Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 243: Bạn bè không đáng tin



Khôn nhìn thấy biểu tình sung sướng trên mặt Tiếu Tiếu, đắc ý mà quơ quơ cái đuôi, hơn nữa còn dùng cái đầu hổ thật lớn cọ cọ đầu bạn lữ, sau đó lại biến trở về hình người.

Động tác liên tiếp này thật sự khiến ba người sợ mất mật, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là vị bác sĩ tâm lý Chu Đồng này có trái tim cứng rắn hơn một chút: "Đinh....Đinh Tiếu, hắn là...hổ tinh"

Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng, nhưng hình như mình lúc đầu cũng nghĩ giống như vậy thì phải: "Sức tưởng tượng của anh thật phong phú, tôi nhớ rõ trên mạng có viết không ít tiểu thuyết về thú nhân, các anh chưa đọc qua à?""

Đinh tuấn lập tức "Nhấc tay lên tiếng": "Tôi! Tôi đã đọc qua! Đây là thú nhân sao! Thật sự có thú nhân à!!!" Nhưng vì quá mức chấn động, hơn nữa hình thái bề ngoài của Khôn quá bưu hãn, cho nên cho dù y rất tò mò, cũng không dám tiến lại nhìn gần, y cứ cảm thấy, hiện tại nhìn Khôn, liền có chút sợ hãi.

Đinh Tiếu cười nói: "Đương nhiên là có thú nhân, nhưng không phải là hiện tại, mà là ở mấy tỉ năm sau, cụ thể bao lâu tôi cũng không rõ, nhưng tôi ở bên kia, trong kho của Long Vương thấy được không ít sách hiện đại, xem ngày gần nhất là hơn 1000 năm sau.""

Chu Đồng nhếch lên khóe miệng: "Đó chính là nói tận thế cách chúng ta còn rất xa!"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Dù sao tôi chính là xuyên tới thế giới thú nhân, được một đôi phu phu nhặt được, Khôn là cháu trai bọn họ, sau đó hai chúng tôi liền ở bên nhau. Lần này tôi trở về, là do Đại Vu ở Long tộc nghĩ cách, tôi không thể ở lại quá lâu, nhưng tôi ở bên kia đúng là rất được người tôn trọng, cuộc sống cũng rất hạnh phúc."

Đinh Tuấn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Chờ một chút, lúc trước cậu nói các cậu hiện tại có hai đứa nhỏ, tôi vốn đang nghĩ là thu dưỡng...... hiện tại xem ra...... là cậu sinh?"

Đinh Tiếu liếc nhìn Đinh Tuấn một cái: "Làm sao? Anh hâm mộ không? Nếu tới bên kia, anh cũng có thể sinh."

Đinh Tuấn lập tức lắc đầu: "Không không không! Anh cậu không có cái ý tưởng kia, cậu sinh là được rồi, cậu sinh là được rồi."

Đinh Tiếu đỡ trán: "Sự tình chính là như vậy. Cho nên lần này có cơ hội trở về, là muốn xử lý chuyện của ba ba.""

"Tiếu Tiếu, ta có thể nói chuyện riêng với Khôn một lát được không?"

Nhìn trên mặt người nọ đều là lo lắng, Đinh Tiếu hồi lâu cũng không nói đồng ý hay không.

"Được, chúng tôi ra ngoài trước."" Nói xong quay đầu nhìn Khôn, sau đó kéo Đinh Tuấn đi ra ngoài.

Vốn dĩ Chu Đồng đề nghị mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, hắn nhìn dáng vẻ Đinh Tiếu, tí nhất là sẽ không hận người kia nữa, nhưng Đinh Tiếu vẫn từ chối. Cũng nói ngày mai cậu phải đi làm thủ tục thừa kế, có một đống việc phải làm, thời gian của cậu có hạn, buổi chiều phải đi tới hiệu sách một chuyến.

Vì thế Chu Đồng lái xe, đem Đinh Tiếu và Khôn đưa tới siêu thị sách.

Đối với xe của Chu Đồng, Khôn rất là không thích. Mới vừa xuống xe, chờ Chu Đồng bọn họ đi xa, Khôn liền thì thầm: "Thật chật chội, không thoải mái, so với cái xe rất nhiều người ngồi kia còn khó chịu hơn.""

Đinh Tiếu cũng cảm thấy không thoải mái cho lắm, chỉ là cảm giác chật chội của cậu không mãnh liệt như Khôn mà thôi: "Trước kia không phải em đã nói với anh, tới bên này, có lẽ ngay cả thở cũng vất vả. Được rồi, lát nữa hai ta có lẽ sẽ phải tiêu không ít tiền, anh nói xem, có nên mua nhiều sách nấu ăn về không?""

Nghe được hai chữ "nấu ăn"", hai mắt Khôn lập tức tỏa sáng: "Muốn! Đông Đông sẽ rất thích!"

Đinh Tiếu bĩu môi: "Có mà anh cũng rất thích ấy! Đừng lôi con trai ra lấy cớ! Nhưng mà nói tiếp, em có thể mua một bộ sách ảnh bách khoa về động vật cho Khôn Luân!" Nghĩ tới các loại sách ảnh, còn có một vài loại sách giáo khoa ghép vấn gì đó, Đinh Tiếu cảm thấy, về sau có thể dùng phương pháp này để dạy cho các tiểu ấu tể ở Thú Thế học chữ. Ít người thì không có tác dụng gì, nhưng nhiều người liền hữu dụng nhiều không phải sao.

Vì thế từ tầng một đến tầng năm, Đinh Tiếu chọn sách cứ gọi là hăng say. Nhìn thấy sách hữu dụng liền vứt vào xe đẩy, cũng may siêu thị sách hiện tại giống như siêu thị bình thường, còn có xe đẩy để chở đồ, bằng không thật khiến cậu buồn rầu.

Sách thực đơn không đều là sách bìa màu, giá cả xa xỉ, nhưng nội dung cũng không nhiều lắm, Đinh Tiếu chỉ lựa chọn ba quyển, kỳ thực là mang về cho Đông Đông nhìn thử, với cậu mà nói, có bước đi và phối liệu là được. Cho nên kết quả là, các loại sách dạy nấu ăn này cậu mua không ít. Trên cơ bản là các món rau mua 2 quyển, còn có một vài cách dạy làm rau muối rau ngâm, món chính ăn vặt, điểm tâm linh tinh cũng mua không ít.

Đương nhiên sách trung dược cậu mua càng nhiều, như 《 Bản Thảo Cương Mục 》 đồ giải toàn tập, chỉ một quyển dày như này cậu liền mua ba quyển, còn có các loại sách y thuật《 thiên kim phương 》 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 v.v... cậu đều mua mỗi loại ba quyển, nhà mình giữ một bộ, sư phụ một bộ, Đại Vu bọn họ một bộ. Đây cũng là tìm chút việc cho Đại Vu làm lúc dưỡng thai.

Ngoại trừ những thứ thực dụng ra, Đinh Tiếu còn mua không ít sách thượng vàng hạ cám, như là bách khoa toàn thư thực vật, bách khoa toàn thư động vật, thậm chí ngay cả bách khoa toàn thư phân tích binh pháp cổ đại cũng đều mua. Đương nhiên còn có tứ đại danh tác và một ít sách về lịch sử dân tộc cũng mua. Tóm lại cậu "lựa chọn kỹ càng" đầy đủ sách, còn có mấy thứ Khôn tùy tay bỏ vào, khiến nhân viên cửa hàng không chỉ líu lưỡi mà còn "kinh hách". Khi trả tiền, còn bị người hỏi: "Ngài đây là muốn đi hỗ trợ cho các trường học vùng nghèo khó sao?"

Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Tôi đây là muốn đi hỗ trợ cho thế giới nghèo văn hóa được không!!

Sách là thứ rất nặng, Khôn cho dù có sức lực, nhưng trực tiếp dùng tay xách mang theo một đống lớn túi xách bảo vệ môi trường đi trên đường, hắn cũng sẽ cảm thấy mỏi tay. Nhưng hắn lại ghét ngồi xe, thà đi bộ, một bên đi một bên nghe Tiếu Tiếu nói rất nhiều điều với hắn còn hơn.

Hắn cũng có thể thuận tiện hiểu thêm một chút về cái nơi có rất nhiều thứ  tiện lợi như này, tự hỏi có thứ gì có thể tham khảo một chút trở về dùng. 

Trò chuyện mãi, Đinh Tiếu đột nhiên hỏi: "Khôn, lúc ấy......Ông ấy nói gì với anh?"

Khôn phản ứng một chút, liền hiểu ra Tiếu Tiếu hỏi gì: "À, ông ấy nói với ta phải đối xử với em thật tốt."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Còn cần ông ta nói sao, nhưng mà các anh nói chuyện lâu như vậy, chỉ nói mỗi lời này thôi sao? Đừng lừa em! Không cho anh ăn cơm!"

Khôn cười: "Em sẽ không nỡ không cho ta cơm ăn. Ông ấy nói, ông ấy thực sự rất xin lỗi ba con em, nhưng ông ấy thật lòng yêu các em, việc trước kia ông ấy cảm thấy không cần phải giải thích nữa, ta cũng không hỏi. Chỉ là ông ấy nói ông ấy sẽ chăm nom tốt mộ của ba và nhà của em, còn dạy ta cách đối xử tốt với em như thế nào."

Đối với những lời đầu, Đinh Tiếu nghe lại cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng câu sau cậu lại không hiểu. "Ý gì? Ông ấy còn dạy anh đối xử tốt với em như thế nào sao? Đừng dạy hư anh nhé!"

Khôn lắc đầu: "Không có, ông ấy nói, làm chồng nhất định phải dịu dàng, khổ người ta quá lớn, ông ấy sợ ta làm em bị thương, ông ấy nói qua mấy ngày nữa sẽ đem cho ta vài thứ mang về."

Đinh Tiếu lập tức đen xì mặt. Dựa a! "Phi! Ban ngày ban mặt, trên đường nhiều người qua lại như vậy, anh nói cái này làm gì!"

Khôn đầy mặt oan uổng: "Em nói nếu nói dối sẽ không cho ăn cơm."

Đinh Tiếu nghiến răng nghiến lợi: "Anh cái tên hỗn đản này chính là cố ý! Em còn không biết anh sao! Giả cái gì hồn nhiên thiện lương hàm hậu thành thật chứ! Còn nữa, đồ ông ta đưa anh không được nhận!"

Khôn không hiểu: "Em đem nhà cho ông ta ở, ông ta đưa đồ vật cho anh vì sao không thể nhận?"

Đinh Tiếu cảm thấy dây thần kinh trên mặt mình bắt đầu không phối hợp: "Tóm lại chính là không nhận! Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì!"

Khôn gật gật đầu: "À, không phải thứ tốt, vậy bỏ đi."

Ngày hôm sau, Đinh Tiếu muốn đi làm thủ tục công chứng, đi tới những nơi như này, chẳng những phiền toái mà còn hết sức rắc rối, cho nên Đinh Tiếu liền không mang theo Khôn.

Lúc này Khôn ca cũng rất thành thật mà không đi theo, bắt đầu sửa sang lại những quyển sách mà ngày hôm qua mua. Hắn đóng gói lại sau đó dễ bề mang về, hắn cảm thấy loại túi này thật không tốt bằng túi ở Thú Thế bọn họ, xiết tay đến đau.

Chờ đến buổi chiều khi Đinh Tiếu trở về, Khôn đã đem đồ vật đều sửa sang lại, lúc này đang  gặm cánh gà chiên xù. Nhìn thấy Tiếu Tiếu trở về, chạy nhanh ra đón: "Tiếu Tiếu, em đi lâu thế!"

Tiếp xúc với những con người hiện đại xa lạ nửa ngày, Đinh Tiêu có loại cảm giác mệt đến chết đi sống lại, nhìn thấy Khôn cả người liền nhẹ nhàng: "Trời ơi, thật là mệt muốn chết, tộc Dực Hổ chúng ta may mà không có loại chuyện này."

Khôn hôn trán Tiếu Tiếu: "Vậy tối nay anh xoa bóp cho em, đói bụng chưa, Chu Đồng mang tới rất nhiều đồ ăn ngon."

Nhìn đến Khôn mở ra đầy đất đồ "ăn ngon", Đinh Tiếu hoài nghi Chu Đồng tên hỗn đản này thật là tới cho lão hổ ăn! Tương thịt bò một bình siêu to, đùi gà chiên xù ít nhất phải mười cân, gà nướng trước mắt chỉ còn 6 con, vịt nướng thì có 5 con, gà xiên đại khái còn bảy tám cân? Không đáng tin nhất chính là xương hầm, cmn đầy hai nồi, còn kèm nồi!

Nhưng mà không thể không nói, có ăn là được, với đám này, Khôn có thể ăn trong hai ba bữa, tiết kiệm không ít tiền: "Anh ăn chưa?"

Khôn có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Buổi trưa đói, liền ăn một ít. Nhưng mà Chu Đồng mang tới rất nhiều, Tiếu Tiếu, thật sự không có chỗ nào săn thú sao? Thân là giống đực, để bán thú nhân đưa đồ ăn, là một việc rất mất mặt."

Đinh Tiếu cười: "Cho dù có chỗ săn thú, em cũng không cho đi, đừng nghĩ những thứ này, mau chóng ăn gì đi, em đói quá."

Sau khi ăn uống no đủ, Đinh Tiếu nằm trên đệm bọt biển, thoải mái dễ chịu mà vươn vai: "Khôn, hôm nay chỉ có một mình Chu Đồng tới sao?"

Khôn gật đầu: "Đúng vậy, còn mang theo một túi toàn thứ kỳ quái, ta lấy cho em xem." Nói xong lấy ra một cái túi vải bạt không nhỏ ở bên cạnh tivi, đem đồ đạc lung tung rối loạn bên trong đổ hết ra.

Đinh Tiếu không nhìn còn tạm, vừa nhìn liền muốn tức đến thất khiếu bốc khói: "Những thứ này đều là đồ dơ bẩn! Đừng nhìn, vứt hết đi!" Tên khốn kiếp Chu Đồng này, ngươi nhất định là chán sống rồi mới đưa những thứ này cho đại lão hổ nhà ta!

Khôn đầy mặt nghi hoặc: "Đồ dơ bẩn? Thoạt nhìn đều rất sạch sẽ mà, từng hộp từng hộp nhỏ rất là đẹp."

Tùy tay cầm lấy một cái, nhìn hình dáng bên ngoài hộp: "A? Cái này rất giống là thứ bên dưới." Nói xong chỉ chỉ anh bạn nhỏ Khôn của mình.

Đinh Tiếu xù lông: "Đã nói là thứ dơ bẩn anh còn nhìn! Mau vứt đi!" Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng: "Thôi, đừng ném, liền để sang một bên đi, khi đi không được mang theo, có nghe không!"

Thật CMN nếu như bị người phát hiện từ trong nhà mình ném ra mấy thứ này, không bị người nhìn thì cũng bị người ném chết!!! Chu đồng, lão tử không đội trời chung với ngươi!!! Ngày mai liền khai một chút dược không lên được cho cái đồ bất lương nhà ngươi! Đây là loại bác sĩ gì vậy! Đây là loại anh rể gì vậy!!!

Nhìn thấy Tiếu Tiếu thật sự tức giận, Khôn nhanh chóng thu gom lại đồ vật, sau đó nhanh chóng đặt lại chỗ cũ: "Đồ hỏng thì bỏ đi, vậy...anh xoa bóp cho em nhé."

Đinh Tiếu lúc này mới xem như tim trở lại nhịp đập bình thường, đùa à, thứ kia của Khôn lão đại vốn dĩ đã đủ khoa trương, chỗ nào còn cần mấy thứ tà môn ngoại đạo này!

"Khôn em nói cho anh biết, đừng thừa dịp em không ở nhà mà tiếp xúc nhiều với Chu Đồng, sẽ bị hắn dạy hư!"

Nói xong cậu bò lên trên đệm, cảm giác thật đúng là không tồi. Trở về phải mang theo cái này!

Từ cái hình bên ngoài hộp kia, cùng với chữ trên hộp, hắn hơi hơi nhận ra mấy thứ kia có tác dụng gì, hơn nữa từ thái độ của Tiếu Tiếu, Khôn ca ngầm toét miệng không tiếng động mà cười hai cái, sau đó mới trả lời: "Được!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.