Tôi vác theo bụng bầu đi bắt gian. Ngay khi mở cửa ra, đập vào mắt tôi là cảnh tượng quần áo la thiệt trên mặt đất cùng với… hai bộ d.a n.gười.
Một bộ là của một người phụ nữ.
Một bộ là của chồng tôi.
Tôi chỉ muốn đến bắt gian thôi mà…
Hiện tại tôi đã bị dọa đến nỗi sắp tòi con ra ngoài luôn rồi…
*
Tôi vừa khóc vừa lao ra khỏi cửa.
Đáng sợ quá, trên mặt đất toàn là m.áu.
Tất cả đều là m.áu.
Tôi muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng nơi này thật sự quá xa xôi hẻo lánh, căn bản đến tín hiệu cũng không có.
Tôi nhảy lên con Porsche của mình, ấn ga quay đầu bỏ chạy.
Sau khi chạy xe ra khỏi đường cao tốc, tôi cuối cùng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Trên đường tới chạy đây, tôi không thể hiểu được, Khương Thiên Kỳ ngoại tình, vì sao lại chọn một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này.
Hắn đường đường là tổng tài của Thiên Thịnh, cho dù là lén lút lừa dối sau lưng tôi hắn cũng có thể ra ngoài thuê hẳn một phòng tổng thống mà!
Có còn cần mặt mũi không vậy!
Không ngờ đuổi đến nơi hắn ta lại toi đời rồi!
Toi đời rồi!
Tôi trực tiếp từ một người phụ nữ khốn khổ bị cắm cho cái sừng dài hai mét biến thành góa phụ!
Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười…
Lúc này điện thoại tôi lại tinh tinh reo lên, điện thoại đã có tín hiệu trở lại rồi.
Tôi vội vàng bấm số gọi 110:
“Alo, huhu, chồng tôi chếc rồi…”
Đúng lúc này, tôi bị một chú cảnh sát giao thông bên đường chặn lại:
“Chào cô, không được phép sử dụng điện thoại khi đang tham gia giao thông — Sao lại là cô?”
Chú cảnh sát giao thông này, tôi có quen biết, anh ta họ Nhậm, là người mới phạt tôi hai hôm trước xong.
Được ánh hào quang của cảnh sát nhân dân soi sáng cho cả linh hồn tôi, làm tôi càng yên tâm há miệng gào khóc hơn:
“Cảnh sát Nhậm, lão chồng tôi c.hết rồi!”
“Gì cơ?”
“Chồng tôi c.hết rồi!” Tôi khóc như muốn lụt đường, “Gần đây tôi nghi ngờ bản thân bị chồng lừa dối nên đã gắn thiết bị theo dõi lên xe của hắn. Quả nhiên hôm nay mới sáng sớm hắn đã chạy đến núi Cửu Long ở ngoại thành… Khi tôi chạy đến xem, chỉ thấy một căn chung cư rất cũ kỹ, trông cầu thang như sắp sập đến nơi. Nơi hắn lén lút đến làm chuyện khuất tất đó là ở tầng 4, chỗ đó đến cửa còn không có! Lúc tôi xong vào nhìn thấy trên mặt đất rải rác mấy bộ quần áo, nam có, nữ có, đi sâu vào trong một chút, tôi còn nhìn thấy… hai bộ da người!”
Cảnh sát Nhậm lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, anh ta quay đầu vỗ tay nói lớn:
“----Nhờ các anh mang giúp tôi cái máy đo nồng độ cồn đến đây cho bà Khương kiểm tra.”
"Tôi không uống rượu! Đó là sự thật. Trên mặt đất toàn là m.áu, hơn nữa kẻ xấu dường như còn chưa rời đi! Tôi còn nghe thấy một số tiếng động kỳ lạ ở bên trong! Giống như là... có người nào đó đang trộn nhân bánh bao, chính là âm thanh của thịt được trộn lại với nhau, anh hiểu không?”
Có lẽ là do tôi khóc quá dữ dội, cảnh sát Nhậm cuối cùng cũng coi trọng vấn đề của tôi hơn.
Anh ta mở cửa xe, nói với tôi:
“Tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát báo án”.
"Hu, hức, cảm ơn anh."
"Nhưng cô Khương này, việc cô đeo giày cao gót để lái xe là vi phạm luật an toàn giao thông."
"Chồng tôi chết rồi! Huhuhu!!!"
"..."
Cảnh sát Nhậm đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Vừa bước vào cửa, cảnh sát trưởng đã cười rạng rỡ chạy lại đón tiếp:
“Cô Khương! Chúng tôi vừa định đi tìm cô! Cô có thể bình an quay lại thật quá tốt rồi!"
Nhìn thấy tôi ngơ ngác, giám đốc giải thích:
“Khương tổng vừa mới gọi điện báo cảnh sát cô bị lạc! Hiện tại cô đang mang thai. Chúng tôi còn đang định điều động bố trí lực lượng cảnh sát đi tìm cô. Bây giờ tốt rồi, Khương tổng có thể yên tâm rồi".
"Ý anh là...chồng tôi vẫn còn sống sao?"
Tôi ngơ ngác.
Lẽ nào là do tôi nhìn nhầm?
Không, bộ đồ Armani trên mặt đất lúc đó quả thực là của chồng tôi.
Sáng nay chính tay tôi đã lấy nó ra khỏi tủ.
Trong lúc tôi đang nói chuyện, có một đám người từ cửa bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đi theo sau là một nhóm thư ký.
"Cô xem, không phải Khương tổng đã đến rồi sao?"
Khương Thiên Kỳ tiến vào cửa, âu yếm dang tay:
"Kiều Kiều, em chạy đi đâu vậy?"
Tôi cẩn thận nhìn kỹ chồng mình.
Hắn ta……
Hắn ta rất bình thường.
Vẫn đẹp trai tao nhã như thường ngày, đầu tóc cũng không chút rối loạn.
— Lẽ nào là tôi vừa lái xe vừa mơ ngủ?
— Hay là vì tôi quá lo lắng mọc sừng dẫn đến tinh thần phân liệt?
Hắn vẫn như trước, dịu dàng nâng gương mặt tôi lên:
“Nhìn em đi, sao lại để anh tìm ra dễ dàng như vậy.”