Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 109: Chạy



Chương 109:

Một ngày trôi qua không có chuyện gì.

Buổi tối, bên ngoài chín người lúc này đã không biết từ bao giờ say sưa ngã ngửa, từng người mặt đỏ như táo hồng, một miệng mê man nói nhảm, say khướt ngất đi.

Mà lúc này, một mực nhắm mắt tại lồng chó bên trong Chu Phàm lúc này chợt mở ra hai mắt.

Hắn hai mắt giống như tinh quang lúc này trực trực quan sát phía ngoài đang say khướt không ngừng nói nhảm đám người.

Biết rằng cơ hội đã đến, Chu Phàm lúc này vận chuyển chính mình thân thể khí lực, nhẹ nhàng cẩn thận đem lồng chó cho bẻ ra một cái lỗ to, sau đó lại cẩn thận không một tiếng động lúc này chui ra ngoài.

Vì an toàn vấn đề, hắn cũng không có ở lại làm ra cái gì ngu ngốc chuyện mà lập tức hướng một bên bóng tối cẩn thận đi đến.

“Ngươi… lại dám trốn ra ngoài?”

Đúng lúc này, Chu Phàm phía sau lưng vang lên một đạo lạnh lùng mà tức giận thanh âm.

Đang hướng phía bóng tối chạy đi nghe thấy lời này không khỏi dừng lại bước chân, cả người lạnh toát, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng như nước suối.

“Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?” Chu Phàm trong đầu bắt đầu suy nghĩ phải nên làm thế nào, nên phản kháng hay là tự mình chui lại vào lồng chó.

Bất quá, tại Chu Phàm lâm vào suy nghĩ bên trong thoát ra về sau cũng không hề nghe được phía sau có bất kỳ động tĩnh gì, cảm thấy có điều gì đó quái lạ, Chu Phàm lúc này quay người trở lại.

Đợi nhìn thấy phía sau cảnh tượng, Chu Phàm trong lòng không khỏi chửi moá.

Đám hỗn đản này hoá ra là đang ngủ mơ, doạ hắn một hồi xanh mắt.

Không dám chần chừ, Chu Phàm lập tức quay người chạy vào bóng đêm bên trong biến mất không còn tăm hơi.



Tối tăm Thiên Sơn sơn mạch bên trong, Chu Phàm thân ảnh lúc này tại một cái to lớn cây lớn cành cây bên trên xuất hiện.

Tính toán, hắn đã chạy được hơn một giờ đồng hồ, vị trí hiện tại đã cách chỗ doanh trại khá xa, nhưng bởi vì an toàn vấn đề, hắn cũng không có tại nơi này dừng lại mà tiếp tục hương một bên phía bóng đêm thẳng đường chạy tới.

Mà tại lúc Chu Phàm đang ba chân bốn cẳng tại bóng đêm bên trong chạy thẳng thì tại Xích gia doanh trại chỗ, một đám người lúc này xuất hiện.

Dẫn đầu là một cái toàn thân xích hồng quần áo thanh niên, hắn dáng người ưu tú, mắt sáng như sao, lông mày như kiếm, mũi cao môi hồng, làn da trắng trẻo thần sắc lãnh đạm nhìn lấy phía trước đang run rẩy quỳ rạp chín người.

Nếu như Chu Phàm ở đây, nhất định sẽ nhận ra cái này xích hồng quần áo thanh niên đúng là kẻ trước kia một kiếm cho Chu Phàm nằm sấp Xích Thiên Kiếm, phía sau hắn gọn gàng đứng vững lấy bảy người, bốn nam ba nữ đều là thiếu niên thiếu nữ, xinh đẹp soái khí.

Mà tại Xích Thiên Kiếm phía trước mặt đang run rẩy quỳ lấy chín người thì đúng là cái kia chín người đã từng ở lại canh trừng Chu Phàm bởi vì uống rượu say mà để Chu Phàm chạy trốn.

“Nói… người đâu?”

Nhấp trong tay một ngụm trà nóng, Xích Thiên Kiếm sắc mặt lạnh lùng nhìn lấy chín người, hắn ánh mắt sắc như kim châm mang theo nhàn nhạt sát khí chòng chọc nhìn lấy chín người.

Sở dĩ, hắn tại Thượng Cổ di tích chỗ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút không ổn, một cỗ mơ hồ bất an bỗng nhiên nhen nhóm tại hắn trong lòng, biết là có chuyện, lúc này mới quay người trở lại.

Không về thì thôi, về đến nơi, hắn liền khí.

Cả cái doanh trại bên trong, đèn đuốc sáng trưng, im lìm im lìm không một tiếng động, vào sâu bên trong mới thấy giật mình cảnh tượng.

Một cái lớn bàn đá bên trên bày biện lấy thật nhiều rượu thịt, một cỗ nồng đậm men say không ngừng bốc lên, mà bàn đá xung quanh thì là ngã lăn ngã ngửa lấy chín cái to lớn nam tử thân, bọn hắn trên thân thì là bốc lên nồng đậm men say, hẳn là đã uống thật nhiều.

Mà bàn đá một bên thì là vững vàng nằm lấy một cái lồng chó, chỉ là lồng chó lúc này bị đào ra một cái lỗ to, mà lồng chó bên trong trước đó chứa lấy một người lúc này đã không thấy đâu, hiển nhiên là nhân lúc đám người mất cảnh giác đã phá lồng trốn đi.

Từ Thượng Cổ di tích trở về Xích Thiên Kiếm nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nộ khí lúc này bộc phát mới đem cái này đáng chết mấy cái sâu rượu đem bọn hắn tỉnh lại.

Hắn quả thực rất là tức giận, mặc dù không nói là nộ khí trùng thiên nhưng mà cũng rất là có không nhịn được xu thế.

Quả thực là một đám vô dụng.

Xích Thiên Kiếm trong đầu tức giận.

Nếu không phải đám người này là nhà hắn Xích gia người, hắn đã sớm đem đám người cho trảm.

Mà nghe Xích Thiên Kiếm lạnh lùng hỏi thăm, mặt đất bên trên quỳ lấy chín người run rẩy không thôi, không nói được một lời.

Bọn hắn đã biết chính mình sai lầm, người đã không thấy, ai nhìn đều hiểu, đây còn không phải là bị cho trốn mất rồi, cho dù có hỏi lại lại có thể như thế nào? Dù sao có hỏi cũng hỏi không ra đến.

Run rẩy bên trong, cả đám chín người một bên vừa sợ hãi Xích Thiên Kiếm đem chính mình đi trảm vừa tự trách chính mình sơ suất để tiểu tử kia lừa cho chạy.

Một bên, Xích Thiên Kiếm nhìn lấy chín người thần sắc không nhất định, không biết suy nghĩ cái gì, lúc này hướng một cái ghế đá đi đến yên lặng ngồi xuống thở ra một hơi lúc này mới mở miệng nói: “Được rồi đứng lên đi.”

Chín người nghe được Xích Thiên Kiếm lời nói mở ra giống như được khai ân, thở phào một cái sau đó mới từ từ đứng dậy hướng một bên đi tới.

Mà ngồi tại ghế đá bên trên Xích Thiên Kiếm nhìn lấy chín người thần sắc trong lòng hiểu rõ, hắn mặc dù thường thường lãnh đạm vô tình nhưng đấy cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi, thực tế hắn đối với chính mình thuộc hạ hay là gia tộc thuộc hạ đều khá là hoà ái cũng không có như vậy lãnh khốc vô tình.

Đây cũng không phải là hắn tự mình đánh giá cao chính mình mà là gia tộc bên trong mọi người nói với hắn như vậy.

Còn về đám người này hắn cũng biết…

Theo như báo cáo đám người này chín người ban đầu là nhất quyết không muốn ở lại nơi này canh giữ tiểu tử kia mà là muốn cùng theo mọi người xâm nhập Thượng Cổ di tích, hẳn là việc giữ bọn hắn lại dẫn đến bọn hắn trong lòng có oán hận, mặc dù bọn hắn trong lòng không cam nhưng lại cũng không dám phản bác lại, ngậm đắng nuốt cay ở lại canh giữ.

Mà việc này xảy ra thì thực tế cũng không phải là bọn hắn vì oán hận gia chủ phân công mà cố ý thả người đi, hẳn đây chẳng qua chỉ là do quá mất cảnh giác dẫn đến tạo ra sơ hở cho tiểu tử kia chạy đi.

Bất quá chuyện này cũng không thể cứ như vậy cho bỏ qua.

“Chuyện này mặc dù có thể bỏ qua cho các ngươi một lần nhưng cũng không thể cứ như vậy bỏ qua, nếu không làm sao có thể giữ được chúng ta Xích gia uy nghiêm.”

“Vốn nghĩ cho các ngươi mỗi người một trăm gậy nhưng bởi vì thời kỳ phi thường tạm thời tha cho các ngươi một đoạn thời gian, đợi Thượng Cổ di tích chuyến đi về sau lại nhìn lại xem xét.”

Chín người nghe được Xích Thiên Kiếm lời nói không khỏi phù phù hai tiếng thở ra, trong lòng lo lắng nhẹ đi không ít, bất quá bọn hắn cũng không quá buông lỏng chính mình bởi vì từ trong Xích Thiên Kiếm lời nói bọn hắn nghe được là phải đợi Thượng Cổ chuyến đi về sau lại nhìn lại xem xét.

Bọn hắn hiểu được đây là Xích Thiên Kiếm cho bọn hắn lấy công chuộc tội cơ hội.

“Đa tạ công tử!”

“Đa tạ công tử…”

Hiểu được vấn đề, cả đám chín người đều chắp tay đối với Xích Thiên Kiếm nói lời cảm tạ sau đó quay ra chuẩn bị đi Thượng Cổ di tích.

Nhìn đám người rời đi, Xích Thiên Kiếm sắc mặt hài lòng.

Đối với đám người thế hệ trước, hắn cho dù là Xích gia gia tộc công tử cũng không dám quá quá phận, “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân” đạo lý, hắn là ít nhiều đều có nắm bắt, nếu như hôm nay hắn như đối với đám người quá ác liệt sẽ dẫn đến đám người sau này lòng sinh bất mãn, ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến hắn sau này phát triển Xích gia quá trình.

Lại thêm đám người này cũng là Xích gia người làm thuê lại không phải là Xích gia tộc nhân, bọn hắn tại Xích gia ở lại thời gian đã lâu, tính từ thời niên thiếu đến hiện tại là đã là mấy chục năm, ít nhiều đều đã có nhất định công lao cho sự phát triển của Xích gia, hắn cái này thằng nhõi con tốt nhất vẫn là đừng loạn cước liền tốt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.