Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 47: 47




"Em nói xoa bóp cho anh, anh lại không chịu, hức...!ức..."
Hắn nói đứng đợi cậu rất lâu, cho nên chân rất mỏi, vậy mà lại không chịu để cho cậu xoa bóp, không những lừa cậu hôn hắn mà còn bắt cậu phải chủ động, rõ ràng là đang ức hiếp cậu, rõ ràng là hắn gài bẫy cậu...!vậy mà cậu lại không đành nói lời từ chối.
"Thần Thần..." Thấy thiếu niên nức nở, phía dưới của hắn lại càng hưng phấn hơn, "Hiện tại tôi rất khó chịu, chỉ có em thoải mái thôi, thật là không công bằng..."
Cậu ấp úng, rụt rè nhìn hắn, "Chỉ...!chỉ làm một lần thôi có được không?"
"Vậy ra em đã nghĩ tới lát nữa sẽ làm cùng tôi nhiều lần sao? Hửm? Xem ra Thần Thần nhà ta sắp học hư rồi."
Thiếu niên mím môi trừng mắt với hắn, chỉ thấy người đàn ông đang ôm cậu cười đến híp cả hai mắt.
Dưới ánh đèn nhá nhem mờ ảo trong xe, từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn dường như lại càng ma mị quyến rũ hơn, hắn cười một cái, tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp.
Đẹp đến động lòng người.
"Sao vậy?" Thấy cậu nhìn hắn chằm chằm rồi ngẩn người, hắn lại càng thêm đắc ý, "Thấy tôi đẹp mắt sao?"
"Ừm, anh thật sự rất đẹp."
"Thật may, vì em thích dáng vẻ này của tôi."
Thẩm Tư Thần bật cười, hắn lại trêu cậu rồi, dáng vẻ của hắn đẹp mắt như vậy, làm gì có ai lại không bị mê hoặc chứ, có lẽ người yêu thích hắn cũng rất nhiều.
Một người bình thường như cậu lúc đứng trên đường ngay cả người quen cũng sẽ khó mà nhận ra, nhưng khác với cậu, dù hắn đứng giữa vạn người cũng sẽ tỏa sáng, trên người hắn lúc nào cũng toát lên phong thái tự tin kiêu ngạo, nổi bật thu hút.
Hiện tại cậu được ở bên cạnh hắn, là do cậu may mắn, gom hết may mắn đời này để đổi lấy một thoáng chốc ngắn ngủi...
Thật hy vọng may mắn này...!kéo dài thêm chút nữa, vì hiện tại, cậu thật sự không nỡ buông tay.
Thẩm Tư Thần đưa tay v.uốt ve khuôn mặt hắn, từ gò má xuống cằm, ngón tay thon mềm nhẹ nhàng kéo xuống cổ, chạm nhẹ yết hầu của hắn.
Kiều Cảnh Nam hít sâu một hơi, trong đầu thầm mắng "chết tiệt" một tiếng, cậu chạm đến đâu là giống như châm lửa trên người hắn đến đó, rạo rực nóng bỏng đến điên cuồng.
Giọng hắn khàn đi, "Thần Thần, tôi muốn lập tức vào trong em...!rất muốn..."
"Được, hôm nay em sẽ chủ động."
Kiều Cảnh Nam hơi khựng lại, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy thiếu niên có chút gì đó là lạ, thế nhưng hiện tại hắn chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì nữa, bởi vì trong đầu hắn chỉ toàn là Thẩm Tư Thần.
Là dáng vẻ Thẩm Tư Thần mở khóa quần của hắn, đem con mãnh thú nóng rực bên dưới của hắn giải phóng ra ngoài.

Là xúc cảm mềm mại khi tay cậu chống lên ngực hắn.
Là âm thanh thở d.ốc và tiếng ư a phát ra từ cái miệng xinh xắn của cậu.
Là cảm giác rạo rực khi cậu nâng m.ông lên, để cho nơi tư m.ật của cậu và hắn chạm vào nhau.
"Sao lại không vào...!ức...!thật khó quá..."
Thẩm Tư Thần quỳ gối lên ghế xe, mông vểnh lên một khoảng, một tay chống lên ngực Kiều Cảnh Nam, một tay cầm h.ạ thân của hắn điều chỉnh góc độ rồi từ từ đưa vào bên trong cậu.
Thế nhưng cậu thật sự không có kinh nghiệm, chật vật một lúc mà vẫn chưa thể vào được, chân mỏi đến run rẩy, tư thế này thật sự rất khó khăn.
Kiều Cảnh Nam không hề bỏ sót bất cứ một biểu cảm nào trên gương mặt của cậu, nếu không phải hắn cũng đang rất có chịu vì cứ bị cậu cọ tới cọ lui mà vẫn không thể đâm vào bên trong cậu thì hắn thật sự rất muốn nhìn biểu cảm như sắp khóc tới nơi của cậu thêm một lúc nữa.
"Khó sao? Có muốn tôi giúp em không?"
Thiếu niên như vớ được chiếc phao cứu mạng, cậu nhìn hắn, đôi mắt long lanh cũng ngân ngấn nước, "Cảnh Nam...!mau giúp em..."
Nụ cười trên mặt Kiều Cảnh Nam mang chút tà mị, "Giúp thế nào đây, em phải nói cho rõ đã.

Thần Thần, em muốn tôi giúp em làm cái gì nào?"
Thiếu niên mím môi, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu đỏ dần lên, cậu cố đè âm thanh của mình đến mức thấp nhất, nhưng trong xe quá mức yên tĩnh nên vẫn có thể nghe rõ mồn một.
"Cảnh Nam...!anh giúp em...!anh mau đâm vào bên trong em đi..."
Trong mắt Kiều Cảnh Nam tràn ngập sự thỏa mãn, hắn biết thiếu niên ngại ngùng, sẽ không bao giờ chủ động nói mấy lời như vậy.

Không sao, cậu không chủ động, vậy thì hắn dẫn dắt một chút.
"Như em yêu cầu."
Hắn l.iếm nhẹ khóe môi, dùng hai tay đỡ lấy mông cậu, mấy ngón tay nhẹ nhàng tách hai quả đào ra để lộ một hang động mềm mại tuyệt đẹp.

Hắn điều chỉnh góc độ một chút, sau đó dứt khoát trực tiếp đâm mạnh vào bên trong.

"Á...!ư..."
Thiếu niên bị động tác bất ngờ này của hắn mạnh mẽ đánh úp, miệng kêu lên thành tiếng.
"Hư...!a...!sâu...!sâu quá rồi..." Cậu nức nở kêu lên, hai tay bấu chặt vào vai hắn, nước mắt cũng trào ra.
Tư thế này khiến cho vật to lớn của Kiều Cảnh Nam vào tận sâu bên trong cậu, khiến cho bụng cậu cảm thấy vừa căng vừa trướng.
Kiều Cảnh Nam bị cái miệng nhỏ phía dưới của cậu bao bọc chặt chẽ, lại cộng thêm nhìn thấy dáng vẻ đang khóc này của thiếu niên, suýt chút thì hắn đã bắn ra luôn, cũng may mà hắn cố gắng kiềm lại được.
"Thần Thần...!tôi chỉ giúp em tới đây, còn lại em phải chủ động rồi."
Bị hắn mạnh mẽ đâm vào đột ngột như vậy, từng tế bào thần kinh trong cậu giống như bị tê liệt, đầu óc của Thẩm Tư Thần bắt mông lung mờ mịt, hiện tại hắn bảo cậu chủ động, cậu liền không phản kháng mà nghe lời.
Thiếu niên không biết phải làm sao, còn đang loay hoay thì lại nghe thấy một giọng nói âm trầm quyến rũ chỉ dẫn cho mình.
"Thần Thần, dồn sức ở hông, chuyển động cái eo nhỏ nhắn của em đi nào." Hắn vừa nói vừa trượt tay xuống, luồn tay vào trong vạt áo, v.uốt ve chiếc eo thon của cậu.
"Ưm...!em sẽ...!sẽ làm..."
Cộp!
Bởi vì cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, cộng thêm không áng chừng được khoảng cách nên nên khi cậu nhổm dậy liền đụng đầu vào trần xe.
"Chết tiệt, Thần Thần, em có bị làm sao không?" Kiều Cảnh Nam ôm lấy cậu, tay nhanh chóng luồn vào tóc nhè nhẹ xoa cho cậu.
"Em không sao, trần xe...!có hơi thấp."
Bỗng nhiên động tác tay của hắn ngưng lại, sau đó lại mỉm cười với cậu, "Vậy thì chúng ta cứ bỏ trần xe đi."
Hắn vươn tay ấn một chiếc nút, "cạch" một tiếng, mui xe từ từ mở ra, sau đó được cất gọn gàng vào sau xe trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Tư Thần.
Đây là...!xe mui trần ư.
Nhưng mà nếu như không có trần xe thì...!cậu và hắn đang ở ngoài sao.
Thiếu niên hốt hoàng ôm chầm lấy hắn, áp mặt vào trong lồng ngực rộng rãi của hắn, cậu nói nhưng gần như là mếu, "Không được...!không được...!chúng ta đang ở bên ngoài, sẽ có người nhìn thấy mất."
Trong một thoáng chốc, phía dưới của Thẩm Tư Thần đột nhiên siết lại, Kiều Cảnh Nam đau đến suýt chút kêu thành tiếng.

Hắn vuốt dọc theo sống lưng của thiếu niên, vỗ về an ủi cậu, "Em yên tâm đi, tôi chọn chỗ này tất nhiên là đã có tính toán từ trước.

Em nghĩ tôi sẽ để người khác nhìn thấy dáng vẻ mê người này của em sao?"
Không có ai ngoài hắn có thể chiêm ngưỡng từng phân từng tất da thịt trên người thiếu niên, không có ai ngoài hắn có thể ngắm nhìn dáng vẻ sung sướng của cậu lúc hắn thúc sâu vào bên trong, cả khi cậu khóc nức nở r.ên rỉ dưới thân hắn, tất cả đều là của hắn.
Cậu...!cũng là của riêng hắn.
"Nhưng mà...!nếu lỡ như có người..."
"Cảm giác sợ bị người khác phát hiện, rất k.ích thích có phải không?"
"Không phải mà...!anh mau đóng mui xe lại đi..."
"Em nói dối, Thần Thần, bên dưới của em đang siết chặt lấy tôi."
Có lẽ thiếu niên cũng không biết, nhưng hắn hiểu cậu, hiểu cả cơ thể xinh đẹp này, từ lần trước lúc ở trong văn phòng hắn đã nhận ra cậu sẽ bị k.ích thích trong hoàn cảnh này.
Quả nhiên là như vậy.
Thẩm Tư Thần cắn môi, "Có thật là sẽ không có người đến đây chứ?"
"Ừm..."
Thiếu niên lại một lần nữa thỏa hiệp, chiều theo ý hắn, cậu chống tay lên ngực hắn, tiếp tục quỳ gối lên ghế.
Gió bên ngoài thổi nhè nhẹ, vạt áo của cậu phe phẩy trong gió, mấy sợi tóc mái lòa xòa trên trán, dáng vẻ mỏng manh xinh đẹp này mê hoặc Kiều Cảnh Nam đến điên đảo.
Hắn kéo chiếc chăn mỏng trong hộc xe ra, trùm lên cho cậu từ phía sau, giống như là giấu báu vật này cho riêng mình ngắm nhìn.
Dục vọng được nung nấu cuối cùng cũng đã bén lửa, sau đó bùng cháy mạnh mẽ.
Thiếu niên ở trên người hắn nhấp nhô từng nhịp, tiếng da thịt bì bạch va chạm trong đêm vắng yên tĩnh đánh từng hồi vào mãng nhĩ càng làm cho xúc cảm dâng trào càng mãnh liệt hơn.
Cái eo nhỏ nhắn không ngừng uốn éo trước mặt Kiều Cảnh Nam, hai hạt châu theo từng dao động lên xuống của thiếu niên mà nẩy lên nhè nhẹ, khóe môi xinh đẹp tràn ra những âm thanh quyến rũ nhất mà hắn từng được nghe.
Kiều Cảnh Nam chìm đắm trong mị cảnh, Thẩm Tư Thần đang ở trên người hắn ra sức nhún xuống, còn hắn đang đâm sâu vào bên trong cậu, tận hưởng cảm giác h.ạ thân được cậu bao bọc chặt chẽ, chỉ nghĩ đến thôi cũng k.ích thích vô cùng.
Dường như thiếu niên có chút căng thẳng, phía sau của cậu siết chặt lấy hắn hơn thường ngày, chỉ một cơn gió mạnh lùa qua hay một âm thanh nhỏ xíu cũng làm cậu giật mình, sau đó bên dưới co lại như thể muốn cắn đứt hắn.
"A...!hức...!không xong rồi...!Cảnh Nam...!ưm...!không được rồi..."
Gần như là cậu đã đến cực hạn, hai chân tê rần vì phải quỳ gối, cả bắp đùi cả hông đều mỏi nhừ, bên dưới trướng đến căng tức, dù rất muốn ngắm nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Kiều Cảnh Nam nhưng cậu thật sự không thể làm tiếp nổi nữa.
"Thần Thần, em mệt rồi sao?" Tuy là hỏi nhưng hắn đã sớm biết được đáp án.
"Hức...!em không thể...!không làm nổi nữa..."

"Hay là em lại nhờ tôi giúp em xem..."
Lần đầu có chút ngượng ngùng, nhưng đến lần thứ hai dường như thiếu niên nhờ vả thuận miệng hơn hẳn, hơn nữa hắn còn hoài nghi cậu chỉ chờ có thế, chờ hắn mở lời là cậu liền thuận thế nói ra.
"Cảnh Nam...!xin anh...!xin anh hãy giúp em...!a...!ức...!em muốn...!ra...!ha..."
Cậu nức nở cầu xin hắn, nhưng cặp mông căng tròn vẫn không ngừng nhấp nhô lên xuống, hắn không gật đầu thì dù cậu có mệt mỏi cũng sẽ không ngừng lại.
Cậu càng ngoan ngoãn, lại càng khiến hắn thương tiếc, càng làm hắn nâng niu cậu hơn.
"Ừm...!tôi giúp em, chỉ cần em mở lời, chuyện gì tôi cũng làm cho em."
Hai bàn tay của Kiều Cảnh Nam đặt lên eo Thẩm Tư Thần, giữ chặt lấy cậu, sau đó hắn dùng sức nhấc cậu lên một khoảng rồi lại đột ngột thả xuống, thiếu niên không chút phòng bị liền bị đâm thật sâu vào bên trong, từng thớ thịt bên trong đều bị vật to lớn của hắn chen lấn vào, khít chặt như thể không có chút kẽ hở nào.
"Á...!Ưm..."
Phụt!
"Vừa mới đâm một cái, em đã ra rồi sao.

Thần Thần, làm ở bên ngoài khiến cho em đặc biệt nhạy cảm hơn thì phải."
"Hức...!không...!không phải mà...!em...!á"
Không để cậu nói thêm một lời phủ nhận nào nữa, giờ phút này Kiều Cảnh Nam chỉ muốn cái miệng xinh đẹp đó gọi tên hắn, hoặc là thốt ra những âm thanh khiêu g.ợi bởi vì chủ nhân của nó bị hắn đâm đến sung sướng.
Kiều Cảnh Nam tóm chặt eo của cậu, tay không ngừng nâng lên hạ xuống, mỗi lần hạ tay xuống thì hông hắn lại đẩy lên khiến cho phía dưới càng đâm sâu vào bên trong cậu hơn.
Động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, thiếu niên hoàn toàn buông xuôi, phó mặc cho hắn dẫn dắt, cậu hơi ngả người ra sau cong mình dọn nhận từng đợt đâm chọc bên dưới, bụng dưới vì động tác này mà gồ lên một mảng nho nhỏ.
Kiều Cảnh Nam cũng đã sắp đến cao trào, động tác càng lúc càng thêm kịch liệt.
"A...!Cảnh Nam...!em sắp ra...!sắp...!ra...!anh chậm chút...!chậm...!ư..."
Giọng của Kiều Cảnh Nam cũng khàn cả đi, "Không sao, Thần Thần, ha...!cùng ra...!với tôi..."
Dường như nghĩ tới cái gì, bên dưới của thiếu niên đột nhiên siết chặt lấy hắn, sau đó hắn nghe thấy tiếng cậu r.ên rỉ bên tai.
"Cảnh Nam...!hãy ra ở trong em đi...!em muốn...!muốn anh bắn vào bên trong em..."
*****
Ai chưa like thì mau quay lại like truyện đi nhé, nghe đồn 15k like sẽ bão chương đó, cảm ơn hehe.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.