Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 39



Chuyển ngữ: Mic

Đối với Mặc thành mà nói, hôn lễ của thành chủ có thể sánh ngang với đại hôn của hoàng đế. Hiện giờ vừa mới bàn bạc, mọi thứ hãy còn đang chuẩn bị, đương nhiên tin tức cũng không truyền ra ngoài.

Hoắc Kình là người đầu tiên nghe được. Ông đã dự đoán được tin tức này là chính xác, A Chiêm đưa ra quyết định cũng sẽ thận trọng, muốn binh quyền là việc ván đã đóng thuyền cũng sẽ phải nhượng bộ. Mặc dù ông vẫn chưa rút lại lời muốn từ quan quy ẩn, nhưng cũng đã bắt đầu tiếp tục quan tâm sự vụ quân doanh.

Mấy ngày nay sức khỏe A Chiêm tốt lên rất nhiều, ngày ngày đều đúng giờ uống thuốc. Sư Vũ cũng an tâm, không quản hắn nữa, tập trung vào chính sự, đồng thời để Hình Việt quen thuộc với tình hình Mặc thành.

Nháy mắt đã sang tháng hai, không khí mùa xuân của Mặc thành lúc này mới thong dong xuất hiện. Sáng sớm, nhóm hạ nhân quét dọn cổng phủ bỗng thấy tân thành chủ bình thường luôn ru rú trong phòng được dìu ra ngoài, cùng hạ nhân bên cạnh vừa nói vừa cười lên xe ngựa rời đi.

Sư Vũ hôm ấy không ở trong phủ, lúc quay về đã là nửa đêm. Hình Việt theo nàng bôn ba khắp nơi cả một ngày, vừa đấm vai vừa đi vào trong phủ, ngáp ngắn ngáp dài. Mới tới cửa thư phòng thì một bóng đen bỗng dưng xuất hiện khiến hắn giật nảy mình, nhoáng cái liền trốn sau lưng Sư Vũ.

Sư Vũ liếc hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, bóng đen kia đã quỳ xuống, nhỏ giọng bẩm báo: “Hôm nay Đàm công tử ra ngoài, nói là muốn gặp người nào đó. Thuộc hạ vô năng, không theo được, cũng không tra được ngài ấy muốn gặp ai, tội đáng muôn chết, may mà công tử đã bình an quay về.”

Sư Vũ nhíu mày: “Huynh ấy cùng ai ra ngoài, vậy mà ngươi cũng có thể bị bỏ lại?”

Bóng đen đó cúi đầu càng thấp: “Chỉ là mấy hạ nhân bên cạnh, cũng không có gì đặc biệt, nhưng dọc đường người qua lại đông đúc, rất dễ bị mất dấu, chuyện này là thuộc hạ thất trách, mặc cho thành chủ trách phạt.”

“Người bên cạnh huynh ấy đổi hết rồi chứ?”

“Vẫn chưa, hình như công tử cố ý phòng bị, vẫn chưa có cơ hội hạ thủ.”

Trong giọng nói của Sư Vũ đã ẩn chứa phẫn nộ: “Nhanh chóng thay hết! Còn chậm trễ nữa thì đừng tiếp tục tới gặp ta!”

Bóng đen vâng một tiếng, nhanh chóng lùi đi.

Lúc này Hình Việt mới ló người ra, nhìn nhìn sắc mặt Sư Vũ rồi thở dài một tiếng: “Sau này cô gả cho hắn, thiết nghĩ ngày tháng sắp tới của hắn càng khó khăn hơn.”

Sóng mắt Sư Vũ khẽ đảo: “Thật ra ta gả cho ai thì ngày tháng của người đó cũng chẳng dễ dàng gì.”

Hình Việt cười hì hì nói: “Chuyện đó thì chưa chắc, cô gả cho Thái thường thiếu khanh thì sẽ không thể nào không êm đềm, đôi bên cứ giả vờ giả vịt miết là được.”

Nét mặt Sư Vũ cứng đờ trong giây lát, quay đầu cất bước đi về trước, vừa đi vừa nói: “Chuyến này ra ngoài, ta đối với Nhược Khương vẫn không yên tâm như trước, Hình tiên sinh sau khi tới đây thì vẫn chưa từng làm gì nhỉ, chi bằng tìm cơ hội thay ta tới Nhược Khương một chuyến, thám thính tin tức xem sao?”

Hình Việt đau khổ ôm cây cột hành lang, biết nàng y hệt Tức Mặc Vô Bạch, bắt được cơ hội thì sẽ liền sai sử hắn.

Sáng hôm sau, trời bắt đầu đổ mưa, Mặc thành khô hạn cuối cùng đã có chút ẩm ướt.

Sư Vũ vừa rửa mặt chải đầu xong, đang chuẩn bị dùng bữa sáng thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh một cái. Nàng ngước lên, trông thấy A Chiêm đứng ngay trước mắt, y phục ướt hơn phân nửa.

Sắc mặt Sư Vũ không vui: “Hạ nhân của huynh đâu? Kẻ nào người nấy đều hầu hạ như vậy sao?”

A Chiêm chợt bật cười: “Còn hạ nhân gì chứ? Buổi sáng ta vừa thức dậy thì toàn bộ đều không thấy. Vẫn hệt như trước, lại là một nhóm người xa lạ.”

Sư Vũ nhìn xung quanh liếc mắt ra hiệu, nhóm hạ nhân cúi đầu lui ra ngoài. Nàng lấy áo choàng trên giá khoác lên cho hắn, dịu dàng nói: “Có chuyện gì mà không thể trao đổi đàng hoàng được chứ? Dạo gần đây khó khăn lắm sức khỏe huynh mới tốt lên được một chút, nếu như lại đổ bệnh thì biết làm sao?”

A Chiêm giữ chặt tay nàng: “Tại sao? Ta đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.”

Sư Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn: “Huynh đã quên bản thân trước đây vì sao lại mang một thân bệnh tật rồi ư? Người bên cạnh có thể là bằng hữu, nhưng bên cạnh huynh người có khả năng xuất hiện nhất chính là kẻ địch. Quyên Huệ kia giật dây huynh ra ngoài gặp ai? Ta vẫn chưa hỏi đấy.”

A Chiêm thảng thốt nhìn nàng: “Muội không tin ta?”

“Nếu như ta không tin huynh thì đã truy hỏi từ sớm rồi.” Sư Vũ đỡ cánh tay hắn: “A Chiêm, hiện tại không giống trước đây. Ngày trước huynh cẩn thận gấp trăm lần thì sau này phải gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Huynh biết kể từ hôm ta đẩy huynh ra trước bao người thì có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào huynh không?”

A Chiêm cười khổ: “Ta chẳng qua là một bù nhìn thôi, hà tất phải như vậy?”

Hắn kéo tay Sư Vũ xuống, xoay người ra khỏi phòng, áo choàng trên người rơi xuống đất cũng hoàn toàn không biết.

Sư Vũ đi theo tới cửa, ra hiệu Túc Diện phái người theo hắn, dựa vào khung cửa dõi theo bóng hắn rời đi, vừa ngoảnh đầu lại thì đúng lúc đối diện với Hình Việt đang đi tới.

“Sao vậy, lại ầm ĩ ư?” Hình Việt cười tủm tỉm bước đến: “Không sao, ta và thê tử nhà ta trước khi thành thân tóm lại cũng hay cãi vã, cho nên tập quán bảo nam nữ trước khi thành thân không được gặp mặt thật ra cũng đúng đó.”

Sư Vũ quay người trở vào phòng, nhấc đũa lên: “Tạm thời ta không có tâm trạng bàn chuyện riêng tư với ngươi, ngươi đã quyết định khi nào thì khởi hành chưa?”

“Ta tự có sắp xếp, cần gì phải bắt chính mình phải chạy một chuyến chứ. Hoắc lão tướng quân gần đây làm mình làm mẩy, nghe đâu Nhược Khương đã có người nhân cơ hội trà trộn vào Mặc thành, cô nói xem chuyện lính đánh thuê tộc Sa Đà trước đây liệu có phải do bọn họ sai phái không? Hay là người mà Đàm công tử gặp lần này chính là bọn họ chăng?” Hình Việt ngồi xuống đối diện với nàng, cười cười chống má, vẻ mặt ngu ngơ.

Hắn vừa nói vậy, Sư Vũ cũng không còn tâm trạng nào ăn uống nữa, đứng dậy nói: “Không được, ta phải đi gặp Hoắc lão tướng quân.”

Hình Việt gật đầu: “Không sai, để Hoắc Kình đích thân cho người âm thầm tra xét khắp thành. Cát Bôn lỗ mãng nhưng trung thành nhất nhất, có thể tiếp viện.”

Sư Vũ nghe vậy thì cực kỳ tán thành, vừa phân phó Túc Diên chuẩn bị vừa định ra cửa thì bước chân bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Hình Việt. Hắn vừa xoay người đã thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm thì vội vàng bật dậy: “Được rồi được rồi, ta đi cùng cô. Aizz, đúng là một khắc cũng không rảnh rỗi mà.”

Mưa càng lúc càng lớn, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, điều ngạc nhiên chính là lại mưa liên tục suốt mấy ngày. Ở nơi mưa quý như dầu như Mặc thành rất ít khi có kiểu thời tiết như vậy, chúng bách tính bất chấp cái lạnh của mùa xuân, phấn khởi đứng trong mưa vung tay múa chân.

Chạng vạng, Sư Vũ ngồi trong chiếc xe ngựa bình thường nhất, xuyên qua phố xá gần như đang say trong niềm vui sướng, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách điếm.

Khách điếm rất nhỏ, bên trái là một cửa hàng tơ lụa cực lớn, bên phải là tiền trang. Ở vị trí tốt như vậy, nó thu mình nằm giữa, tựa như một thôn nữ dân dã bị kẹp giữa hai quý phu nhân, rụt rè nhếch nhác.

Trên đường phố người người huyên náo, gần khách điếm có tốp năm tốp ba nam tử mặt mày nghiêm nghị đi đi lại lại, phục sức khác nhau, chỉ có ánh mắt là thi thoảng lại liếc về phía khách điếm, khéo léo dựa vào cước bộ mở ra một con đường để xe ngựa của Sư Vũ theo đó chạy tới dừng ngay trước cửa.

Ngón tay Sư Vũ nhẹ vén màn xe, cẩn thận quan sát khách điếm một lượt, liếc nhìn Hình Việt: “Chính là nơi này?”

“Ừm, mọi việc đã thu xếp xong rồi.” Hình Việt nhảy xuống xe, duỗi tay về phía nàng: “Đi thôi, uất ức cho cô diễn thê tử nhà ta, tránh bị người khác nhận ra.”

Sư Vũ liếc nhìn tay hắn rồi đưa tay nàng qua: “Người uất ức là thê tử thật sự của ngươi.”

“Haha, vậy cô tuyệt đối không thể để nàng ấy biết, bằng không cho dù chân trời góc bể nàng ấy cũng sẽ đuổi tới giết ta.”

Sư Vũ cùng hắn bước vào trong, tán thành nói: “Chỉ với sức của một mình ngươi nhưng lại có thể hành động nhanh nhẹn như vậy, thật sự khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”

Hình Việt đắc ý cười một tiếng: “Đúng đó.”

Không ngoài dự đoán, trong khách điếm khách ít đến đáng thương. Hình Việt giả làm nho sinh, tay cầm cán quạt vén màn cửa cho Sư Vũ. Nàng cúi đầu bước vào, mạng sa che một nửa gương mặt, ngước lên nhìn xung quanh, sóng mắt long lanh, lúc bước đi làn váy bay bay, tay áo bồng bềnh, tựa như trong tay áo đong đầy làn gió.

Mấy người khách ít ỏi trong quán ai nấy đều hướng mắt về nàng, chưởng quầy nhanh chân bước tới chắp tay chào hỏi: “Nhị vị dùng cơm hay ở trọ?”

Hình Việt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Phụng lệnh thành chủ mà tới.”

Chưởng quầy vừa nghe thế thì nét mặt liền thay đổi, xoay người đi vào gian phòng phía sau, không lâu sau thì bước ra, chắp tay nói với họ: “Nhị vị, mời, chủ nhân nhà ta đã chờ sẵn.”

Nhân lúc di chuyển, Sư Vũ lặng lẽ kéo tay áo Hình Việt: “Chuyện này là sao? Bọn họ thật sự từng gặp A Chiêm?”

Hình Việt nghiêng đầu về phía nàng: “Nhược Khương chịu thiệt thòi dưới tay cô và Tức Mặc Vô Bạch, đương nhiên là muốn hạ thủ từ tân thành chủ, đáng tiếc lại bị người của Hoắc lão tướng quân phá hỏng, tin tức cũng bị chặn. Ta đoán Đàm công tử hẳn là vẫn chưa từng gặp bọn họ, cho nên hôm đó người hắn gặp có lẽ là người khác. Chẳng qua nếu Nhược Khương đã muốn dẫn dụ Đàm công tử, cô và ta giả trang thành tâm phúc do Đàm công tử phái tới, nói năng khách sáo là xong.”

Sư Vũ chăm chú nhìn hắn, ừ một tiếng.

Trong phòng có hai người ngồi đó, một người lớn tuổi mặt đầy nếp nhăn, mắt sâu, là gương mặt người Tây vực điển hình. Người còn lại là một nam tử áo đen mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết là hộ vệ của ông lão này.

Thực ra thái độ Nhược Khương đối với Trung Nguyên giống như đứa trẻ háu ăn đối với một đứa trẻ khác cùng lứa có kẹo hồ lô trong tay, cứ muốn có kẹo của người ta nhưng lại không chắc mình có thể “xử” được đối phương hay không. Mà Mặc thành là túi tiền chực chờ sắp rớt đeo bên hông đứa trẻ cùng lứa này, nếu có thể thu về tay thì có thể tự mình mua ăn, nhưng nếu ra tay lén trộm, tất nhiên sẽ phải động thủ với đối phương. Cách tốt nhất đương nhiên chính là chờ túi tiền này tự động rớt xuống, sau đó âm thầm nhặt lên.

Thế nên Sư Vũ rất hiểu tâm trạng dai dẳng cắn mãi không buông như vậy của Nhược Khương, bọn họ quả thực là một đám quỷ tham lam.

Ông lão nói năng cẩn trọng, nhấc tay hành lễ với hai người: “Tại hạ là thương nhân Nhược Khương quốc, Tra Cừ, nhị vị hữu lễ.”

Hình Việt đáp lễ, từ trong tay áo lấy ra mật thư có con dấu của thành chủ, biểu thị bọn họ là phụng mật lệnh của thành chủ mà tới.

Đương nhiên là giả rồi.

Hắn ngồi quỳ xuống chiếc bàn thấp, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Tên Tra Cừ này tựa như sấm nổ bên tai, người giàu có nhất Nhược Khương, nghe nói ngay cả quốc khố Nhược Khương cũng có phần công lao của ngài đây. Nhưng không biết các hạ vì sao muốn gặp thành chủ, nếu không nói rõ được lý do, vậy phải chiếu theo quy định nhốt ngài vào đại lao rồi.”

Sắc mặt Tra Cừ khẽ tối lại: “Nếu vị công tử này đã nói thẳng, vậy lão phu cũng không khách sao. Thành chủ vừa kế vị không có quyền lực, ta nguyện dốc sức tương trợ, chỉ cần Mặc thành và Nhược Khương nối lại quan hệ như cũ, tiếp tục cho đôi bên thông thương là được.”

Hình Việt bưng chén trà trước mặt lên vờ nhấp một ngụm: “Nếu như thật sự là vì chuyện này, hẳn ông đã trình bái thiếp cho quan viên Mặc thành, từng cấp từng cấp, mãi tới khi Thứ sử bẩm báo sự việc lên cho thành chủ, chứ không phải vừa bắt đầu đã nhắm thẳng vào việc muốn gặp thành chủ.”

Tra Cừ nhíu mày: “Kinh doanh coi trọng thành tín, vị đại nhân này đừng tùy tiện hoài nghi người khác.”

Hình Việt “haha” cười: “Ta còn nghe nói thương nhân coi trọng lợi ích đấy.”

Bóng đen trước mặt lóe lên một cái, nam tử mặc áo đen vẫn luôn ngồi cạnh kia bỗng làm loạn, bật người dậy, tựa như hổ dữ lao tới, dùng tay làm đao tấn công về phía hai người.

Sư Vũ ngồi gần hắn, mắt thấy sắp gặp tai ương thì Hình Việt đã giơ cánh tay che chắn cho nàng, tay kia nhẹ nhàng thong dong đỡ một chưởng đó.

“Ây ya, có muỗi ư? Mới vào xuân thôi mà.” Hắn cười tủm tỉm nhìn người kia, Sư Vũ trộm nhìn tay hắn, mặc dù nói cười nhẹ nhàng nhưng mu bàn tay đã nổi gân xanh.

Đối phương sớm đã biến sắc, ngoài cửa sổ không ngừng truyền tới động tĩnh khe khẽ, chứng minh bọn họ hãy còn người mai phục ở đây, hắn hung hăng hất tay Hình Việt ra rồi ngồi trở lại vị trí.

Sắc mặt Tra Cừ thoáng thay đổi, cười khan một tiếng, làm như chưa từng có chuyện gì, nói: “Nhị vị minh giám, lão phu quả thực là vì chuyện này mà đến, tuyệt không có ý khác, vẫn mong nhất định chuyển cáo tới thành chủ.”

“Chuyện này…….” Hình Việt làm như do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Cũng được, chỉ là thành chủ vẫn luôn lo lắng việc Nhược Khương kết minh với các quốc gia khác, rất không yên tâm. Nếu như thật sự có chuyện này, vậy ta có nói toác cả da miệng cũng không có tác dụng.”

Tra Cừ đáp: “Đại nhân an tâm, chuyện kết minh đã bị ngưng giữa chừng, chúng tôi chỉ mong đôi bên sống yên ổn vô sự. Trước đây Tề tướng đắc tội với quyền thành chủ của quý thành, đó là lỗi của ông ta, tội gì phải để các thương nhân nhỏ bé như chúng tôi gánh vác tội trạng này chứ?”

Hình Việt và Sư Vũ đưa mắt nhìn nhau: “Vậy được rồi, ta quay về sẽ bẩm báo với thành chủ. Chẳng qua ta khuyên nhị vị vẫn nên mau chóng rời đi, tránh để bị người của quan phủ bắt được, thế thì chúng ta cũng lực bất tòng tâm.” Nói rồi đứng dậy rời đi.

Tra Cừ ý thức được sự việc không đúng, ý tứ này là mặc kệ kết quả mật đàm như thế nào, bọn họ cũng sẽ không màng đến sống chết của mình!

Quả nhiên, hai người vừa ra khỏi khách điếm, Sư Vũ liền hạ lệnh cho người đã mai phục xung quanh bắt hết tất cả người ở bên trong, chỉ là xem ra bọn họ có chuẩn bị mà đến, e rằng sẽ phải ác chiến một trận.

“Người này không nhất định là Tra Cừ, đại phú thương đều sợ chết, hẳn là sẽ không mạo hiểm.” Hình Việt đỡ Sư Vũ lên xe, sau khi leo lên thì ngồi tựa vào cửa, tiếp tục nói: “Chẳng qua ông ta nói chuyện kết minh dừng giữa chừng hẳn là thật. Gần đây Tây vực không có động tĩnh, Mặc thành tạm thời có lẽ không cần hao tâm phí sức đối phó với Tây vực, tập trung ứng phó Trung Nguyên là được, đây hẳn cũng là điều mà cô hi vọng nhỉ.”

Sư Vũ im lặng không đáp, bỗng hỏi: “Dạo gần đây ngươi có từng gặp Tức Mặc Vô Bạch không?”

Hình Việt ngước mắt nhìn nàng: “Sao cơ?”

Ánh mắt Sư Vũ và hắn chạm nhau: “Không biết dạo này hắn sao rồi.”

“Từ quan rồi, chắc là tự do tự tại lắm.” Hình Việt cười.

Trong xe ánh sáng mờ mờ, ánh mắt Sư Vũ cũng mờ mịt không rõ: “Vậy thì không gì tốt bằng, Mặc thành không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, nếu đã thoát thân thì hãy triệt để thoát ra đi.”

Hình Việt chăm chú nhìn nàng, qua một lúc lâu thì bật cười, giọng nói thế nhưng đã thay đổi: “Phát hiện từ khi nào?”

Sư Vũ liếc mắt về cổ tay hắn: “Ta không trông thấy ký hiệu, Hình Việt cũng không có thân thủ tốt như ngươi. Ta không biết một lần ngươi giả làm hắn là bao lâu, cũng không biết Hình Việt bên cạnh ta rốt cuộc khi nào là thật, khi nào là giả, nhưng những cử chỉ này của ngươi thì không cách nào che giấu.”

“Ồ, hóa ra cô cô đối với ta đã khắc ghi sâu đậm như vậy à?” Tức Mặc Vô Bạch sát đến gần, nâng cằm nàng, hơi thở khiến người ta tê dại lướt qua gò má nàng: “Như vậy sao có thể gả cho người chứ? Vị đường thúc kia của ta mà biết thì lại khó chịu cho xem.”

Mặt Sư Vũ lạnh lùng, ngón tay siết lại thành nắm đấm: “Ta nghiêm túc, rời Mặc thành đi.”

Đã lâu rồi Tức Mặc Vô Bạch chưa hề nở nụ cười vô lại trước mặt nàng, nụ cười này ở trên gương mặt Hình Việt ngược lại trông có chút cổ quái. Hắn dựa vào gần hơn, gần như là cùng vành tai và tóc mai nàng chạm nhau: “Nàng cho rằng ta vì nàng mà tới sao? Hửm?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.