Nhất Lộ An Ninh

Chương 67: Di chúc



Thu Văn Sinh nằm trong bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Hải thị, phòng bệnh sang trọng hàng đầu. Thu Đồng tới nơi nhìn thấy trên hành lang phía ngoài phòng bệnh có rất nhiều bảo an, từng người từng người đều rất cảnh giác, khi thấy cô đến, im lặng mà lui ra thành một con đường cho cô. Bước vào phòng bệnh, cô thấy trong phòng rộng thênh thang nhưng chẳng có mấy người, Thu Văn Sinh nhắm hai mắt nằm trên giường bệnh, một bác sĩ và hai y tá đang đứng bên giường xem xét ông ta. Thu Đồng chỉ quen một người trong phòng, là chú Lục.

Tất cả đều thao tác trên im lặng, nhìn thấy cô đi vào, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình dư thừa. Sau khi quan sát bệnh nhân, bác sĩ giải thích một số việc cần chú ý rồi nhanh chóng rời đi, y tá thì ở lại, trông chừng 24/24. Thu Văn Sinh vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, vẫn còn hôn mê.

Thu Đồng tùy ý liếc nhìn Thu Văn Sinh, tóc ông ta đã cạo sạch hết, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ suy kiệt, ông ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, như thể không còn chút sức sống nào, không khác gì một ông già sắp chết.

"Thu nguyên không đến à?", Thu Đồng nhỏ giọng hỏi chú Lục.

Nhiều ngày không gặp, chú Lục hình như cũng già đi, lưng có chút còng. Đôi mắt ông trầm tĩnh như giếng cổ không dao động, phảng phất như ẩn chứa điều gì đó sâu xa, làm người ta khó có thể hiểu được.

Giọng ông trầm thấp, nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu ấy nói muốn ở lại công ty, ổn định đại cục".

Thu Đồng nhịn không được "xì" một tiếng nở nụ cười, hả hê nói: "Tôi còn không biết thì ra mí mắt nó nông cạn như vậy, hiện tại cha nó bệnh nặng, nó thân phận gì cũng không có vậy mà phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là đi quản lý công ty?"

"A ~~~ không biết Thu Văn Sinh tỉnh lại phát hiện đứa con trai hiếu thuận lại hiểu chuyện của ông ta có cái đức hạnh như vậy thì có bị tức chết hay không ha?"

"Tiểu thư, chú ý lời nói", chú Lục liếc nhìn hai y tá trẻ tuổi rồi nhấc chân đi ra ngoài, "Mời cô ra ngoài nói chuyện ạ".

Thu Đồng không chút biến sắc đi theo.

Hai người dừng lại ở cửa cầu thang, đứng đối diện nhau.

"Tình trạng của ông ta thế nào?"

"Không tốt lắm, gần đây thân thể tiên sinh càng ngày càng kém, ngày hôm qua lại bị kích thích, bác sĩ đã kiểm tra rồi, bệnh tình của ngài ấy khá là nghiêm trọng, tuy rằng đã được cấp cứu nhưng sẽ có di chứng".

"Di chứng gì? Liệt?"

"Đó không chỉ là chướng ngại vận động cơ thể, mà còn là rối loạn nhận thức."

"Nói cách khác, ông ta sẽ trở thành một ông già bại liệt còn rối loạn nhận thức?"

Dù sao cũng làm việc ở Thu gia nhiều năm như vậy rồi, chú Lục tâm tình phức tạp vô cùng, nặng nề thở dài nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, chính là như vậy".

Thu Đồng trầm mặc chốc lát, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Ông ta chắc đã sớm có sự chuẩn bị, di chúc đã được lập chưa?"

"Dạ rồi".

"Nếu có ai được Thu Văn Sinh tín nhiệm, tôi nghĩ chỉ có chú Lục đây thôi".

Chú Lục không nói gì, ngước mắt nhìn cô thật sâu.

Thu Đồng cũng bình tĩnh nhìn lại ông ấy: "Hiện tại ông ta nằm trên giường bệnh, sau này cũng sẽ không bao giờ có cơ hội đứng dậy nữa. Di chúc có thể được công bố không?"

"Tôi sẽ mời luật sư tới đây. Di chúc của ngài ấy được khóa trong két sắt ở công ty, cần luật sư công chứng mới có thể mở ra".

"Được", Thu Đồng gật đầu, cong môi cười khẽ, thoải mái sang một tư thế khác, "Chú Lục, nếu di chúc của cha tôi muốn để lại tài sản cho đứa con riêng kia của ông ấy, chú sẽ lựa chọn thế nào đây?"

Chú Lục cũng mỉm cười, ân cần nói: "Tiểu thư đã gọi tôi là chú Lục hơn mười năm, tôi dĩ nhiên sẽ hướng về cô. Huống chi, Thu gia từ đầu tới cuối chỉ có một người thừa kế".

"Cám ơn chú Lục, con biết chú hiểu con nhất", Thu Đồng tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm vị trưởng bối lưng đã còng này. Trong cái gia đình kia, bất kể là dì nấu ăn hay chú quản lý vườn tược, đều là những người đã được thuê làm ở Thu gia rất nhiều năm, gần như là nhìn Thu Đồng lớn lên, thái độ đối với cô hầu hết đều rất quan tâm, trong đó nhiều nhất là chú Lục.

Trong ngôi nhà cũ của Thu gia, chỉ có Thu Văn Sinh ghét cô và đối xử lạnh nhạt với cô, mỗi lần cô cãi nhau với ông ta xong, chú Lục đều sẽ cầu xin vì cô hoặc là khuyên nhủ cô không nên chọc giận ông ta. Sau khi lớn lên, cô rời nhà ra ngoài, quan hệ với Thu Văn Sinh rơi vào tình trạng đóng băng, chỉ có chú Lục lén lút giữ liên lạc với cô, bởi vì con trai chú Lục làm việc trong công ty cô, làm cấp dưới và trợ lý của cô, giống như chú Lục là trợ lý của Thu Văn Sinh.

Cô vốn không lưu ý Thu gia nhưng nếu có người mà cô ghét Thèm muốn nó thì cô tuyệt đối không bỏ qua.

Thu Văn Sinh vẫn không có tỉnh lại, sau khi hỏi y tá, biết đại khái mất ba hoặc bốn ngày ông ta mới có thể tỉnh, Thu Đồng liền cùng chú Lục đi tới Thừa Nghiệp.

Sau khi liên hệ với thư ký trưởng của Thu thị, họ hẹn gặp nhau tại văn phòng CEO trên tầng cao nhất của toà nhà tập đoàn Thừa Nghiệp, két sắt của Thu Văn Sinh đặt ở đó. Họ bí mật đến đó, thời gian đã là mười giờ tối, tất cả đèn trong công ty đều đã tắt, chỉ có bộ phận bảo mật thông tin ở tầng tám vẫn sáng đèn, cố gắng hết sức để giải cứu hệ thống và cơ sở dữ liệu bị sập.

Sau khi hoàn thành công việc của công ty, Thu Nguyên cuối cùng cũng coi như nhớ đến việc đi thể hiện lòng hiếu thảo của mình trước mặt Thu Văn Sinh, sau khi tan sở liền vội vã đến bệnh viện, canh giữ trước giường bệnh Thu Văn Sinh. Không, phải nói rằng cuối cùng hắn ta cũng phát hiện mình người nhỏ, lời nhẹ, không có bất kỳ tác dụng gì với Tập đoàn Thừa Nghiệp đang bấp bênh, hắn nói mình là con riêng của Thu Văn Sinh đến ổn định lòng người nhưng mà không có ai tin tưởng hắn, hắn phát ra mệnh lệnh cũng không ai nghe theo, từng vị cổ đông tìm tới cửa hỏi dò, hắn không cách nào giải thích rõ ràng về công việc của công ty. Cuối cùng, vẫn là trợ lý Vệ Thanh của Thu Văn Sinh xoa dịu các cổ đông và đưa ra một loạt chỉ thị để ổn định toàn bộ công ty.

Đầu óc nhất thời nóng nảy của hắn nguội xuống, hắn sớm nhận ra, cái hắn có đều là do Thu Văn Sinh cho nhưng điều đó không có nghĩa là Thu Văn Sinh vừa chết là hắn có thể kế thừa tài sản của ông ta. Người bên ngoài chỉ biết Thu Đồng là đại tiểu thư Thu gia chứ không hề biết Thu Văn Sinh còn có con trai là Thu Nguyên. Vì vậy, nhiệm vụ cấp bách nhất là giành được quyền thừa kế, cho dù Thu Văn Sinh không kịp đón hắn về nhà thì chỉ cần ông ta lập di chúc nói rằng đem Thừa Nghiệp giao cho hắn, dưới sự công nhận của pháp luật, cho dù hắn không có một danh phận thích hợp, cũng có thể có được quyền thế địa vị mà hắn mong muốn.

Thu Đồng còn cố ý dặn các bác sĩ và y tá trong phòng không được nói bệnh tình thật sự của Thu Văn Sinh cho Thu Nguyên biết, cô muốn xem Thu Nguyên sau khi hao tổn bao nhiêu tâm tư hầu hạ Thu Văn Sinh xong rồi nghe nói Thu Văn Sinh sẽ rối loạn thần trí và bị liệt thì sẽ là bộ dạng gì.

Đèn từ ô cửa kính trong suốt kéo từ trần đến sàn trên tầng cao nhất sáng lên, Thu Đồng bước vào văn phòng rộng lớn và sang trọng, ngồi xuống chiếc ghế da phía sau bàn làm việc.

"Ngồi đi", cô giơ tay ra hiệu.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng không tính tuổi trẻ, anh ta cùng Thu Đồng từng có mấy lần duyên phận, lúc trước Hạ Thục Vân để lại tài sản cho Thu Đồng là do chính anh ta xử lý chuyển giao khi cô vừa tròn mười tám tuổi.

Nơi này chỉ có Thu Đồng, chú Lục và vị luật sư kia, là cuộc gặp mặt trong âm thầm.

"Không cần tôi giải thích cụ thể tình huống nhỉ?", cô vừa ngồi xuống ghế đã một tay chống cằm, cười nhạt: "Luật sư Kim, anh chỉ cần đem di chúc của cha tôi ra để tôi xem qua một lần, nếu có bất cứ điều gì xảy ra cũng không liên can tới anh".

Luật sư Kim đẩy kính, vẻ mặt không thay đổi khi nghe những lời này, lạnh nhạt nói: "Thu tiểu thư, tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, xin thứ lỗi cho tôi vì không thể làm theo lời cô".

Chú Lục lên tiếng nói: "Luật sư Kim, chẩn đoán xác thực của tiên sinh là xuất huyết não, dù cho tỉnh lại cũng sẽ mất đi năng lực hành động và suy nghĩ, đã đến lúc đưa di chúc ra rồi."

Luật sư Kim nói: "Bất kỳ di chúc nào cũng phải được công chứng viên tại văn phòng công chứng xem xét và công chứng trước khi được đọc ra. Tôi đã ký thỏa thuận bảo mật và không thể mang di chúc ra ngoài khi chưa được phép".

"Chuyện này tôi đều biết", Thu Đồng xua tay, mặt mày ngậm một tầng ý cười: "Luật sư Kim, tôi nhớ anh có một đứa con? Hình như nó tên là Kim...".

Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt lạnh nhạt của vị luật sư hơi thay đổi, tức giận nói: "Cô muốn làm gì?"

"Không, yên tâm, tôi có thể làm gì chứ", đầu ngón tay trắng nõn gõ trên mặt bàn, phát ra một tiếng "cốc, cốc, cốc" nhẹ nhàng. Thu Đồng cười nhạt nói: "Chỉ cần anh đưa ra lựa chọn chính xác, tôi sẽ không làm gì cả."

"Tôi chỉ xem qua di chúc kia một cái mà thôi, luật sư Kim có gì phải lo lắng? Tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai biết chúng ta đã từng ở đây, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, chỉ cần anh cho tôi biết mật khẩu của két sắt là được".

Luật sư Kim nhìn cô chằm chằm, Thu Đồng mặt không biến sắc cười nhạt như cũ. Một hồi lâu sau, anh ta thỏa hiệp và nói: "Két sắt của Thu tiên sinh không chỉ có mật khẩu mà còn có khóa vân tay".

Thu Đồng không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ đã sớm dự đoán được, nhẹ nhàng nói: "Tôi có chuẩn bị rồi, luật sư Kim, anh biết hộp mật mã ở đâu chứ?"

Luật sư Kim đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía giá sách ở một bên văn phòng, anh ta cẩn thận lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ một vật trang trí. Sau khi lấy được chìa khóa, anh đi đến trước một bức tranh sơn thuỷ, vén bức tranh ra, trên bức tường phía sau có một lỗ khóa nhỏ!

Thật biết cách che giấu. Thu Đồng tinh nghịch nhướng mày, vô cùng thích thú đi theo sau anh ta.

Chìa khóa cắm vào lỗ, xoay vài vòng, cánh cửa thép cùng màu với tường bị kéo ra, bên trong là một không gian nhỏ có đặt một chiếc hộp màu đen.

Luật sư Kim lấy chiếc hộp ra và đặt nó lên bàn. Hộp được làm hoàn toàn bằng thép, khít không một kẽ hở, trên mặt hộp có một màn hình điện tử đơn giản, tối đen do chưa kích hoạt.

"Xin mời", luật sư Kim nhấp vào màn hình điện tử, màn hình sáng lên với đèn đỏ nhấp nháy. Anh ta nhắc nhở nói "Thu tiểu thư, hộp mật khẩu này được kết nối với hệ thống bảo an của công ty, cô phải đảm bảo rằng mật khẩu và dấu vân tay là chính xác, không có sơ hở nào, nếu không chuông báo động sẽ vang lên".

"Vậy nếu chuông báo động vang lên thì sao?", Thu Đồng khịt mũi, hất cằm lên, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ kiêu ngạo, "Đi nhập mật khẩu đi, sai cũng không liên quan anh, Thu Văn Sinh đã không rõ sống chết, tôi là người thừa kế duy nhất của Thu thị, cho dù tôi lấy di chúc của cha mình sớm đi nữa thì ai có thể làm gì được tôi?"

Luật sư Kim ở đáy lòng phản bác, nếu cô thực sự tự tin như vậy, thì tại sao nhất định phải xem qua di chúc trước mà không đợi ngày công chứng ngay ở trước mặt mọi người nghe đọc?

Và với tư cách là cấp dưới theo Thu Văn Sinh nhiều năm, anh ta cũng đã nghe qua, vị rùa biển Thu Nguyên đang làm quản lí chi nhánh kia là con riêng Thu Văn Sinh, Thu Văn Sinh chưa bao giờ giấu giếm điều đó với cấp dưới thân cận của mình, sự tồn tại của Thu Nguyên rất nhiều người biết đến.

Người thừa kế Thu Đồng hư hỏng không từ nào miêu tả, còn con riêng Thu Nguyên thì làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm với công việc của mình, mặc dù anh ta không thể che giấu bản chất nhỏ nhen từ trong xương của mình nhưng anh ta ở trước mặt Thu Văn Sinh được sủng ái hơn Thu Đồng, gia nghiệp to lớn này cuối cùng sẽ rơi xuống trong tay ai còn chưa biết được.

Đầu nhảy số liên tục, luật sư Kim vừa suy nghĩ nhanh vừa nhập xong mật khẩu, chờ Thu Đồng mở khóa vân tay.

Sau đó, anh ta nhìn thấy Thu Đồng lấy ra một miếng phim silicon mỏng và dán lên ngón tay của mình, miếng phim thực sự được dán rất chặt vào ngón trỏ của cô nhưng không hề gây khó chịu chút nào, như thể trên ngón tay của cô không có dán bất cứ thứ gì vậy.

Cô chỉ ngón tay lên màn hình, một tia sáng đỏ chậm rãi xẹt qua đầu ngón tay, một giây sau, "bíp" một tiếng, nắp hộp lặng lẽ mở ra.

Còn có thể làm vậy nữa hả? Luật sư Kim mở mang tầm mắt, học được một mánh khóe.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.