“Lão nô biết, đây đối với điện hạ mà nói xác thực khó khăn một chút. Nhưng điện hạ vẫn là tận lực thuận theo bệ hạ đi, đây cũng là vì điện hạ chính ngài tốt. . . . . .”
Hoàn Ân cúi đầu nhìn cháo trong chén, ngân nhĩ trong suốt óng ánh, cùng táo và vị thuốc, rõ ràng hẳn là hương vị ngọt ngào ngon miệng, y lại một chút không dậy nổi khẩu vị. Cầm thìa ở trong chén khuấy vài cái, nhàn nhạt đáp lại nói: “Ta hiểu.”
Dung Thành hạ triều trở lại, Hoàn Ân mới vừa dùng xong đồ ăn sáng. Thấy Dung Thành đi đến cửa Lưu Kỳ mở miệng muốn thông báo, đối với hắn khoát tay áo, đứng ở bên cửa cung, thấp giọng hỏi: “Tình huống của y như thế nào?” .
“Hồi bệ hạ,” Lưu Kỳ cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Trạng thái tinh thần coi như không tệ.”
“Ừ.” Dung Thành thở phào nhẹ nhỏm, đem tầm mắt hướng vào trong cung.
Sáng nay lúc thanh tỉnh “tự kiểm điểm” một chút, cảm giác mình làm có chút quá đáng, cho đến khi lâm triều đều lo lắng, vạn nhất y tỉnh lại không khóc không cười không nói lời nào, thành Mộc Đầu Nhân thì làm sao. Bây giờ nhìn lại hoàn hảo, tình huống còn không coi là quá xấu.
Hoàn Ân nhận lấy chén trong tay cung nữ uống một ngụm, ùng ục ùng ục phun ở trong chậu, cầm chén đưa trả cho cung nữ. Cung nữ khác đưa khăn ướt tiến lên, thay y lau mặt. Lúc Dung Thành đi vào nhìn thấy khăn vải rời đi, Hoàn Ân hướng cung nữ kia khẽ cười cười, tựa hồ còn nói tiếng “Cám ơn” . Mặc dù bởi vì đôi môi cùng khuôn mặt còn trắng bệch, nụ cười kia có chút suy yếu, nhưng tựa như gió xuân đầu mùa, luôn luôn có loại ấm áp nhu hòa.
Dung Thành thoáng cái trong lòng có chút không vui.
Lúc trước trừ buổi tối ôm y, y cơ hồ không nhìn hắn, chú ý qua hắn một ngày đang làm gì. Buổi sáng lâm triều y còn không có dậy, buổi tối từ Dưỡng Tâm điện trở lại y hơn phân nửa đã nằm xuống, vì vậy chưa từng thấy qua y bình thường cùng hạ nhân trao đổi.
Dung Thành chứng kiến đến , đều là bộ dáng Hoàn Ân khóc, xấu hổ và giận dữ, sỉ nhục, cầu xin tha thứ, thậm chí là mặt không chút thay đổi như nhất đàm tử thủy, tựa hồ chưa từng thấy qua y mỉm cười. Nếu không phải hôm nay đứng ở bên cửa cung tận mắt nhìn thấy, hắn cơ hồ nghĩ Hoàn Ân chưa bao giờ biết cười .
Mà nụ cười ôn nhu này, là đối với người khác.
Đối với hắn, chỉ có khuôn mặt lạnh nhạt.
Giống như con nhím, đối với hắn liền giơ lên cả người nhọn hoắc, đối với người khác mới lộ ra một mặt mềm mại.
Sách. . . . . . Hắn rõ ràng chỉ ham muốn thân thể của y mà thôi, nhưng bây giờ đối với mấy việc nhỏ không đáng kể này lại bất mãn lên.
Cung nữ kia cầm khăn vải lui xuống, Hoàn Ân trong lúc vô tình ánh mắt quét qua, mới nhìn đến Dung Thành cùng Lưu Kỳ đứng ở bên cửa, Dung Thành sắc mặt không thể nói tức giận, cũng không thể nói âm trầm, tựa hồ có chút ý vị phức tạp, thật giống như đánh giá y đã lâu.
Hoàn Ân vừa nhìn thấy hắn trong lòng liền khổ sở. Sự kiện ngày hôm qua, đối với y mà nói, giống như bị lột sạch y phục đi trong đám người. Y hiện tại cơ hồ không có chút tôn nghiêm nào, cũng không biết nên lấy sắc mặt gì đối với người nọ. Kiên trinh bất khuất? Đã là chê cười. Người nọ đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hi vọng không nên là biện pháp càng thêm ác độc chà đạp y . . . . .
Hoàn Ân môi run run hạ xuống, không biết nên nói cái gì, từ từ đem tầm mắt dời đi, chuyển hướng nơi khác.
Dung Thành bước nhỏ từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoàn Ân.
Đối phương vẫn không nhìn hắn, chính là nhìn chằm chằm mặt đất, mười ngón tay nắm chặt lấy nệm êm phía dưới, trên tay trắng nõn mảnh gầy hiện lên gân xanh phá lệ rõ ràng.
“Đứng lên đi, cùng trẫm đi Dưỡng Tâm điện.”
Hoàn Ân đối với Dưỡng Tâm điện đã có bóng ma. Y tình nguyện ở Trường Nhạc cung cùng cung nữ thái giám, cũng không nguyện ý đi. Nơi đó đại biểu trí nhớ đen tối nhất của y. Nhưng hồi tưởng lại lời Lưu Kỳ nói, lời cự tuyệt bên môi nuốt trở về.
Cũng may lần này Dung Thành không để cho y ở phòng trong, mà là trực tiếp kéo lên ngồi cùng hắn. Hoàn Ân còn chưa kịp kháng nghị y không nên ngồi ở đây, hai cuộn giấy bằng da dê đã bị ném ở trước mặt y.
Hoàn Ân do dự mở ra quyển thứ nhất, bên trong là tin chiến thắng của quân liên hiệp. Quân liên hiệp tự thủ ở Bách Linh sau mấy đợt tiến công, khí thế phản kích như cầu vòng, hiện đã thu phục hai tòa thành trì bị mất, ít ngày nữa thừa cơ hội đem Bách Linh đánh về thảo nguyên quê nhà. Trong lòng y cao hứng, khóe miệng không tự chủ vểnh lên, vừa lúc rơi vào trong đáy mắt của Dung Thành.
Hoàn Ân thu hồi cuốn da dê thứ nhất, mở ra quyển thứ hai, hẳn là giám quốc phụ chính đại ca tự tay viết tin cho y.
“Tiểu Ân ngô đệ: có khỏe hay không, Đã mấy tháng không gặp, không biết tiểu đệ thân thể như thế nào? Ngươi từ trước đến giờ thân thể hư nhược, phải ăn nhiều thuốc bổ khí. Từ khi viện quân của Tuyên Hướng , chiến cuộc thay đổi, đại phá Bách Linh ở trước mắt. Đây hết thảy đều dựa vào tiểu đệ một mình đi trước, đại ca vô năng, để cho tiểu đệ nhận trách nhiệm nặng nề này, trong lòng vẫn xấu hổ. . . . . . .”
Phong phú hơn ngàn chữ, từ triều chính nói đến phụ vương, từ phụ vương nói đến huynh đệ tỷ muội, một người không sót. Đại ca giám quốc phụ chính, vừa đang lúc chiến sự, nhật lý vạn ky, vẫn còn cầm bút viết thư, Hoàn Ân thấy vậy ánh mắt ươn ướt, nghĩ đến bộ dáng từ ái của đại ca đối với mình, trong lòng ủy khuất phá đổ mà ra, nếu như không phải là Dung Thành ở bên, lập tức liền muốn rơi lệ.
Đột nhiên trên eo nóng lên, Hoàn Ân mới ý thức tới là tay của người kia vòng qua ôm.
“Viết phong thư hồi âm đi, ân?” Người nọ nghiêng đầu nói với y, thanh âm đúng là phá lệ trầm thấp ôn hòa.
Hoàn Ân chút kinh ngạc liếc mắt một cái: “Tạ ơn bệ hạ. . . . . .”
Dung Thành hướng Lưu Kỳ gật đầu, Lưu Kỳ vội vàng bưng tới giấy và bút lông, đặt tại trước mặt Hoàn Ân. w●ebtruy●enonlin●e●com
Hoàn Ân hít sâu một cái, đem nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nén trở về, cầm bút lên, từ từ viết.
Chữ như người, chữ của y là xinh đẹp chỉnh tề.
Dung Thành có chút xuất thần nhìn nghiêng khuôn mặt của Hoàn Ân, đường nét nhu hòa, cằm gầy nhọn, mũi khéo léo, lông mi vừa dài vừa dày, lộ ra vẻ đẹp. Trên người vừa động, lông mi sẽ nhẹ nhàng rung động, giống như Hồ Điệp vỗ cánh, chọc người trìu mến.
Bộ dáng chuyên chú của Hoàn Ân thật đẹp vô cùng. Đánh đàn, viết chữ cũng như thế, thật giống như y sinh ra đã thích hợp với điều này, yên lặng giống như một bức họa.
“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân nhiên giương mắt nhìn hắn, “Có thể hay không. . . . . . Không nên nhìn thư vi thần viết? . . . . . .”
“. . . . . .” Nhìn lén đối phương bị đối phương bắt được, Dung Thành nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hiển nhiên Hoàn Ân hiểu lầm Dung Thành lặng yên, cho là lại chạm đến nghịch lân của hắn, vội vàng giải thích nói: “Vi thần biết thư phải cho bệ hạ xem qua. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là bệ hạ nhìn chằm chằm như vậy, vi thần rất khó. . . . . .”