Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 246:  Ấu tể trưởng thành (2)



Đinh Đông đụng phải một người mặt dày mày dạn, mà bản lĩnh mặt dày mày dạn của người này lại đạt tới mức tuyệt đối.

Đinh Đông càng biểu hiện ra chán ghét cực điểm, đối phương lại càng đầy mặt tươi cười tiến lên lấy lòng. Nhưng người này giá trị vũ lực cao, tuy chỉ có thể bất phân thắng bại với Khôn, nhưng Khôn muốn nhẹ nhàng mà thắng hắn cũng là không có khả năng.

Đối với chuyện này, Khôn lão đại hết sức tức giận, hắn đương nhiên là hi vọng Đông Đông nhà mình tương lai có một người bạn lữ cường đại. Nhưng con trai bảo bối nhà mình vừa mới tới tuổi học đi săn thú, sao có thể bị một người ngoài lừa đi! ( hình như ngươi không có tư cách để nói người khác thì phải ==)

Lần đầu tiên Đinh Tiếu nhìn thấy hình thú của người này, miệng há ra cả buổi cũng không ngậm lại được. Từ trước tới giờ cậu cũng không biết Thú Thế còn có thú nhân có nguyên hình là kỳ lân, cả người vây quanh một thân vảy đen như áo giáp, lợi trảo của Khôn căn bản là không chạm vào thịt nó được. Tuy đối phương cũng không có cách nào đánh thắng được Khôn, nhưng từ căn bản đi lên mà nói, vẫn là hắc lão hổ nhà mình lợi hại một chút, không có áo giáp quanh người!

Khôn đánh xong đến lượt Khôn Luân lên, Khôn Luân không đánh được người ta thì đến lượt Hạ cha, tóm lại một đám người nhà bọn họ, ngoại trừ thôn trưởng đại nhân vì thể diện của thôn không vươn tay ra, kể cả một vài giống đực thích Đông Đông lúc trước đều đánh nhau qua với người này. Hơn nữa những người không có quan hệ huyết thống với Đông Đông, 10 người thì cả 10 đều bị đánh bầm dập.

Cứ đánh mãi như vậy thật không có cách nào, rõ ràng cả nhà bán thú nhân người ta đều không thích ngươi, trong tình huống bình thường mà nói, người theo đuổi sẽ biết khó mà lui, nhưng vị đại ca này một bộ thật khí phách, trên cơ bản là tâm lý lợn chết không sợ nước sôi, dù sao cũng chỉ có một mình hắn, đi tới đâu cũng là nhà, hiện tại vì theo đuổi bạn lữ, hắn phải ở thôn Thiên Hà định cư!

Bằng Giáp đối với chuyện này một nửa vui mừng một nửa ưu sầu. Hắn biết, bộ tộc Hắc Lân vốn dĩ là bộ tộc sinh sống ở Xích Loan,  vốn dĩ là bộ tộc có dân số ít nhất trong các bộ tộc, nghe nói bởi vì một lần núi lửa bùng nổ, người bộ tộc Hắc Lân tử thương hơn phân nửa. Sau đó, bọn họ vì có thể tìm kiếm một địa phương càng thích hợp sinh tồn hơn liền bắt đầu không ngừng đi tìm kiếm nơi thích hợp, nhưng dần dà, bộ tộc vốn không lớn này liền dần dần biến mất trong tầm mắt của các thú nhân. 

Mà hiện giờ vị hậu duệ của bộ tộc cũng thần bí như Long tộc này nói muốn gia nhập vào bộ tộc Dực Hổ bọn họ, về sau trở thành một phần tử của bọn họ, điều này tự nhiên là một việc tốt. Nhưng mà cháu trai bảo bối của mình, đó chính là thịt đầu quả tim của cả nhà bọn họ, hắn sao có thể bỏ được!!

Trải qua cả nhà tập thể bàn bạc, cuối cùng vẫn quyết định đặt lợi ích của thôn lên trên, nhiều thú nhân cường đại vẫn là tốt, còn việc của hắn và Đinh Đông, con trai lớn là không thể quản được.

Kỳ thực để người này ở lại, vẫn là chủ ý của Đông Đông, thông qua hơn nửa tháng đối diện với sự mặt dày mày dạn của đối phương, cậu cơ bản đã có thể khẳng định đối phương chính là lưu manh trong truyền thuyết. Dù sao cũng không đuổi đi được, không bằng liền đặt dưới tầm mắt, để hắn thành thành thật thật mà bị mình trả thù. Muốn theo đuổi tiểu gia? Ngây thơ! Người thương tổn tiểu Hắc nhà ta đều sẽ không có kết cục tốt!

Vì thế Hắc Lân cứ như vậy trở thành cư dân chính thức của thôn Thiên Hà, nhưng mà trước mắt vẫn là nhân viên ba không không nhà không ruộng không tiền.

Tuy không làm gì được, nhưng Bằng Giáp vẫn rất công bằng mà phân ruộng và đất làm nhà cho hắn, hơn nữa địa điểm cũng không tệ lắm. Nói câu công bằng thì cá nhân hắn cảm thấy, gia hỏa tên Hắc Lân này cũng không tồi. Hơn nữa thân là tộc nhân cuối cùng của bộ tộc Hắc Lân, chắc chắn cũng không có khả năng rời đi. Nếu Đông Đông thật sự có thể cùng hắn ở bên nhau, chắc chắn sẽ không có hại. Mấu chốt là hắn cảm thấy, Hắc Lân này vừa xuất hiện, lại hạ gục không biết bao nhiêu người, trong thôn đã hoàn toàn không có giống đực nào dám tới gần Đông Đông, vốn dĩ sự tồn tại của tiểu Hắc đã cản trở con đường nhân duyên của Đông Đông, hiện tại lại nhiều thêm một gia hỏa như vậy, thật là không cẩn thận quý trọng cơ hội cũng không được!

Thương tích của tiểu Hắc dưới sự trị liệu của Đinh Đông mà dần tốt lên, nhưng phía sau lưng vẫn lưu lại một vết sẹo dài tạm thời chưa mọc ra lông mới để che đi. Tuy cậu biết tầm này sang năm, miệng vết thương của tiểu Hắc sẽ hoàn toàn không nhìn thấy, ngay cả lông cũng mọc lên lần nữa, nhưng đây vẫn là một cái gai trong lòng cậu.

Từ sau khi Hắc Lân vào ở trong thôn Thiên Hà, có vài ngày đều không quấy rầy Đinh Đông, đương nhiên cũng là vì dạo này Đinh Đông chuyên tâm chăm sóc tiểu Hắc, sau đó Khôn Luân canh phòng nghiêm ngặt nửa bước không rời cửa, ngay cả tiểu Hải cũng mỗi ngày phồng lên khuôn mặt nhỏ ngồi ở cạnh Khôn Luân, nhìn thấy Hắc Lân liền trừng mắt.

Không nhìn thấy Đinh Đông, đồng chí Hắc Lân cũng không nóng vội, dù sao đã quyết định định cư, mấy ngày không gặp thì sợ cái gì. Hắn mau chóng đem nhà dựng xong, đó chính là cái ổ nhỏ yêu dấu của mình và Đông Đông sau này mà.

Cấu tạo nhà ở của tộc Dực Hổ, Hắc Lân không hiểu, nhưng không ai nghĩ tới, hắn đi tìm Khôn lão đại học hỏi.

Sau khi Khôn bị cha nhà mình dặn dò một phen, tuy rất không tình nguyện, nhưng cũng biết tình thế hiện tại không tốt, nói không chừng người này sẽ trở thành con rể của mình, cho nên ngôi nhà này nhất định phải xây dựng phi thường hoàn mỹ mới được.

Vế việc Hắc Lân, Đinh Tiếu nói chuyện một hồi lâu với Đông Đông ở trong ruộng, Đinh Đông chỉ thiếu chút nữa liền khóc lóc lăn lộn mà nói với ba nhà mình, cậu thật sự rất chán ghét cái tên kia! Sao cứ có vẻ như là mình không gả cho hắn thì không được vậy! Điều này không khoa học!!!

"Ba! Con thật sự thật sự thật sự rất ghét hắn!!!!"

Đinh Tiếu đỡ trán: "Ba đã nhìn ra, nhưng mà hiện tại hắn cũng đã là một thành viên của thôn Thiên Hà chúng ta, con nhất định phải làm cho hắn từ bỏ theo đuổi con mới được, bằng không hắn vẫn luôn không buông tay, tương lai có lẽ con cũng khó tìm bạn lữ."

Đinh Đông bĩu môi: "Vậy không tìm là được! Ông Văn và Hợp bá bá nói, nếu đã săn thú rất lợi hại cũng không cần phải đi học nữa!"

Đinh Tiếu cười nói: "Ba trước kia cũng là nghĩ như vậy, nhưng mà khi gặp được cha con, những ý tưởng này đều không còn, không tìm được bạn lữ đó là việc về sau này, hiện tại phải khiến hắn từ bỏ mới là quan trọng nhất." 

Đinh Đông bĩu môi, cau mày: "Ta ngẫm lại đã, con cũng không tin trong 36 kế binh pháp Tôn Tử, cũng không tìm thấy phương pháp nào có thể giải quyết cái tên đáng ghét này!!"

Quan trọng là trí tuệ cổ nhân thật sự là quá xa xưa, lật vài quyển sách, cũng không thấy ý tưởng nào thì làm sao bây giờ. Đừng thấy chỉ số thông minh của Đông Đông nhà chúng ta rất cao, nhưng mà dù sao cũng là một ấu tể chưa từng trải, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương thôi!

Cuối cùng, cậu tìm thấy một câu trong một cuốn tiểu thuyết "Muốn giữ được trái tim của người đàn ông thì trước tiên phải giữ lại dạ dày của hắn." Câu nói được dùng đầy đường ở hiện đại đã giải khai bế tắc của Đông Đông. Vậy nếu muốn đuổi đi trái tim của một người đàn ông, cũng phải đuổi đi dạ dày của người đàn ông này nhỉ!?

Vì thế bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến là: Chế tác đồ ăn khủng bố để an ủi!

Tay nghề nấu nướng của Đinh Đông là được chân truyền từ Đinh Tiếu, muốn làm cho đồ ăn trở nên khó ăn, khó khăn vẫn khá lớn. Nhưng cậu có một người cô giỏi giang, nghe được Đông Đông muốn làm đồ khó ăn đi chỉnh Hắc Lân, Miêu Miêu xung phong nhận việc, quyết định làm một nồi thịt hầm vừa mặn lại vừa cay!

Nhìn thấy Đông Đông cư nhiên tự mang đồ ăn tới cho mình, Hắc Lân đang dựng nhà đều phải hạnh phúc muốn chết. Nhưng khi hắn đem miếng thịt hầm cho vào miệng, lập tức hiểu được dụng ý của tiểu gia hỏa này là gì. Tuy khó ăn tới cực điểm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đem cái nồi "đồ ăn" này ăn hết. Cuối cùng thật sự không chịu nổi mà uống một bát nước lớn, nhưng ngoài miệng lại nói như này: "Đông Đông em thật tốt, từ khi cha ta qua đời tới giờ, ta chưa được ăn đồ ăn người khác làm cho bao giờ, ăn rất ngon! Một mình ta du đãng trong rừng rậm, từ trước tới nay đều chưa ăn qua thứ gì ngon như vậy, Đông Đông, ta thật sự càng ngày càng thích em!"

Kỳ thực khi Đông Đông thấy Hắc Lân không chút do dự ăn hết một nồi to đồ vật kinh khủng này, cậu đều cảm thấy đau dạ dày thay đối phương, đặc biệt là khi nghe thấy Hắc Lân nói một mình hắn sinh sống trong rừng rậm, ăn đồ vật còn không bằng cái này. Lập tức liền cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Dù sao cũng là ấu tể chưa trải sự đời,  cứ đơn giản như vậy mà tin tưởng: "Có...có gì đâu! Ta có thể làm...còn ngon hơn!"

Hắc Lân phun tào trong lòng: Cho dù em nấu nước trắng cũng còn ngon hơn cái này đấy tiểu bảo bối! Nhưng mà trên mặt lại là vẻ chờ mong: "Vậy ta có thể nếm được không?!"

Vì thế vào lúc ban đêm, Đinh Đông một bên mắng bản thân rút não, một bên nghiêm túc mà làm 30 cái bánh bao nhân thịt bò nấm hương siêu to, cuối cùng trong ánh mắt vô tận ai oán của Khôn Luân, vẫn là mang qua cho Hắc Lân.

Bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến thất bại rối tung.

Nhưng vì Đông Đông tự mình đưa cơm cho Hắc Lân bị không ít người nhìn thấy, việc của hai người liền càng truyền càng thật.

Đinh Đông hận tới mức thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình, Đinh Tiếu nhìn bộ dáng đứa con thứ hai nhà mình, thật là dở khóc dở cười. Đây là làm cho đối phương chán ghét hay là đi lấy lòng đối phương đây! Nếu con làm đồ khó ăn thì phải làm tới cùng chứ! Nhưng mà nhìn ánh mắt của Hắc Lân nhìn Đông Đông nhà mình, kỳ thực Đinh Tiếu vẫn rất yên tâm. Cậu tin câu nói con cái đều có phúc của con cái, ví dụ như bản thân cậu, nắm giữ hạnh phúc chỉ có thể dựa vào chính mình. Tuy cậu biết tên hỗn đản Hắc Lân này tuyệt đối là cố ý nói những lời này với Đông Đông, khiến cho đứa con trai lương thiện nhà mình trúng chiêu.  Nhưng giống đực chịu dụng tâm càng có mị lực hơn giống đực làm bừa không phải sao? Dù sao với thái độ của Đông Đông nhà mình, Hắc Lân muốn đắc thủ cũng không phải là việc trong thời gian ngắn, muốn cướp đi con trai bảo bối của nhà ta, tiểu tử ngươi còn xanh và non lắm.

Nhưng Đinh Tiếu tính thiếu một việc, đó chính là con trai nhà mình đối với bất cứ những thứ mới mẻ gì đó đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Đặc biệt là đối với những thực vật mới và dược liệu trân quý. Mà biết được điểm này Hắc Lần ngoại trừ giờ ăn cơm và dựng nhà ra, đêm hôm khuya khoắt liền đi vào sâu trong Thanh Sâm tìm kiếm rất nhiều dược liệu tốt và thực vật xinh đẹp về.

Trên cơ bản, cứ ba bốn ngày, Hắc Lân lại có thể tìm được thứ tốt, mà lúc này hắn cũng không cần cái gì, liền đem đồ vật tìm được đặt ở trước cửa nhà Đinh Tiếu. Sau đó kêu một tiếng, lại trở về tiếp tục xây nhà. Không tới một canh giờ, Đông Đông sẽ hứng phấn chạy tới tìm hắn, hỏi cái này là tìm được ở đâu, cái kia là hái ở chỗ nào.

Tuy kế hoạch tác chiến thứ hai của Đinh Đông là lấy hắn thử dược, Hắc Lân khá là buồn bực, nhưng đối với thể chất bách độc bất xâm như bộ tộc Hắc Lân mà nói, vì kiếp sống y sư của bạn lữ cống hiến một chút cũng là cần thiết.

Thời gian càng lâu, Đinh Đông càng chú ý nhiều tới Hắc Lân, đây là một tình huống khiến toàn bộ giống đực trong nhà đều rất là buồn bực.

Khôn Luân cảm thấy em trai sắp không cần đến mình.

"Đông Đông, em đừng nhanh như vậy liền ở cùng với gia hỏa đáng ghét kia biết không? Ca luyến tiếc em." Anh em sinh đôi, hai người không có gì là không thể nói, cho nên ở trước mặt Đông Đông, Khôn Luân cũng không phải giả bộ thành thục gì đó.

Đinh Đông thực kinh ngạc: "Gì? Ca, anh nói gì thế?"

Khôn Luân bĩu môi: "Ta là nói, tốt nhất em nên chờ tới khi trưởng thành, hãy tính đên ở cùng với gia hỏa đáng ghét kia, em còn quá nhỏ."

Đinh Đông nghe xong hắc tuyến đầy đầu: "Anh nói bậy gì đó a! Ai muốn ở chung với Hắc Lân chứ! Gia hỏa kia đáng ghét như vậy!"

Khôn Luân lúc này mới không thèm tin lời em trai nói, bởi vì tiểu Hải nói, ánh mắt Đông Đông nhìn Hắc Lân không có chán ghét.

"Em thật sự vẫn rất chán ghét hắn?"

Đinh Đông không chút do dự trả lời: "Đương nhiên! Hắn lúc trước thiếu chút nữa đã giết chết tiểu Hắc!"

Khôn Luân run rẩy khóe miệng: "Nhưng mà tiểu Hắc hiện tại suốt ngày quấn lấy hắn!" Chỉ kém mỗi ngươi thôi em trai của anh ạ!!!

Đinh Đông cũng buồn rầu, đại khái tộc Hắc Lân trời sinh có một bản năng thân hòa với mãnh thú, tuy tiểu Hắc từng bị Hắc Lân gây thương tích, nhưng sau khi tốt lên lại bất ngờ nguyện ý thân cận gia hỏa kia.

"Dù sao...dù sao em cũng không phải như anh nói."

Khôn Luân nhìn vẻ mặt em trai giống y như lúc tiểu Hải không thừa nhận thích mình, bi ai che đôi mắt, thật là...em trai lớn khó giữ!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.