"Không cần, ngày mai lại đến công ty, ta trực tiếp về nhà."
Ba ngày mà thôi, Trương Tử Đồng đã bắt đầu vô cùng tưởng niệm ngôi nhà có Triệu Thanh Khê kia, nàng nghĩ khi về nhà gặp Triệu Thanh Khê thì nàng phải nói cái gì, có lẽ không cần nói gì cả chỉ cần trải qua cuộc sống chung như trước đây thôi, nhưng nàng thật không ngờ là khi nàng về nhà chỉ có một căn phòng lạnh băng đang chờ đón nàng.
Là chưa trở về hay đã đi rồi? Nàng đứng ở phòng ngủ đã thu dọn gắn nắp chỉnh tề gọi điện thoại cho Triệu Thanh Khê, muốn hỏi nàng rốt cuộc ở đâu.
"A lô." Thanh âm quen thuộc gợi lên cảm xúc quen thuộc, tại một khắc này Trương Tử Đồng mới biết được, ỷ lại là một chuyện dễ dàng như thế nào.
"Ngươi ở đâu?"
"Ở nhà."
Ở nhà? Vài giây sau Trương Tử Đồng mới phản ứng lại, "Ngươi về S thị sao?"
"Ân."
Lúc này Triệu Thanh Khê đang ngồi ở sopha trong nhà coi TV cùng Triệu ba ba Triệu mụ mụ, nhìn thấy điện thoại của Trương Tử Đồng không có đi vào phòng, trực tiếp nghe máy.
"A lô?" Trầm mặc lâu lắm, Triệu Thanh Khê hoài nghi đầu dây bên kia có phải đã cúp máy rồi hay không.
"Ngươi đang sợ hãi sao?" Thanh âm của Trương Tử Đồng lạnh lùng giống như hàn băng.
Hiện tại đến phiên Triệu Thanh Khê không nói được một lời dừng trên màn hình TV không ngừng chuyển động, liền đem sự trống rỗng lưu cho Trương Tử Đồng.
Đợi không được câu trả lời của Triệu Thanh Khê, Trương Tử Đồng nói tiếp: "Ngươi đang trốn tránh sao?"
Bên kia vẫn chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt, Trương Tử Đồng rốt cuộc nhịn không được, nàng nói: "Sao ngươi có thể trốn tránh! Sao có thể?"
Khi cúp điện thoại Trương Tử Đồng cảm giác hai chân vô lực, nàng không muốn hoạt động cước bộ, lại càng không muốn hoạt động thân mình, chỉ có thể tùy ý thân thể dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, ngồi trên nền nhà lạnh như băng, dùng sức cắn chặt răng. Nàng nghĩ một bộ mặt căng thẳng sẽ không có biểu tình khổ sở, nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng không chế không được tuyến lệ hoạt động, nàng không muốn khóc, nàng là kiên cường như vậy dũng cảm như vậy, nàng là nữ nhân độc lập hiện đại, chỉ có công việc không có tình yêu! Nàng không quan tâm đến tình yêu, không quan tâm cũng không cần, tình yêu căn bản là thứ không tồn tại, huống chi người kia là nữ nhân! Nàng không có, nàng không có yêu!
Đúng vậy, nàng không có yêu!
...
Nhưng là Triệu Thanh Khê, ta rất nhớ ngươi.
"Thanh Khê, là điện thoại của ai vậy?" Triệu mụ mụ thấy Triệu Thanh Khê nghe điện thoại nhưng lại chưa nói hai câu nói, tò mò hỏi.
"Bằng hữu."
"Nam hay là nữ?" Giống như là thói quen, tất cả người làm mẹ đều có thói quen hỏi bằng hữu của nữ nhi là "Nam hay nữ ".
"Trương Tử Đồng." Triệu Thanh Khê cũng không nói là nam hay là nữ, mà trực tiếp nói tên ra, Triệu ba ba cùng Triệu mụ mụ đều biết là Trương Tử Đồng, khi vừa mới chuyển tới sống cùng Trương Tử Đồng Triệu Thanh Khê liền nói cho cha mẹ nàng sẽ chuyển tới ở cùng một bằng hữu tên Trương Tử Đồng, cho nên Triệu ba ba cùng Triệu mụ mụ đối với người bằng hữu tên là Trương Tử Đồng của nữ nhi rất có hảo cảm, trong điện thoại thường xuyên kêu nữ nhi mời nàng đến S thị chơi.
Ngày hôm sau Trương Tử Đồng không có đi công ty, sáu giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bây giờ nàng bức thiết cần bình tĩnh, cần một không gian riêng tư hảo hảo suy nghĩ. Bắt đầu từ nụ hôn không khống chế được ở buổi tối hôm đó, nàng đã muốn không thể giả bộ làm như cái gì cũng không xảy ra mà tiếp tục ở chung, sau khi nàng hôn Triệu Thanh Khê thì ngày hôm sau nàng phải đi B thị ký kết hợp đồng của công ty giải trí Hằng Tín,ở B thị ba ngày, ban ngày làm việc, buổi tối dùng để tưởng niệm Triệu Thanh Khê, nàng nghĩ nàng cần Triệu Thanh Khê, mặc kệ cái cần kia là gì, ỷ lại cũng được, thói quen cũng được, nàng chính là không thể tự kềm chế mà trầm mê vào sự ấm áp độc hữu của Triệu Thanh Khê dành cho nàng, nàng thầm nghĩ phóng túng tận hưởng sự an tâm mà nàng từng cho là thứ xa sỉ.
Không thể lo sợ quá nhiều, Trương Tử Đồng tình nguyện cứ tiếp tục như vậy, vô luận Triệu Thanh Khê muốn như thế nào, là bạn cùng phòng thân mật khăng khít hoặc là bằng hữu bình thường hoặc là cái gì khác cũng được, chỉ cần giống như bây giờ mỗi ngày đều để cho nàng cảm thấy kiên định cùng hạnh phúc là đủ rồi.
Hương vị bình thản mà hoàn mỹ này, nàng quyến luyến thật sâu, không thể thoát khỏi.
Chuyện nàng không ngờ đến là Triệu Thanh Khê sẽ rời đi, Triệu Thanh Khê luôn lý trí bình tĩnh hơn bất kỳ người nào khác lại lựa chọn trốn tránh, đây là chuyện Trương Tử Đồng trở tay không kịp. Nằm ở trên chiếc giường rộng hai mét, Trương Tử Đồng cảm thấy bất lực mà tuyệt vọng, sự cô độc làm người ta hít thở không thông như bài sơn đảo hải* ập đến, không khí đè nén tạo nên những ảo giác về thời gian và không gian, nàng hoài nghi giờ phút này bản thân là một người đang mắc chứng bệnh trầm cảm nghiêm trọng, loại suy nghĩ mơ hồ không biết bản thân đang ở nơi nào cơ hồ làm cho nàng nghĩ đến chuyện tự sát.
(*dời non lật bể)
Nhiều năm qua như vậy, nàng chưa bao giờ sợ hãi sự cô đơn, nàng đã quen thế giới một mình, cuộc sống một mình. Nhưng giờ phút này nàng không muốn gì cả, không thể suy nghĩ gì cả, mỗi một chỗ trong cơ thể nàng đều đang run rẩy, nàng muốn khóc, muốn phát tiết, muốn gắt gao ôm lấy Triệu Thanh Khê. Nàng cần người kia, cần Triệu Thanh Khê!
Cảm xúc mãnh liệt bùng nổ — nàng nhớ Triệu Thanh Khê! Muốn cả đời đều có Triệu Thanh Khê bên cạnh!
Tình yêu còn muốn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng. Nàng có phải chính là cái gọi là đồng tính hay không? Cái loại đồng tính ghê tởm. Nàng khống chế không được bản thân, một lần lại một lần nghĩ, ta là đồng tính, ta là đồng tính...Khoái cảm khi tự ngược, nàng đạt được thỏa mãn.
Biến thái...Ghê tởm...Làm người ta buồn nôn...Không biết xấu hổ...Hạ lưu...Dơ bẩn...
Lòng của nàng đau đớn, trong đầu hiện ra một từ lại một từ, những từ đó giống như là một cái tên khác của chính nàng, loại cảm giác tràn ngập nhẹ nhàng vui vẻ làm cho nàng đột nhiên hưng phấn lên, giống như là sinh ra kháng thể, càng xúc phạm càng tê liệt, sau khi tất cả những từ ngữ khó có thể nói ra khỏi miệng thậm chí khó nghe lọt tai như một loại khói lửa thiêu đốt ở trong lòng, nàng mới giật mình cảm thấy nàng đã không nhận ra những từ này có bao nhiêu khác biệt, những từ vốn rất kinh khủng dùng để mắng chửi người nghe đi nghe lại quá nhiều lần cũng đều trở nên bình thường.
Hóa ra tự ngược cũng có thể buông lỏng, nàng nghĩ nàng có lẽ thật sự là biến thái.
Từ ngày đó về sau Triệu Thanh Khê không còn nhận được điện thoại của Trương Tử Đồng nữa, mà nàng cũng chưa từng chủ động gọi điện cho Trương Tử Đồng. Nàng vẫn là trải qua cuộc sống như trươc đây, giống như những kỳ nghỉ thời còn đi học, ăn cơm, vẽ tranh, ngủ, cùng ba mẹ xem TV, thỉnh thoảng sẽ đi dạo phố với mẹ.
Đêm ba mươi sau khi ăn xong bữa cơm tất niên mọi người trong nhà đều ra phòng khách xem chương trình đón năm mới, lúc Triệu Thanh Khê nghe được tiếng chuông di động vang lên cũng không quá để ý, hàng năm sau khi giao thừa nàng luôn nhận được rất nhiều nhiều cuộc điện thoại chúc năm mới, Triệu Thanh Khê không có nhìn số gọi đến liền trực tiếp nghe máy.
"Năm mới vui vẻ." Thanh âm mang theo cảm xúc phức tạp của Trương Tử Đồng dũng mãnh truyền vào tai, cùng với tiếng pháo hoa và pháo nổ của ngày cuối năm từ xa xa truyền đến khiến cho Triệu Thanh Khê cảm thấy giống như là tiếng thì thầm uyển chuyển cách xa thiên sơn vạn thủy.
"Năm mới vui vẻ." Triệu Thanh Khê mang theo chân thành, nói ra một câu chúc mừng tương tự, có lẽ nghìn bài một điệu*, nhưng Trương Tử Đồng biết, nó không giống với tất cả những lời chúc mừng khác, bởi vì nó phát ra từ trong miệng của nàng, cũng phát ra từ trong lòng của nàng.
(*Rập khuôn)
Trong thời khắc này cho dù có nhiều lời muốn nói cũng không thể nói ra khỏi miệng, sau khi bách chuyển thiên hồi* Trương Tử Đồng nhẹ nhàng mà nỉ non nói: "Thanh Khê, ta nhớ ngươi."
(*Đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục)
Sau một hồi lâu trầm mặc, Trương Tử Đồng lại cúp điện thoại.
Chương trình âm nhạc [Trăm điểu hướng phượng] trên TV vẫn còn đang tiếp tục, tâm tư của Triệu Thanh Khê đã hoàn toàn không còn đặt ở trên đó. Nàng không phải trốn tránh, về nhà là chuyện nằm trong kế hoạch, nàng chính là kết hợp kỳ nghỉ tết âm lịch và kỳ nghỉ đông mà thôi, nàng thậm chí còn chưa từng thay đổi thời gian về nhà, chẳng qua vừa rồi nàng không có nói cho người kia, lúc nàng rời đi là ngay sau đêm hôm đó.
Trương Tử Đồng, ngươi nói ta trốn tránh, vậy còn ngươi?
Sánghôm sau vô thanh vô tức mà rời đi, ba ngày không gọi một cuộc điện thoại, chẳnglẽ ba ngày này không phải là ngươi lừa mình dối người tránh né sự thật sao?Chúng ta đều cần bình tĩnh cùng suy nghĩ, cho nên, tạm thời không cần gặp nhauđi.