Bộ Tích Hoan mới đồng ý với Mộ Thanh, một giọng chợt cất cao. Bộ Tích Hoan lười nhác nâng mi, Mộ Thanh xoay người, thấy ở cửa lầu các, khuôn mặt Trần Hữu Lương sầm xuống.
“Chủ thượng, Đại Hưng, mỗi quan có chức trách riêng. Khi có vụ án, Ngỗ Tác khám nghiệm thi thể, Bộ Khoái đi bắt hung thủ, quan địa phương thẩm vấn. Nếu Ngỗ Tác thẩm vấn, thay thế chức trách quan địa phương, còn cần Quan Huyện châu phủ làm gì? Không thể có lệ này, làm trái triều cương!” Trần Hữu Lương can gián.
Bộ Tích Hoan nhìn ông ta, ánh mắt hơi lạnh xuống.
“Chuyện nữ tử thăng đường, xưa nay không có! Nữ tử làm việc của bậc mày râu, chẳng lẽ không phải gà mái báo sáng, làm trái cương thường à?” Trần Hữu Lương lại nói.
Ngụy Trác Chi khép quạt đập lên đầu một cái, Trần Hữu Lương này, văn nhân khí khái, ưu quốc ưu dân, làm quan thanh liêm, trung thành hầu Vua, chẳng qua cổ hủ không thú vị.
Mấu chốt vụ án này đã không ở hung thủ là ai, mà ở bức thư mật mà hung thủ cầm đi sau khi giết người. Trước mắt lòng Nguyên gia rõ như ban ngày, đế vị nguy hiểm đã ở sớm tối. Mấy năm nay tâm huyết của bọn họ đều ở Giang Nam, trong phủ Thứ Sử có quá nhiều bố trí của bọn họ, tuyệt đối không cho phép chuyện cơ mật bị lộ ra ngoài! Trước mắt tìm được hung thủ là con đường duy nhất tìm được bức thư mật kia, điều tra ra càng nhanh tổn thất càng nhỏ, đã có người có biện pháp, sao không thử một lần?
Thời kỳ đặc biệt, làm chuyện đặc biệt, đồ đầu gỗ Trần Hữu Lương này lại tính toán quá rạch ròi.
“Trần đại nhân nói rất thú vị! Xác của người chết đêm đó là do ta khám nghiệm! Sao Trần đại nhân không nói nữ tử khám nghiệm thi thể trái với cương thường? Sau khi khám nghiệm thi thể, tìm manh mối hung thủ là ta tra, ta cũng làm chuyện của Bộ Khoái. Sao Thứ Sử đại nhân không nói trái với triều cương?” Mộ Thanh hừ lạnh một tiếng, trào phúng: “Nếu ta đã làm chuyện của Ngỗ Tác và Bộ Khoái thì cũng không ngại làm chuyện của Quan Huyện một lần.”
“Ngươi!” Trần Hữu Lương giận dữ: “Mộ cô nương, đúng là bản quan có thẹn với cái chết của cha ngươi, nếu ngươi muốn bản quan đền mạng, bản quan nhất định không nói hai lời! Nhưng công đường của phủ Thứ Sử là chỗ triều đình dựng lên, bản quan tuyệt đối không để cho một nữ tử như ngươi coi công đường như trò đùa, làm loạn triều cương!”
“Ai nói ta muốn ngồi công đường phủ Thứ Sử? Công đường phủ Thứ Sử chỉ có Thứ Sử đại nhân mới cảm thấy đó là thể diện của triều đình. Với ta mà nói, công đường vốn nên là nơi giữ công lý ở thế gian! Nhưng chỗ đó đã ô uế, cha ta chết ở phủ Thứ Sử, ông biết rõ thủ phạm là ai, đến nay còn không cách nào lấy lại công bằng cho ông ấy. Muốn ta ngồi công đường phủ Thứ Sử của ông, cũng không hỏi ta có chê bẩn không!” Mộ Thanh trào phúng càng sâu.
“Ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi...” Trần Hữu Lương tức giận đến thở hồng hộc, thân thể gầy gò bọc trong quan bào kia, gió đêm thổi đã lung lay muốn ngã.
“Ta không ngồi ghế Thứ Sử của ông, không cần kinh đường mộc của ông! Cho ta một gian phòng trống, hai cái ghế dựa, việc mà bậc mày râu không biết, ta làm cho ông xem! Quan lại như ông không hỏi ra hung thủ, ta hỏi cho ông xem! Cũng để cho ông nhìn xem, Ngỗ Tác có thay được chức của quan lại, nữ tử làm được việc mà nam tử không làm được!” Thiếu nữ mặc đồ thiếu niên, áo trắng buộc tóc, ống tay áo tung bay, gió đêm chợt thổi, trong khoảnh khắc khiến cả vườn hải đường kinh ngạc.
Trong ngoài lầu các lập tức không tiếng động.
Ánh trăng lại lộ ra ở đầu cành, trong viện tối sáng mấy bận, cuối cùng nghe có người lên tiếng.
“Có nghe thấy chưa?” Bộ Tích Hoan lười nhác nhìn Trần Hữu Lương một cái, giọng còn lạnh hơn gió đêm: “Đi chuẩn bị đi.”
Trần Hữu Lương giật mình hoàn hồn, kinh hãi liếc Bộ Tích Hoan một cái, phịch một tiếng quỳ xuống: “Chủ thượng! Việc này nhất định không thể! Tối nay người bị thẩm vấn toàn nha lại, sai dịch trong phủ Thứ Sử. Tuy hung thủ có khả năng ở trong đó, nhưng người vô tội trong phủ quá nhiều! Tối nay thẩm tra, nha lại, sai dịch trong phủ phần lớn đều thâm minh đại nghĩa, nguyện lấy công bằng cho đồng liêu. Sao có thể để bọn họ bị một nữ tử thẩm vấn? Tuy Mộ cô nương có bản lĩnh khám nghiệm thi thể, nhưng nàng không phải người của triều đình, dù cho nàng phải, cũng chỉ là một Ngỗ Tác. Nha lại, sai dịch trong phủ Thứ Sử, từ bát phẩm tới tòng ngũ phẩm, ai cũng có phẩm cấp cao hơn Ngỗ Tác, sao có thể để Ngỗ Tác thẩm tra? Nếu bị biết được, e rằng mọi người ầm ĩ giận giữ, trong lòng sinh hiềm khích!”
“Vậy không để ai biết là được.” Bộ Tích Hoan hờ hững mở miệng, gió đêm dường như lại lạnh hơn một chút.
Trần Hữu Lương bị nghẹn lại, sau một lúc lâu nói: “Mộ cô nương muốn đích thân thẩm vấn nha lại, sai dịch trong phủ. Sao có thể không để người trong phủ biết được? Nếu trong phủ có người hỏi Mộ cô nương là người phương nào, sao dám thẩm vấn bọn họ, thần phải trả lời thế nào?”
“Đó là chuyện của ngươi.” Bộ Tích Hoan lười biếng cụp mi, càng thêm không để ý.
Trần Hữu Lương lại nghẹn lời, thấy đế vương lười biếng dựa vào lan can cầu thang, hương lê nhuộm vạt áo, ánh trăng tẩm vào đôi mắt lạnh.
Nghe hắn chậm rì rì nói: “Trẫm muốn ngươi tra hung thủ, ngươi không tra ra. Trẫm muốn ngươi thẩm án, ngươi thẩm không ra. Trẫm tìm người giúp ngươi, ngươi e sợ mọi người ầm ĩ giận giữ, trong lòng sinh hiềm khích. Trẫm bảo ngươi không để người biết, ngươi lại hỏi trẫm làm thế nào để không ai biết. Vô dụng như thế, trẫm còn cần quan lại như ngươi làm gì? Còn không bằng để nàng thay ngươi!”
Trần Hữu Lương nghe vậy, mặt có hổ thẹn, cúi người đập đầu xuống đất, đau đớn nói: “Thần vô dụng! Thần nguyện từ quan, nhưng mong chủ thượng đừng để một nữ tử đến thẩm tra nha lại, sai dịch Đại Hưng ta! Việc này nhất định không thể, nếu xảy ra, e nha lại, sai dịch trong phủ sẽ cảm thấy chịu nhục, lòng sinh hiềm khích, e bất lợi cho nhiều năm tâm huyết của chủ thượng ở Giang Nam! Đây là lời từ đáy lòng thần, thần nguyện lấy chết can gián!”
Trong viện lại yên tĩnh, gió đêm thổi qua ngọn cây, chỉ nghe cành lá rào rào.
Bóng đêm chợt lạnh, trong phòng chợt có ánh trăng chiếu tới. Nam tử chậm rãi đi ra, không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy vạt áo như mây, từng bước sinh trăng lạnh như nước. Trần Hữu Lương quỳ trên mặt đất, thấy ánh trăng kia chiếu tới trước mắt, nghe một âm thanh hờ hững dừng ở đỉnh đầu, đêm hè vậy mà khiến người rét lạnh đến xương: “Vụ án xảy ra ở trong phủ của ngươi, chưa tìm được hung thủ, đã há mồm từ quan ngậm miệng lấy chết can gián. Ngươi cũng thật có tiền đồ, thật sự không bằng một nữ tử.”
Trần Hữu Lương chấn động, gió đêm khiến quan bào run lên, thân hình quỳ trên mặt đất bỗng nhiên cứng lại.
Ánh trăng kia rời đi, phía sau là thiếu niên mang theo sương dưới tay áo. Hai người đi xa dần, chỉ nghe giọng nam tử theo gió đưa tới.
“Lấy chết can gián? Trẫm không đồng ý. Nhanh cút đi làm việc cho trẫm! Xong án rồi chết, tâm trạng của trẫm tốt có lẽ còn có thể ban cho ngươi một cái tang quan.”
Bộ Tích Hoan và Mộ Thanh dẫn đầu đi trước. Ngụy Trác Chi từ trong phòng đi ra, cười nhìn Trần Hữu Lương quỳ thành cục đá trên mặt đất, phe phẩy quạt đầy phong hoa tuyết nguyệt, nói: “Đứng lên đi, Trần đại nhân. Không phải Thánh Thượng không cho ông thời gian. Mộ cô nương tiến cung hai ngày, ông ở phủ Thứ Sử tra xét hai ngày, không thu hoạch được gì, tối nay ngài ấy mới dẫn người tới. Ông thì hay rồi, lúc này nói tới tam cương ngũ thường. Tam cương ngũ thường, quân vi thần cương, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Hiện giờ quân không bảo ông chết, ông cũng không được chết. Ông chết, là ông bất trung, vẫn nên đứng dậy thành thật làm việc đi. Vụ án đã kéo mấy ngày, còn không tra được nội dung, tung tích của bức thư mật kia, ông thật sự có chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.”
Dứt lời, hắn cũng ra khỏi vườn, chỉ để lại Trần Hữu Lương quỳ trên mặt đất, rất lâu không đứng dậy, cuối cùng lại không thể không đứng dậy.