Đầu óc choáng váng, vừa nghe đến hai chữ "hô hấp", An Ninh theo bản năng thở ra hơi thở vốn đã ngừng lại, từng đợt nhiệt bốc lên hai gò má đỏ bừng, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Nàng bất giác cong ngón chân lên, hai tay nắm lấy vạt áo của người đang trên người mình, mềm nhũn không còn chút sức lực, như đang rớt trên đám mây mềm mại.
"An An..."
Bàn tay che mắt rời đi, rồi lướt xuống mặt nàng, sau đó áp vào má nàng. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, pha lẫn chút khàn khàn.
An Ninh hoảng hoảng hốt hốt, môi hé mở thở hổn hển, đầu choáng váng. Nụ hôn kia cũng không kéo dài, có thể nói chỉ là lướt qua liền thôi nhưng nàng vẫn kìm nén quên cả hô hấp, vào lúc này lồng ngực phập phồng, thở dốc liên tục.
Chiếc giường này là do Thu Đồng đặc biệt lựa chọn, nệm cực kỳ mềm mại, chăn bông trên đó cũng mềm như mây, cô gái nhỏ đang bị đè lên nằm trên đó, mái tóc đen xõa trên ga trải giường màu trắng, hai gò má trắng nõn đang đỏ bừng. Đôi mắt to ướt át của em ấy được bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc, vì mới khóc nên đuôi mắt có chút đỏ. Đôi môi của em ấy từ trước đến nay đều trắng hồng, trải qua một phen trằn trọc hôn liếm, dính vệt nước óng ánh trong suốt, tăng thêm một chút màu máu.
Đôi môi vừa bị hôn hơi hé mở, một luồng khí mỏng manh từ trong đó phả ra, một xíu đầu lưỡi hồng nhuận hơi lộ ra, như ẩn như hiện.
Thu Đồng cụp mắt nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen thăm thẳm, không ánh sáng nào có thể xuyên qua.
Cô lại kêu một tiếng: "An An..."
Cô gái mất hồn cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí, hai mắt mờ mịt dần dần tụ lại, lấy lại tinh thần. Em ấy không hề có một tiếng động lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt mềm mại như ánh trăng bị che khuất.
"Tại sao em khóc?"
Dưới ánh mắt nhìn thấu hết thảy, sự tự chủ của Thu Đồng sụp đổ, cô từ từ tiến lại gần, hôn nhẹ lên khoé môi An Ninh. Cô cẩn thận hôn hôn, không dám quá làm càn, sợ không thể kiềm chế mà làm ra chuyện không nên. Nhưng lại khắc chế không được tình ý đang cuồn cuộn dâng lên, cô chỉ có thể hôn nhẹ lên mặt, lên khóe môi, lên vành tai em ấy.
Đôi tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo của cô càng lúc càng siết chặt, dây áo ngủ vốn trên đầu vai trơn nhẵn, lúc này lại bị kéo tuột đến bắp tay.
Môi cô ghé sát tai nàng, sau khi nhẹ nhàng mút vành tai ngọc nhỏ, giọng nói khàn khàn của cô truyền vào tai An Ninh.
"Sợ chị không thích em sao?", cô nói, hơi thở ấm áp phả vào tai, An Ninh không khỏi run lên, toàn thân nóng bừng.
"Ha ~~~ ", Thu Đồng nở nụ cười, giọng trầm thấp như thì thầm, "Thật sự rất nhạy cảm".
"Đừng sợ", âm điệu Thu Đồng càng ngày càng thấp. Cô gái nhỏ dưới thân không nói tiếng nào, chỉ mở một đôi mắt tràn ngập sương mù, yên lặng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước, giống như cô muốn gì cứ lấy. Thu Đồng nghĩ, nếu mình có thể nhịn được thì mình đúng là một thánh nhân mà.
Chóp mũi cô chạm vào chóp mũi An Ninh, cô nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nhắm mắt lại đi".
Đôi mắt to mơ màng chớp chớp rồi ngoan ngoãn nhắm lại, hàng mi dài khẽ rung rinh như cánh bướm trước gió. Thu Đồng nhìn xuống đôi môi gần trong gang tấc, môi cong lên thành một nụ cười, không chút do dự che kín nó.
Bàn tay đang nắm lấy vạt áo của cô ngập ngừng thăm dò ôm lấy eo cô, Thu Đồng duỗi ra một cánh tay, vòng qua lưng An Ninh, nhẹ nhàng lật người qua, thay đổi tư thế. Vốn là cô nằm trên người An Ninh, nhưng bây giờ An Ninh lại nằm nhoài trong lòng cô, bị cô một tay ôm eo, một tay đặt sau gáy.
Động tác trên môi không hề dừng lại, đầu lưỡi nhỏ bé bị quấn lấy nhẹ nhàng, vụng về di chuyển, chậm rãi đưa ra một chút đáp lại. Thiếu nữ ngây ngô đã học cách hít thở, nhưng em ấy vẫn chưa thành thạo lắm, dưới sự đòi hỏi sâu sắc của Thu Đồng, hơi thở của em ấy trở nên gấp gáp. Thu Đồng không ngừng thâm nhập, cướp đoạt cơn mưa ngọt ngào trong veo như một thợ săn tham lam, không biết đủ mà muốn đem người nuốt vào bụng.
Cuối cùng cũng bị một cái đẩy nhẹ vào vai kéo lý trí trở lại, khi Thu Đồng lui lại, giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc nhỏ, bởi vì khoảng cách đột ngột nên đứt ra. Đôi môi của Thu Đồng không tô mà đỏ, càng ngày càng hồng như nhỏ máu. Ngược lại, An Ninh thì xấu hổ đỏ bừng từ đầu đến chân, đôi môi nhỏ hơi sưng lên, thở hổn hển khe khẽ.
Thu Đồng hít sâu một hơi, gắt gao ôm người trong ngực, không nhìn mặt nàng, trấn định lại thân thể đang xao động, thở dài nói: "An An, chị cảm thấy mình không thể cùng em ngủ chung nữa rồi".
An Ninh bị cái bánh từ trên trời rơi xuống làm hoa mắt chóng mặt, đột nhiên tỉnh lại, lòng tràn đầy ngượng ngùng cùng vui mừng bị một câu nói này dập tắt hơn một nửa. Nàng từ trong lồng ngực Thu Đồng ngồi dậy, mở to mắt nhìn cô, không hề có một tiếng động dò hỏi lên án.
Hành động trước đó của Thu Đồng rõ ràng như vậy, nàng hiểu, chị Thu Đồng cũng thích nàng! Tuy rằng giống như nằm mơ, An Ninh cũng nhanh chóng tiếp nhận việc này. Cũng là bởi vì Thu Đồng chăm sóc nàng quá chu đáo trong cuộc sống hàng ngày, cưng chiều nàng cũng rất nhiều. Chị ấy đối với nàng có sự khác biệt nàng đã sớm nhận ra, nhưng nàng chưa bao giờ dám suy đoán hay đào sâu truy cứu, nàng sợ chính mình sẽ thất vọng.
Tuy rằng quá trình có một số khúc mắc nhưng kết thúc tốt đẹp, chị Thu Đồng cũng có tình cảm với nàng giống như nàng nghĩ. Khi chị ấy hôn nàng, sau khi An Ninh hết kinh ngạc, chỉ cảm thấy trong lòng như nở hoa, nàng như đang ở trong cánh đồng đầy hoa, lại phảng phất như đang ở trên mây, bị niềm vui sướng mãnh liệt che mắt. Vào lúc đó, nàng thậm chí còn nghĩ, nếu như một giây sau đó nàng mà có chết thì cũng sẽ mỉm cười mà chấp nhận.
Nhưng tại sao giây trước còn nói thích nàng mà giây sau lại nói không thể ngủ cùng với nàng đây?
Lẽ nào hết thảy đều là vì trêu đùa nàng sao?
Tâm trạng dao động quá nhiều, thất vọng sau vui mừng tột độ giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vành mắt An Ninh lập tức đỏ lên, trong mắt hiện lên một tầng nước.
"Ui ui ui..", Thu Đồng không nghĩ tới chỉ một câu nói đùa như vậy, cục cưng nhỏ trước mặt lại đỏ hoe mắt, chỉ chốc nữa thôi lại sẽ rơi nước mắt rồi. Cô vôi vàng đem người lại ôm trở về, thấp giọng dỗ dành.
"Chị nói sai rồi, An An đừng khóc, đừng khóc. Em đánh chị một cái được không?"
Thu Đồng nắm cổ tay nàng, hướng về trên mặt chính mình mà đánh, cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng lập tức rút tay lại, khịt khịt mũi nhìn cô.
Đây là đang chờ cô giải thích đây mà. Thu Đồng dở khóc dở cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Ninh, nhẹ nhàng xoa nắn, cười nhạt nói: "Chị chỉ nói đùa thôi mà, cùng An An ngủ, chị chỉ sợ bản thân không nhịn được".
"Em còn nhỏ như vậy..."
Nghĩ đến nụ hôn dài cách đây không lâu, gò má An Ninh lập tức đỏ bừng. Nàng mím môi, xấu hổ chui vào trong lòng Thu Đồng, đem mặt chôn ở hõm vai cô, không dám ngẩng đầu nhìn cô nữa.
Sau khi hai người sống nương tựa lẫn nhau, Thu Đồng đã "nín" rất lâu, bản thân cô cũng không phải là người quá buông thả, trước đây bao nuôi hai người nhưng đa phần là rất ít khi gặp nhau, thỉnh thoảng nhớ tới mới đến thăm một lần. Từ khi chung sống với An Ninh đến nay cô đã độc thân gần ba tháng, bây giờ lại đột nhiên khai trai, quả thực khó có thể kiềm chế được sự kích động trong người.
Huống chi, An Ninh còn là cô gái nhỏ mà cô thật lòng yêu thương, là người cô đặt nơi đầu quả tim, chỉ một nụ hôn nhẹ là cô đã suýt nữa không thể kiềm chế bản thân rồi.
An Ninh xấu hổ, đầu óc rối bời từ từ tỉnh táo lại, nàng hậu tri hậu giác cảm thấy ngượng ngùng vì nụ hôn sâu kia, tim đập như trống trận.
Cả hai đều có những cảm xúc chập trùng, nhất thời cũng không ngủ được, Thu Đồng liền ôm người nhẹ nhàng nói chuyện, cũng là muốn biết rõ một vài vấn đề.
"An An thích chị từ khi nào vậy?"
An Ninh không biết nên trả lời cô như thế nào, Thu Đồng biết được sự lúng túng của em ấy, tiếp tục mở miệng: "Có phải là lần kia sau khi An An say rượu rồi hôn chị không?'
"Chị nhớ là An An đã tránh mặt chị kể từ lúc em về nhà."
Thu Đồng nghĩ đến lần kia, cô đi tìm An Ninh, An Ninh nói dối cô ra ngoài, kết quả ở dưới lầu lại thấy em ấy trong tiểu khu đi ra. Khi đó, có phải là An Ninh phát hiện mình thích cô nhưng lại sợ đối mặt với cô, là thời kỳ đang mâu thuẫn trong lòng không?
An Ninh ở trong lòng cô, suy nghĩ một chút, kéo bàn tay Thu Đồng qua nắm lấy, xòe lòng bàn tay cô ra, dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng viết: [Không phải]
"Hả? Vậy mà lại không phải?", Thu Đồng kinh ngạc, nhướng mày hỏi: "Vậy là lúc nào?"
Lòng bàn tay ngứa ngáy, ba chữ được viết lên: [Lần đầu tiên].
Đồng tử co rút lại, trên mặt Thu Đồng đầy vẻ kinh ngạc. Cô xưa nay luôn là người vui giận không bộc lộ ra mặt, mà lúc này là thật không nhịn được kinh ngạc, tay ôm chặt eo cô gái nhỏ, trầm mặc một lát rồi nói: "Là lần đầu tiên gặp chị sao?"
Đầu ngón tay lành lạnh từ từ vẽ nên khuôn mặt cười trong lòng bàn tay cô.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, Thu Đồng đã như một quả cầu lửa lao vào thế giới của An Ninh, tuy rằng chị ấy biến mất nhanh chóng không còn tăm hơi nhưng để lại cho nàng ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Sau khi An Ninh nhận ra tình cảm của mình dành cho Thu Đồng, nàng đã suy nghĩ cẩn thận về nguồn gốc tình cảm của mình. Không thể không nói, nàng đối với Thu Đồng hẳn là vừa gặp đã yêu, nhưng khi đó nàng vẫn còn non nớt và chưa hiểu những thứ như tình yêu.
Nàng quan tâm đến chị ấy một cách khó hiểu, quan tâm nhớ mãi không quên, bởi vì sự xa cách của Thu Đồng mà thương tâm khổ sở, lại vì chị ấy đến gần mà vui mừng nhảy nhót. Mãi sau này nàng mới biết, thì ra những bất thường ấy được gọi là tình yêu.
An Ninh cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì nàng nhớ mãi không quên, cuối cùng được kết quả tốt.
Thu Đồng đột nhiên cười nhẹ một tiếng bên tai nàng, nói: "Đột nhiên cảm thấy chị đối với An An còn chưa đủ tốt".
"Ỏ?", An Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy quai hàm của Thu Đồng.
"An An thích chị lâu như vậy, nhưng mấy ngày trước chị mới phát hiện ra chị thích An An", khẽ thở dài, Thu Đồng nói: "Cảm thấy như vậy đối với An An rất không công bằng, sau này chị sẽ càng thêm đối tốt với An An nha".
Một dòng nước ấm sinh ra từ trong ngực, từ từ chảy khắp toàn thân, cả người đều đều giống như được bao bọc trong ấm áp cùng hạnh phúc. An Ninh chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên, môi nhanh chóng áp vào chiếc cằm trên đỉnh đầu, vừa chạm một cái đã rời đi. Sau đó lập tức nép vào bên cổ Thu Đồng, không nhúc nhích.
Sau khi sửng sốt một lúc, Thu Đồng bật cười, ôm chặt cục cưng trong lồng ngực, nhỏ nhẹ nói: "An An đang dụ dỗ chị sao?"
An Ninh bất động, giả chết.
Thu Đồng lại thở dài một hơi, giơ tay tắt đèn trong phòng, trong bóng tối, cô khẽ cười nói: "Ngủ đi nào".
Đêm nay, cả hai đều có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thu Đồng dán lại gần cúi xuống trao cho cô gái đang ngủ say một nụ hôn dài. An Ninh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.