên ở đây liệu anh ta có tin không, điều cô đau đầu nhất, chính là tại sao anh ta lại xuất hiện ngay lúc Hàn Minh Hiên đang ôm cô.
“Đây chính là câu trả lời của cô?” - Hai mắt Dịch Cẩn Đình nheo lại với nụ cười nửa miệng: “Cố An Hi, cô coi tôi là kẻ ngu sao?”
“....tôi không có.”
“Không có.” - Anh đột nhiên cao giọng, sự tức giận càng rõ ràng hơn: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đêm qua cô và hắn ta gặp riêng tư, tôi tạm thời không tính toán. Nhưng hôm nay thì sao? Cô muốn nói thế nào?” “Đồ tôi cho cô cô lại không muốn nhận, quay đầu liền đi quyến rũ tình nhân cũ, còn là ngay dưới mí mắt tôi?”
Cố An Hi xoa xoa thái dương đau nhức, dùng giọng nói kiên nhẫn: “Dịch Cẩn Đình, dù anh có tin hay không thì chuyện giữa tôi và Minh Hiên ca không phải như anh nghĩ, tôi vẫn không quên lời cảnh cáo của anh, hôm nay chúng tôi chỉ là vô tình gặp mà thôi.” - Cô toàn thân mệt mỏi không muốn cùng anh ta ầm ĩ, cô lúc này chỉ muốn nằm ngủ một giấc.
Dịch Cẩn Đình gần như bật cười: “Cô vừa ra ngoài, hắn ta liền bước theo cô, thậm chí còn tìm chỗ vắng vẻ để ôm nhau. Có phải tôi đến trễ một chút, các người còn đến mức nào? Bây giờ lại dám nói không phải như tôi nghĩ, Cố An Hi, cô cho rằng tôi đã chết sao?”
Cô gái này hai ngày đã gặp gỡ Hàn Minh Hiên hai lần, thậm chí hai lần đều ôm nhau. Nếu như anh không nhìn thấy cô đi ra ngoài, bây giờ còn không biết cô và Hàn Minh Huyên đã làm gì.. Đột nhiên, Dịch Cẩn Đình nhớ lại hình ảnh cô không mảnh vải che thân trong khách sạn hôm đó, cổ họng anh nghẹn lại, ánh mắt nhìn Cố An Hi lạnh đi mấy phần.
Nếu như anh không đi theo, có phải cô ấy sẽ dùng cái bộ dạng đó nằm dưới thân Hàn Minh Hiên phải không?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, cơn tức giận không khống chế dâng lên trong lòng, lời nói thoát ra khỏi miệng càng ác liệt: “Cố An Hi, cô cứ như vậy hạ tiện, thiếu đàn ông liền không sống được sao?”
Trong lòng Cố An Hi lạnh lẽo, cô chớp chớp mắt, mấy giây sau mới không thể tin được nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Tôi nói cái gì cô không nghe rõ sao? Tôi nói, cô… tiện nhân.”
“Dịch Cẩn Đình.” - Cố An Hi tức giận, không chút nghĩ ngợi giơ tay về phía anh ta quất tới: “Anh quá đáng.”
Dịch Cẩn Đình hoàn toàn không có phòng bị, bị một cái tát thật mạnh vào mặt.
“CHÁT.”
Trong xe vang lên một tiếng động lớn, đột ngột đến mức khiến Cố An Hi sợ hãi.
Cô nhìn gương mặt của Dịch Cẩn Đình hơi nghiêng đầu, lòng bàn tay tê dại và đau nhức nhắc nhở cô rằng cô quả thật đã đánh anh ta.
Dịch Cẩn Đình sửng sốt mấy giây mới định thần lại, anh ấn lưỡi vào khuôn mặt bị tát, cười khẩy, sau đó đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Cố An Hi, lúc này như muốn phun ra lửa.
“Cố, An, Hi.”
Anh ta gằn lên từng chữ, Cố An Hi rụt cổ lại, toàn thân run lên.
“Còn chưa ai dám đánh tôi.” - Anh ác độc trừng mắt nhìn cô: “Cô chính là người đầu tiên.”
Cố An Hi: “...”
“Rất tốt.”
“Tôi…” - Cố An Hi nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi của anh ta, nhịn không được nghiêng người về phía cửa xe: “Tôi không cố ý.”
Dịch Cẩn Đình cong môi, chậm rãi nói hai chữ: “Quá muộn.”
Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô khẽ kéo, đè cô ngã xuống ghế.
Cố An Hi còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, Dịch Cẩn Đình đã chen lên đè lên người cô.
“Dịch…” - Cố An Hi run rẩy nhìn người đàn ông với nụ cười xấu xa, cô không khỏi cảm thấy hoảng hốt: “Anh…anh làm gì?”
Cô uống rượu, lúc cô nói chuyện, anh ngửi thấy mùi rượu, nhưng lại có chút ngọt ngào, anh không hề cảm thấy chán ghét mà trái cổ của anh không tự chủ mà lăn vài vòng.
Đôi môi cô run lên, đôi mắt to tròn hình quả hạnh sáng lấp lánh, nhưng lúc này cô lại tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi, trông cô như một con nai đang sợ hãi, để cho người ta cảm thấy… muốn ăn sạch.
Và…anh đã làm điều đó.
Cái miệng của cô, thơm ngọt ngon miệng, khiến anh càng muốn nhiều hơn.
Cố An Hi sửng sốt vài giây, đầu ốc hỗn loạn khi nhận ra…Dịch Cẩn Đình… đang hôn cô.
Nhưng đó không phải là nụ hôn của những người yêu nhau, mà đó là hình phạt.
Hơi thở của Dịch Cẩn Đình hỗn loạn, đôi mắt đen như vực sâu ở đáy biển, đồng thời mang theo sự bất ổn của một cơn bão đang đến gần.
Anh nhìn người phụ nữ dưới thân, đôi môi hé lên tà ác: “Cố An Hi, bây giờ nói không muốn, quá muộn.”
Nói xong, đôi tay rắn chắc của anh vươn ra luồn vào trong váy cô, sau đó kéo mạnh.
Cố An Hi run rẩy, mở to mắt nhìn người đàn ông trên thân, dường như anh không còn là mình nữa.
Môi anh tàn phá trên môi cô, mang theo nồng đậm hương vị trừng trị, bàn tay của anh cũng không an phận, xoa lên từng tấc từng tấc trên cơ thể cô. Mỗi khi lướt qua, mỗi chỗ đều giống như có một ngọn lửa le lói, khiến tim cô đập nhanh, ý thức của cô ngày càng mơ hồ.
Trong đầu cô, có hai giọng nói vang lên.
“Nhị ca, sau này anh sẽ cưới Tiểu Hi có được không?”
“Em mới bao nhiêu tuổi, lại nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Em mặc kệ, dù sao anh cũng phải cưới em.” - Giọng nữ trong trẻo mang theo sự dịu dàng và ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ, mang theo một chút quyến rũ.
“Được.”
……
“Xoạc.” - một tiếng lụa mỏng vang lên, Cố An Hi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, lông mi chớp vài cái, nhưng không sánh được với sự thẹn thùng khi gặp phải khủng hoảng, cô khẽ nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ anh.
“Nhị ca.”
Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, kèm theo sự yếu đuối.
Dịch Cẩn Đình đột nhiên cứng đờ, mọi động tác đều dừng lại, hơi thở không ổn định nheo mắt lại nhìn người phụ nữ đang đỏ mặt ngượng ngùng phía dưới. Lúc nãy toàn thân vẫn còn nóng bức khó chịu, bây giờ lại trở nên vô cùng thanh tĩnh, giống như bị tạt một gáo nước lạnh, khiến anh tỉnh táo lại.
Anh ta rời ra một chút, Cố An Hi cảm thấy có chút lạnh lẽo, run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt cô là đôi mắt đen láy như đóng băng.
Cô có chút mơ hồ, trong đầu còn chưa tỉnh táo lại: “Nhị…nhị ca?”
Hơi thở ấm áp của cô phả vào gương mặt anh, mang theo một mùi thơm như gió xuân.
Dịch Cẩn Đình cười lạnh một tiếng, nhìn xem người phụ nữ mơ màng dưới thân, anh nghĩ mà không hiểu vì sao chính mình vừa mới xúc động như vậy, thậm chí xém một chút nữa đã muốn cô ta.
“Cố An Hi, cô cứ như vậy đê tiện?” - Dịch Cẩn Đình tức giận: “Chỉ cần là đàn ông liền được sao?”
Trái tim Cố An Hi run rẩy dữ dội: “Cái…cái gì?”
Dáng vẻ của cô bối rối và ngây thơ, gương mặt đỏ bừng, bộ váy của cô đã bị anh xé nát, nhìn qua liền…
Anh lén hít một hơi, chỉ dám nhìn đỉnh đầu của cô: “Cô không hiểu tôi nói gì sao? Cùng Hàn Minh Hiên không thể lăn cùng một chỗ, bây giờ ở trước mặt tôi lại làm ra một bộ dạng ghê tởm. Có phải tôi chỉ cần tùy tiện tìm một kẻ ăn xin bên đường, cô cũng có thể lăn với hắn.”
“Dịch Cẩn Đình, anh đã đi quá xa rồi.”
Chỉ cần đàn ông là được sao?
Anh ta dựa vào cái gì mà nói cô như vậy? Cô đã làm cái gì? Cho dù vừa rồi cô có chút cử động không đúng, nhưng chẳng phải anh chính là người bắt đầu sao?
Hai tay cô siết lại, nhưng nỗi đau trong lòng cô không thể tiêu tan đi.
Nhìn thấy sự khinh bỉ của anh, cô vừa buồn bã vừa tức giận, gần như không suy nghĩ mà nói ra: “Không phải vừa rồi anh nói tôi là tiện nhân sao? Còn anh thì sao, anh lại làm cái gì với tiện nhân, vậy anh có khác gì tôi.”
Cố An Hi cười nhẹ: “Anh không phải là yêu Mộ Tuyết sao? Liền vừa rồi không tiếc tiền mua cho cô ta sợi dây chuyền kia sao? Đã yêu đến như vậy, vậy vừa rồi anh vừa mới làm cái gì vậy? Vừa rồi, không phải là anh cũng rất say mê và không thể kiềm chế sao? Cho nên, Dịch Cẩn Đình, anh có tư cách gì nói tôi?”
Trong lòng tràn ngập bất bình: “Anh cảm thấy tôi ghê tởm, vậy vừa rồi còn lại chạm vào tôi? - nói xong, cô lập tức ôm bụng cười, nhìn anh vô cùng quyến rũ: “Vừa rồi… không phải rất mãnh liệt sao? Hiện tại anh có khó chịu không? Thế nào, anh có muốn tiếp tục không?”
Dịch Cẩn Đình liếc mắt nhìn bộ dạng xinh đẹp và quyến rũ củ cô, cũng may anh ta đã giữ được định lực, nếu không…
Đôi lông mày anh nhíu chặt: “Cố An Hi, cô thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Anh lùi ra rồi trở lại ghế lái, quả táo lăn một vòng, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt dao động ngày càng trở nên thanh minh hơn.
Cố An Hi lôi kéo bộ váy đã bị xá rách.
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn cô: “Cố An Hi, cút xuống xe.”
Cố An Hi nghiêng đầu: “Nếu không thì sao?”
Dịch Cẩn Đình không nói gì trực tiếp xuống xe, lôi kéo cô ra khỏi xe của anh: “Biến khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức.”
Cố An Hi đứng không vững, loạng choạng, cảm thấy mắc cá chân đau tới thấu xương.
Cô không nói gì, mím môi lại, cười khổ trong lòng, đầu cô đau, rất khó chịu, không chỉ chân cô đau mà tim cô lại rất đau.
Dịch Cẩn Đình quay người muốn rời đi, nhưng vừa bước đi thì gấu áo của anh đã bị cô kéo lại.
“Cố An Hi.” - Sự kiên nhẫn của anh gần như cạn kiệt, lúc này ánh mắt anh nhìn cô đầy lửa giận.
Cố An Hi cũng không vòng vo: “Cho dù anh không cho tôi đi xe cùng cũng không thể bỏ tôi lại với bộ dạng như vậy.” - vừa nói cô vừa ra hiệu cho anh thấy bộ váy rách nát của mình.
Dịch Cẩn Đình do dự một chút, sau đó nhanh chóng lôi chiếc áo khoác vừa mới cởi ra từ trong xe, thô lỗ ném lên đầu Cố An Hi: “Cố An Hi, bây giờ liền cút đi.”