Giọng nói của cô gái xa lạ vang lên bên tai, thanh âm kia rất nhỏ rất yếu ớt, non nớt nhưng lại như một tiếng sét dội vào tim cô.
Đau đớn trên thân thể dường như đã thoát ra ngoài, Thu Đồng vốn là đang cúi đầu, nghiêng mặt sang một bên để An Ninh có thể ấn thiết bị liên lạc ẩn sau tai cô. Nhưng lúc này cô không quan tâm đến đau đớn, càng không để ý tới bộ đàm, cô không thể tin mở to mắt, quay đầu nhìn An Ninh.
Cô gái nhỏ bị cô dùng một tay ôm trở lại trong lòng, cả người cứng ngắc như một con rối, nghiêng đầu nhìn cán dao phía bên ngực phải của cô, hai hàng nước mắt từ khóe mi lăn xuống dọc theo khuôn mặt nhỏ trắng bệch rơi vào vạt áo của cô.
"... An An?", Thu Đồng chần chờ, không chắc chắn lên tiếng, nơi cổ họng cô khô khốc, tiếng nói khàn khàn, vừa chờ đợi vừa sốt sắng.
Cô gái nhỏ hoàn hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi nhỏ không còn chút máu, giống như cánh hoa đã mất đi màu sắc, lại run run nói: "Chị..."
Nàng chắc hẳn đã vô cùng sợ hãi, gấp muốn điên rồi, liếc nhìn cán con dao rồi lại liếc mắt nhìn Thu Đồng, nước mắt như hạt châu lăn dài trên xuống, luống cuống đến mức ngay cả mình có thể nói chuyện cũng không ý thức được.
Nàng chỉ không ngừng kêu lên "Chị, chị" bằng giọng nức nở, những ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy tay áo trái của Thu Đồng, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Nàng chưa từng hoảng sợ như thế này, cho dù bị Thu Nguyên mang đi, bị trói ở trong nơi nhà xưởng bỏ hoang này nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ như vậy. Nàng quá sợ hãi, sợ Thu Đồng sẽ chết, chỉ cần nghĩ đến Thu Đồng sẽ xảy ra chuyện, nàng liền giống như trời sập tới nơi rồi, mất hết tất cả niềm tin.
"Đừng khóc, An An, đừng khóc nữa".
Tay phải Thu Đồng không còn sức, nên cô đưa tay trái đặt lên gò má của nàng, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt lạnh lẽo. Cô nhìn nàng thật sâu, khoé mắt đuôi mày đều là tình cảm sâu nặng, trong đôi đồng tử ôn nhu lại nổi lên một tầng hơi nước mỏng, vành mắt hơi đỏ lên.
Những cảm xúc trào dâng trong lồng ngực không cách nào diễn tả được, bao gồm cả sự kích động, vui sướng, thỏa mãn, tất cả đều có. Nỗi đau đã rời xa cô, chỉ còn lại lòng tràn đây niềm vui siết chặt cô đến muốn nổ tung.
Môi cô nhẹ nhàng chạm vào gò má, khoé mắt, mi tâm An Ninh, dịu dàng hôn đi giọt nước mắt mặn chát, cuối cùng rơi vào khóe môi ấm áp của cô gái nhỏ.
"Chị không có chuyện gì, An An đừng sợ, đừng sợ nha", sắc mặt cô không thay đổi, thần thái ôn nhu như nước, dù là ai cũng không ngờ được, vết thương dưới mũi dao kia đang tuôn ra từng dòng máu tươi.
Dưới ánh mắt dịu dàng thâm tình như vậy, An Ninh cuối cùng cũng được cô làm yên lòng, lý trí tỉnh táo trở lại, chỉ có đôi mắt to như nai con kia là vẫn còn tràn đầy hoảng sợ.
"An An đến đây, giúp chị một chuyện. Có một cái nút sau tai phải của chị. Nhấn vào đó lập tức sẽ có người đến ngay".
An Ninh ngoan ngoãn đưa tay sờ vành tai cô, quả nhiên ở sau tai sờ được dị vật nhô ra.
Nàng mở to mắt nhìn phía Thu Đồng, không hề có một tiếng động nào mà hỏi. Nàng dường như không nhận ra rằng bản thân mình đã có thể nói chuyện, theo thói quen dùng ánh mắt và biểu cảm đi diễn đạt ý nghĩ của chính mình.
Thu Đồng bình tĩnh nhìn nàng một giây, sau đó phì cười một tiếng. Khi cô cười, vết thương trên người đã bị rách ra đau tê tái, may là cô mặc áo khoác dày, vết máu không lộ ra ngoài mà là thấm vào bên trong quần áo.
Cô lặng lẽ nhếch khóe miệng "xì" một tiếng, nói: "Là cái đó, em nhấn vào đi".
Vào mùa đông lạnh giá, đầu ngón tay của An Ninh lạnh buốt, lỗ tai của Thu Đồng càng lạnh hơn. Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ấn chỗ nhô ra, sau khi cảm giác được nó lún xuống thì cô gái nhỏ rút ngón tay lại, đưa tay lên miệng thở ra, sau đó vươn hai tay lên trên, cẩn thận tránh vết thương của Thu Đồng, bịt lỗ tai của cô lại.
Thu Đồng lại muốn cười, đối mặt với ánh mắt bất lực của cô gái nhỏ, cô cực lực nhẫn nhịn, nhẹ giọng nói: "An An, kêu một tiếng chị nghe xem nào".
An Ninh ngước mặt lên ngây ngốc nhìn cô, sửng sốt ngu ngơ một lúc, đột nhiên ý thức được cái gì, trên mặt hiện lên sắc thái kinh ngạc.
Nàng thử thăm dò, ngập ngừng hé môi, trong ánh mắt mang đầy cổ vũ của Thu Đồng, chậm rãi lên tiếng: "........ Chị?"
Nàng thật sự nói được?
Nàng có thể nói chuyện?
Vậy ra không phải nàng đang nằm mơ?
Thời khắc này nàng mới hậu tri hậu giác kích động lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là khó có thể tin được cùng vui vẻ.
"Chị, giờ em có thể nói chuyện được rồi?"
Nàng vẫn cảm thấy không chân thực, không khỏi hướng về Thu Đồng để xác nhận, Thu Đồng mỉm cười đáp lại.
"Nào, gọi thêm mấy tiếng nữa đi, chị muốn nghe An An nói chuyện".
An Ninh còn chưa hết kích động, vẫn chưa bình tĩnh lại, Thu Đồng một tay ôm lấy bạn nhỏ, lẳng lặng nhìn nàng cười.
"Chị ơi?"
"Uhm"
"Chị, chị...?"
"Thật êm tai, nói thêm chút nào".
Đây là sự thật, An Ninh đã lâu không nói được, giọng nói em ấy trong trẻo sạch sẽ, mang theo sự lanh lảnh đặc trưng của một thiếu nữ, còn có chút dịu dàng mềm mại của một cô bé, khi nói chuyện em ấy lại thích nhấn bằng âm cuối, giống như lúc cùng cô nói chuyện trên WeChat cũng thích đặt dấu lượn sóng (~) cuối câu. Em ấy nói mỗi một câu, âm cuối luôn nhẹ nhàng, mềm mại dịu dàng vô cùng, đáng yêu như đang làm nũng với người khác.
"Làm nũng với chị thì ok chứ không được làm vậy với người khác đó", Thu Đồng nói với nàng.
"Hơ ~~ An An không có làm nũng", cô gái nhỏ oan ức, phồng má lên giống con cá nóc bụng chứa đầy nước.
"An An nói vậy chính là đang làm nũng đó".
Cô gái nhỏ trợn tròn mắt, nhướng mày lên nói: "Vậy từ nay về sau em sẽ không nói chuyện vậy với chị nữa!"
Con bé ngốc này, Thu Đồng giơ tay xoa xoa tóc của nàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Cái này thì không được, An An của chị bây giờ có thể nói chuyện rồi, chị hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết đây".
Cô yêu em ấy nhưng không muốn giam cầm em. Cô hi vọng em có thể như một vị công chúa nhỏ, lớn lên tự do, vui vẻ, làm cho tất cả mọi người phải ghen tị và ngưỡng mộ em ấy chứ không phải là một đứa trẻ câm đáng thương bị người khác chỉ trỏ. Em ấy là bảo bối cô nâng trong lòng bàn tay, sao có thể để người khác chỉ trỏ được chứ?
Cục cưng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi tay nhỏ bé mát lạnh vẫn đang ôm lấy tai Thu Đồng, đôi mắt to ướt át trong veo như suối nước. Thu Đồng trên người cắm con dao, thời khắc này cũng không nhịn được muốn hôn em ấy.
Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Những gì người xưa nói thực sự đúng mà.
Nhưng mà không đợi Thu Đồng người mang thương tích kịp làm gì thì trước cửa nhà xưởng đã vang lên tiếng bước chân, rất hỗn loạn, hình như có rất nhiều người đã đến.
An Ninh nhận ra điều đó, cả người run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Không có chuyện gì, là người của chị".
Thu Đồng vội vàng xoa mặt cô bé, chờ cô gái nhỏ bình tĩnh trở lai thì người ngoài cửa đã xông vào.
Có năm người đến, đều là đàn ông, tất cả đều mặc áo khoác ngoài màu đen, bước đi vững vàng và khuôn mặt lạnh lùng.
"Thu tiểu thư", trong số năm người, người đứng đầu dừng lại trước mặt Thu Đồng, gật đầu với cô. Ánh mắt hắn dán vào ngực phải của Thu Đồng, dò hỏi: "Có cần gọi xe cấp cứu không ạ?".
"Không cần", Thu Đồng lắc đầu, con dao này nhìn có vẻ nguy hiểm, kỳ thực không nghiêm trọng lắm. Huống chi quần áo mùa đông dày, bản thân con dao tiện ích cũng không dài, phần bị đâm vào cũng không sâu như trong tưởng tượng, "Nơi này tôi giao cho các anh, tôi tin vào sự chuyên nghiệp của các anh".
"Đương nhiên! Thu tiểu thư muốn làm thế nào?"
"Hắn!", Thu Đồng nhìn Thu Nguyên ngã quắp trên mặt đất một cách bất lực rên rỉ, "Bẻ gãy tay chân ném ven đường đi".
Xương bánh chè của Thu Nguyên đã bị vỡ vụn dưới cú đánh dữ dội của cô, hắn sắp không chịu đựng được đau đớn mà ngất đi. Lúc này nghe được những lời như vậy, tinh thần tan rã thoáng tụ lại, chật vật thở dốc: "Thu... Thu Đồng... không thể, mày không thể!".
"Tao có thể!", Thu Đồng lạnh giọng nói, "Thu Văn Sinh có nhắc nhở mày không được trêu chọc tao không?"
"Thu Văn Sinh mà còn tránh tao thì mày có tư cách gì mà cảm thấy mày có thể đấu được tao? Cho tới bây giờ mày còn không rõ tại sao ông ta đem tất cả tài sản để lại cho tao sao? Là để làm tao yên long với để lại cho mày thứ khó có thể uy hiếp được tao, nếu mày thông minh không đụng tới tao thì mày có thể giàu sang cả một đời". Đây chính là sự bảo vệ ngầm của ông ta dành cho Thu Nguyên.
"Đáng tiếc là mày quá ngu, đã ngu còn tham lam, không biết tự lượng sức mình!".
Nói xong, cô không tiếp tục để ý đến lời mắng chửi tuôn ra từ trong miệng Thu Nguyên nữa, mắt đảo qua mấy người xã hội đen kia, chẳng biết lúc nào đã như mấy con gà cùng nhau rúc vào một góc.
Cô còn chưa có lên tiếng, một người trong đó đã vội la lên: "Thu tiểu thư, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, cô đã đồng ý với tôi..."
Thu Đồng ngắt lời hắn: "Thu Đồng tôi nói lời giữ lời, cái tốt nên cho nhất định sẽ không thiếu, nhưng anh đụng đến người của tôi thì đừng mong tránh khỏi trừng phạt!".
"Bọn họ giao cho các anh xử lý", Thu Đồng nói với người đàn ông đứng trước mặt cô.
Sau đó cô hếch cằm nhìn người cuối cùng trong đám người đi tới: "Cậu lại đây, đưa tôi đến bệnh viện trung tâm thành phố."
Sau khi bàn giao hết thảy mọi chuyện xong, đến lúc này giữa lông mày cô mới lộ ra mấy phần mệt mỏi, cô cụp mắt xuống, nắm tay cô bé ngoan ngoãn im lặng bên cạnh nói: "An An, điện thoại của em còn ở đó không?"
Thu Đồng liếc hắn một cái, dẫn cô gái nhỏ ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, khi đi ngang qua người đàn ông mặc áo khoác đen, cô nhẹ nhàng nói: "Cắt lưỡi của nó cho tôi".
An Ninh cũng nghe thấy câu này, thân thể run lên, nhưng vẫn không buông tay đang nắm tay Thu Đồng, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay trái của Thu Đồng, càng nắm chặt hơn.
"Sợ chị hả?", Thu Đồng cười hỏi.
Cô gái nhỏ nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô, âm thanh mềm mại nhưng lời nói rất có khí phách: "Dạ không!"
Đôi mắt của nàng vẫn trong veo thuần tuý như vậy, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, cho dù nhìn thấy mặt tối như vậy cũng không bị nhuốm đen một chút nào.
"Chị đối xử tệ với người xấu cũng không có gì sai", nàng trẻ con nói: "Nếu như chị cư xử như vậy với người tốt thì An An mới không thích chị".
Nàng là một đứa trẻ có thể phân biệt đúng sai, nếu như hôm nay Thu Đồng không cứu được nàng, kết cục của họ sẽ còn tồi tệ hơn Thu Nguyên. Nàng chưa bao giờ đồng cảm hay thương hại với những người xấu, cũng sẽ không bởi vì hành động của Thu Đồng mà cảm thấy chị ấy không lương thiện.
Thu Đồng cụp mắt xuống khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Điện thoại di động của chị để trong túi bên trái, em lấy ra đi, gọi cho ba mẹ, đừng để họ lo lắng."
Mấy người họ đã đi ra khỏi nhà xưởng, đi đến một chiếc việt dã màu đen, có hai chiếc xe như vậy đang đậu ở đây. An Ninh đầu tiên giúp Thu Đồng lên xe, sau đó mới từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, tìm số của baba gọi đi.
Điện thoại được kết nối gần như ngay lập tức, thanh âm lo lắng của Lộ Nam vang lên: "Thu Đồng? Tình hình thế nào?"
An Ninh hít sâu một hơi, cảm thấy có chút hơi rụt rè trong sự yêu thương.
Có lẽ là thấy đầu bên đây không lên tiếng, Lộ Nam trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Là An Ninh sao?"
"Có phải An Ninh không?"
Nghe thấy Lộ Nam thanh âm run rẩy, nước mắt nàng không kìm được mà chảy xuống, "...Ba ba!"
"An Ninh?!"
"Dạ, là con, là An Ninh đây", An Ninh nức nở nói. Trước mặt người thân, dù chỉ một chút ủy khuất cũng sẽ bị phóng đại, An Ninh cũng không ngoại lệ, sự sợ hãi trong giây phút này như muốn bao phủ lấy nàng.
"Con làm sao, làm sao....", Lộ Nam khó có thể nói nên lời, người nhà họ Lộ lúc này đang vây quanh điện thoại cùng ông ấy cũng kích động như ông ấy.
"Chị đã cứu được con, tụi con bây giờ không sao, đang trên đường trở về".
"Tốt, tốt, tốt! Các con mau trở lại, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi!"
An Ninh quay đầu định kêu Thu Đồng cũng nói câu gì đó thì lại nhìn thấy người phụ nữ cả một quãng đường đi chung với nhau nay lại sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, gục đầu trên ghế.