Mộ Thanh nhíu chặt mày, nàng muốn phất tay áo tránh đi, chỗ cổ tay lại có hơi lạnh lẻn vào, chỉ đành để Bộ Tích Hoan dắt ra sau điện, lên đài tắm Cửu Long. Mộ Thanh thấy hắn nói ra cung, lại lên đài tắm, mày càng nhíu chặt: “Bệ hạ có thói ở sạch không bằng buông thần ra.”
Bộ Tích Hoan cúi đầu, thấy Mộ Thanh cụp mi, nói: “Thần khám nghiệm thi thể, trên tay nhiễm hơi người chết, sợ lây cho bệ hạ. Bệ hạ có thói ở sạch như thế, e là ngâm ở trong ao đến trắng bệch cũng chưa chắc tẩy sạch nổi.”
Lời nói nghe có vẻ suy nghĩ cho hắn, thật ra đang ghét hắn nắm tay nàng chứ gì?
Bộ Tích Hoan cười, không cho rằng nàng ngang ngược. Hắn dắt Mộ Thanh đi đến trước một cái đầu rồng ở bên cạnh ao, nhấn một cái vào một con mắt màu xanh biếc. Nước trong ao đột nhiên rút sạch, hiện ra con đường ngầm khoảng mười thước vuông ở trong hồ ngọc kia!
Mộ Thanh hơi giật mình, nhìn đường ngầm kia, Bộ Tích Hoan đã dắt nàng đi xuống rồi. Đường ngầm sâu rộng, ánh nến chiếu trên mặt tường soi tỏ con đường đá xanh dưới chân. Bốn phía rộng rãi, Mộ Thanh theo Bộ Tích Hoan quẹo trái vòng phải, chỉ cảm thấy như đặt mình trong mê cung, hắn lại quen cửa quen nẻo dẫn nàng đi thêm nửa khắc, khi ra là một gian điện cũ.
Trong điện không có đèn đuốc, ngửi mùi ẩm ướt thì biết đã lâu chưa có ai ở. Hai người ra khỏi điện, thấy ánh trăng chiếu cỏ dại trong viện, tường cung cũ kỹ, có lẽ là một chỗ hẻo lánh trong hành cung.
Mộ Thanh đang nhìn cung điện, chợt thấy chỗ cổ tay buông lỏng, Bộ Tích Hoan buông nàng ra. Nàng lui về phía sau, cách xa hắn mà không hề che giấu, bước chân vừa lùi, bên hông có một bàn tay vòng đến.
Sắc mặt Mộ Thanh lạnh lẽo, nghe nam tử nói bên tai: “Đi theo trẫm!”
Dứt lời, tường cung chợt thấp. Mộ Thanh cúi đầu, thấy ánh trăng đậu trên cành cây, ngẩng đầu thấy ngân hà chiếu cung thành, mùi thơm thoang thoảng từ quần áo người bên cạnh chui vào trong mũi như ngọn gió mát. Mộ Thanh quay đầu, thấy nửa bên dung nhan của nam tử dưới ánh trăng kia, nhìn ra xa chợt thấy ngân hà rực rỡ.
Người này, quả thực một có bề ngoài đẹp.
Lần đầu Mộ Thanh được chứng kiến khinh công, kinh ngạc mênh mông dưới đáy lòng cũng chỉ một lát sau đó lực chú ý lập tức bị bóng cây lướt qua xung quanh hấp dẫn. Điện cũ kia ở cạnh tường cung, lướt qua tường cung đã đến ngoài hành cung. Bên ngoài không phải là đường xe liễn đá xanh, cũng không thấy thành Biện Hà, mà là một cánh rừng tựa như một ngọn núi xinh đẹp. Trong núi có một con đường đá, đi dọc đường đến chỗ giữa sườn núi có một chỗ đất bằng, rất xa đã nhìn thấy cây đuốc cháy bập bùng, có người đã chờ ở trong núi.
Không phải đi phủ Thứ Sử à?
Đây là đâu?
Mộ Thanh đang nghi hoặc đã đưa đến chỗ đất bằng kia. Chân vừa đặt xuống đất, nàng đã cách Bộ Tích Hoan vài bước. Nam tử liếc nàng một cái, vẫn không cảm thấy nàng ngỗ nghịch, khoanh tay đi vào chỗ sâu trong đất bằng.
“Được chưa?” Ở núi, giọng điệu nam tử hờ hững.
Mấy tên mặc áo đen giơ đuốc cung kính quỳ, nói: “Đã theo lệnh chủ thượng, nâng quan tài ra.”
“Ừ.” Bộ Tích Hoan lười biếng ừ một tiếng rồi xoay người nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh đứng ở nơi xa, khi Bộ Tích Hoan và những kẻ áo đen đó nói chuyện qua lại, nàng đã nhìn khắp đất bằng. Chỗ đất bằng này nhìn từ xa có vẻ nhỏ, nhìn gần lại khá rộng, trên mặt đất trải gạch đá xanh, từng tấm bia đá dựng thẳng, là chỗ Nghĩa Trang.
Mộ Thanh đi qua, thấy một chỗ mộ đã bị đào, bùn đất gạch đá chất đống ở một bên, một chiếc quan tài bằng gỗ tử mộc hoa yên tĩnh đặt ở đó, trên quan tài có đất ướt.
“Ai đây?” Nàng hỏi Bộ Tích Hoan.
“Liễu phi.”
Mộ Thanh không biết Liễu phi là ai, nhưng không biết vì sao trong lòng chợt giật thót, nhìn thẳng vào Bộ Tích Hoan.
Cây đuốc chiếu sáng mặt nam tử, nghe hắn nói: “Trẫm đồng ý với ngươi, cho phép ngươi tra vụ án của cha mình.”
Vụ án của cha... Liễu phi...
Vị nương nương bị chết trước đó?!
Mộ Thanh bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào quan tài, trăng sáng treo trên ngọn cây, lưa thưa đưa xuống một khoảng loang lổ, gió mang hơi ẩm tanh tanh. Không biết có phải hơi ẩm hun mắt thiếu niên mắt hay không, ánh lửa chiếu, đáy mắt sinh tơ máu nho nhỏ.
Nàng quay đầu, nhìn nam tử áo đỏ kia, trong mắt là cảm xúc khó nói rõ.
Nàng còn tưởng tối nay đi phủ Thứ Sử.
Vụ án phủ Thứ Sử kia, hung thủ là ai, phong thư của người chết trên bàn sách viết gì, hai chuyện này dĩ nhiên cực kỳ quan trọng với Bộ Tích Hoan! Hắn nói nàng làm một chuyện thay hắn, hắn sẽ cung cấp một manh mối cho nàng tra hung thủ giết cha. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ bắt nàng làm việc cho hắn trước...
Thiếu niên nhìn nam tử, một tư thế quay đầu, ánh trăng rơi trên thân hình gầy yếu kia, trong đôi mắt lạnh nhạt kia chợt có sao trời lọt vào, nhảy lên ánh sáng.
“Không khám nghiệm tử thi à?” Bộ Tích Hoan nhìn nàng: “Hoặc là, ngươi chỉ cần xem báo cáo nghiệm thi của cha ngươi? Trẫm có mang theo.”
“Báo cáo nghiệm thi?” Ánh mắt thiếu niên chợt chấn động, thấy nam tử xoay cổ tay, một tờ giấy còn nét mực từ dưới tay áo trượt đến bàn tay, đưa tới trước mặt nàng.
Mộ Thanh nhìn giấy kia, giấy gấp lại, gió đêm thổi bay một góc, nét mực dán vào mắt nàng. Đây là cha để lại...
Khi rời khỏi huyện Cổ Thủy, nàng không ngờ sẽ âm dương xa cách với cha, nên không mang đồ trong nhà trên người. Sau đó chôn cha, huyện Cổ Thủy có Tri huyện và Thẩm phủ đang chờ lấy mạng nàng, không thể quay về nhà, trên người nàng không có di vật của cha, không ngờ tối nay sẽ nhìn thấy.
Cha chết vì khám nghiệm thi thể cho Liễu phi, tối nay lại để nàng nhìn thấy tờ biên bản khám nghiệm do chính tay cha viết. Mặc dù trời cao có cho nàng thêm một kiếp nữa, nàng cũng chưa từng tin vào trời định, vận mệnh xếp đặt, nhưng tối nay, nàng lại tin!
Không biết khi nào nàng đã cầm biên bản khám vào tay. Mộ Thanh nắm lấy, đầu ngón tay đã hơi trắng, lại chợt nắm chặt lấy, thu vào trong tay áo. Nàng không nhìn, chỉ xoay người, vạt áo quét ra vẻ sắc bén trong gió đêm, nhìn quan tài, nói: “Khám!”
Cha từng khám, nàng cũng muốn khám lại!
Nàng muốn xem Liễu phi chết thế nào, cũng muốn xem vì sao cha phải chết!
Bộ Tích Hoan đưa mắt cho một người áo đen, người nọ xoay người, ôm mấy thứ đồ đưa cho Mộ Thanh. Mộ Thanh nhìn lên, là áo ngoài, khẩu trang, bao tay, hóa ra đã chuẩn bị xong đồ cho nàng. Nàng thấy nhóm áo đen đều đeo mặt nạ bảo hộ, chỉ có trên mặt Bộ Tích Hoan không đeo gì cả thì nói: “Khi mở nắp quan tài thì ngươi đứng xa một chút.”
Nam tử cười: “Trẫm có thể nín thở.”
Mộ Thanh sửng sốt, nhớ tới nội lực của hắn thâm hậu, ắt không sợ hơi người chết. Bấy giờ nàng không nhiều lời nữa, tự mình mặc đồ, gật đầu với mấy người áo đen đứng cầm đuốc xung quanh, nói: “Làm phiền.”
Chỉ có một người áo đen bước lên trước một bước, những người khác giơ cây đuốc không nhúc nhích. Người tiến lên kia nâng tay, hạ tay, bổ một cái về phía bên cạnh quan tài!
Bốp!
Trong đêm chợt hiện một ngọn gió đen, gào thét cuốn tròn trong không trung, ngọn cây đều đứt, lá rụng như mưa theo cuồng phong kia bay vào trong rừng! Kẻ áo đen kia phi thân, một bóng đen bay lên trong đêm đuổi theo ngọn gió đen kia, mũi chân chạm xuống, gió đen kia đột nhiên đập xuống đất! Kẻ áo đen bay xuống, ra tay nhấc lên, chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, ngọn gió đen kia đứng vững, nhìn kỹ vào, lại là nắp quan tài tử mộc kia!
Khi nắp quan tài kia bị một chưởng đánh bay, trong quan tài chợt bay ra mùi hôi. Mộ Thanh đứng xa, đeo khẩu trang cũng nín thở, gió núi thổi qua, mùi xác chết trong quan tài tản bớt đi, nàng mới bước lên phía trước.
Ánh trăng chiếu vào quan tài. Trong quan tài có một thi thể nữ, mặc triều quan cung phi nhị phẩm, triều phục phượng tía vân đỏ, triều châu san hô, vòng tay đông châu, bảo bình, bảo châu, kim sức, gấm màu, đặt đầy quan tài. Lại không ai nhìn những thứ xa hoa chôn cùng đó, ánh mắt chỉ dừng ở trên mặt thi thể nữ kia.
Thi thể nữ, sắc mặt là màu xanh lục dưới ánh trăng, thất khiếu chảy ra máu loãng đỏ sậm, mặt và bụng đã hơi sưng phù, hai bên cổ đã thối rữa thành máu thịt dính dính. Ánh trăng chiếu vào, gió đêm thổi tới, trong rừng chợt thấy quỷ khí dày đặc!
Cây đuốc chiếu sáng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của mấy người áo đen, người đã chết gần một tháng, sao thất khiếu còn đổ máu...
“Lúc thi thể thối rữa, hơi thối rữa sẽ tiến vào mạch máu, thúc giục máu loãng chảy ra từ khoang mũi và miệng. Không có việc gì, do chấn động lúc mở nắp quan tài vừa rồi thôi.” Mộ Thanh mở miệng nói.
Liễu phi đã chết gần một tháng, Giang Nam nóng ẩm, lại là mùa hè, tốc độ thối rữa chậm nhiều như vậy, đại khái do chôn tử mộc quan. Tử mộc thiên nhiên chống phân huỷ, bình thường chôn ở trong đó, xác chết ba bốn năm mới có thể hóa xương. Sau khi Liễu phi chết chắc chắn không hạ táng ngay, cha từ huyện Cổ Thủy đến thành Biện Hà cần nửa ngày, xác chết đặt trong trời nắng nóng, đến khi nhập quan có lẽ đã hơi thối rữa, lúc này mới tạo thành vẫn thối rữa dù ở trong quan tài tử mộc.
“Chỗ cổ xác chết có khác biệt về chỗ da phần cổ, suy đoán phần cổ đã bị tấn công. Về phần có thuộc về vết thương trí mạng không, tạm không nhìn ra, xác chết thối rữa quá nghiêm trọng.” Mộ Thanh nhìn vào trong quan, nói.
“Tức là không cách nào khám?” Bộ Tích Hoan nhướn mày, trong mắt vẫn có ánh sáng. Hiển nhiên, hắn đã xem tờ biên bản kia, phỏng đoán gần giống Mộ Thanh.
“Có cách!” Mộ Thanh quay đầu lại, mắt cũng hơi sáng trong bóng đêm: “Nhưng phải xem bệ hạ có dám bỏ không.”
Bộ Tích Hoan nghe vậy ngẩn ra, nhếch mày đến càng cao: “Ngươi làm thế nào?”
Mộ Thanh im lặng trong chốc lát, cách này, về tình cảm ít có người có thể tiếp nhận. Nhưng vì khám nghiệm thi thể, cần phải làm như vậy, pháp y vẫn sẽ làm chuyện này.