Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 1: Sống lại



“Ảnh hậu nổi tiếng Du Yến sử dụng ma túy bị bắt giam, bị bắt cùng cô còn có ngôi sao mới nổi có triển vọng trong giới điện ảnh Kỷ Hải...”

“Nghệ sĩ nổi tiếng Kỷ Hải cùng Du Yến sử dụng ma túy bị bắt, scandal của hai người đã được xác thực...”

“Du Yến vì dính líu đến ma túy nên bị bắt, thương hiệu hợp tác lâu dài với cô công bố đổi người, cũng đưa việc Du Yến gây ảnh hưởng đến danh tiếng thương hiệu ra khiếu nại pháp lý...”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vì chuyện của Du Yến, giá cổ phiếu của giải trí Du Thị xuất hiện dao động trên diện rộng, chủ tịch Du Thị Du Chính Thiên ngất xỉutrong hội nghị cổ đông, trước mắt đang cấp cứu trong bệnh viện...”

“Lưu Lực người đại diện của Kỷ Hải đã giận dữ chỉ trích trên Weibo rằng Kỷ Hải là người bị ‘dạy hư’, cũng quyết liệt khiển trách người trong giới giải trí thầm giở trò quy tắc ngầm, ám chỉ Kỷ Hải bất đắc dĩ đi theo quy tắc ngầm ấy.....”

...

Tin tức giải trí của hai ngày nay bị cái tên Du Yến này chiếm đóng, bài viết đứng đầu top bốn trên Weibo...Đều nói về Du Yến, nào là sử dụng ma túy, scandal, quy tắc ngầm,... Tất cả tin tức đều chứng minh cô là người tội ác tày trời, những ngôi sao không có giao tình với cô đều thầm thấy may mắn, còn những kẻ có chút qua lại liền lập tức phủi sạch quan hệ, có một số còn lấy thân phận người biết chuyện để bỏ đá xuống giếng.

Mỗi người một lời, các chuyên gia đứng ra bình luận trên Weibo về sự ảnh hưởng của chuyện này, cuối cùng thuận tiện khiển trách vì có loại người như Du Yến tồn tại, giới giải trí mới trở nên tệ hại như thế.

Chỉ trong một đêm, Du Yến từ một ngôi sao lớn nổi tiếng biến thành chuột qua đường, ranh giới giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.

Người không quen biết nhìn thấy tin nóng hổi này chỉ cảm thán một tiếng: Cô gái này đã đắc tội với ai rồi chăng?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kẻ quen biết cô ngược lại khinh thường bình luận: Cô ta chính là “tự làm tự chịu”.

Mà Du Yến “tự làm tự chịu” kia, nhân vật chính bị đưa vào trại giam, lúc này lại yên lặng bên giường bệnh của bố mình, không đúng, nói chính xác hơn hẳn là: Thân thể cô vẫn đang ở trong trại giam, mà “linh hồn” của cô đã trôi đến bên cạnh bố.

Du Yến nhớ sau khi cô ở trong trại giam nghe tin Du Chính Thiên đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, liền phát điên muốn ra ngoài gặp bố mình, nhưng cho dù luật sư giúp cô chăng nữa thì chẳng thể trong chốc lát đến đó kịp, mà sau đó, cơn nghiện tái phát, cả người cô trở nên điên cuồng, cuối cùng lăn lộn đến hôn mê, lúc tỉnh lại liền ở trong trạng thái này.

Du Yến không hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện dưới hình thái này, thân thể trong suốt, trôi lơ lửng, đây chính là “ma” hoặc “linh hồn” mà mọi người thường nói chăng?! Cô có thể nhìn thấy, nghe thấy nhưng không có cách nào phát ra âm thanh, cũng không sờ được bất kì vật nào, đương nhiên, người khác cũng không nhìn thấy cô, cảm thấy hình như bản thân đang ở trong mơ, vừa mông lung vừa mơ hồ, nói không chừng cô thật sự là đang nằm mơ.

Tuy toàn bộ chuyện này đều vô cùng kì lạ, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy may mắn, may mắn vì chính mình có thể kịp thời đến bệnh viện, lúc này tuy cô không có cách nào đích thân chăm sóc cho bố nhưng vẫn có thể lẳng lặng bên cạnh ông, đây đã là thời khắc ấm áp nhất trong khoảng thời gian này rồi.

Từ sau khi Du Chính Thiên biết cô bị nghiện ma túy, tình cảm bố con giữa hai người dần biến mất, chỉ còn sự giam cầm cai thuốc cưỡng chế của người bố cùng lời nguyền rủa cay nghiệt của cô con gái vô lễ, mâu thuẫn tích lũy cùng những trận cãi vã không ngừng khiến tình cảm hai bố con rạn nứt.

Du Yến đã không nhớ nổi lần cuối cùng trò chuyện tâm bình khí hòa với bố là khi nào rồi.

Tình trạng của Du Chính Thiên đang nằm trên giường rất tệ, thậm chí phải dựa vào máy thở để duy trì mạng sống, dịch truyền không ngừng truyền từ mạch máu vào trong cơ thể ông, nếu không phải máy giám sát bên giường vang lên tiếng nhịp tim đập, Du Yến nghi ngờ ông sẽ đột ngột chết trong lúc ngủ.

Phòng bệnh yên ắng ngoại trừ y tá ngẫu nhiên tiến vào ghi chép số liệu, nhân viên điều dưỡng đến chăm sóc thường ngày, thì không ai đến đây thăm ông, Du Yến bỗng cảm thấy bi ai thay bố có một đứa con gái ngu đần bất hiếu, còn có một đám họ hàng tự tư tự lợi, lúc già nằm trên giường bệnh, lại không ai nghĩ tới chuyện đến thăm ông một lần. Một đám người vô tình vô nghĩa như vậy, ông lại vì họ mà bôn ba cả đời, thật không đáng.

Du Yến rất muốn quỳ bên giường của bố, hệt như trước đây làm nũng, khóc thút thít mong ông tha thứ, kéo tay ông nhận lỗi, nhưng cô biết, tất thảy đều quá muộn rồi. Quá muộn.

Trong lúc Du Yến cho rằng sẽ không ai đến thăm bệnh, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, nhân viên điều dưỡng không ở trong phòng, người bên ngoài đợi một lúc liền tự mở cửa vào, điều khiến cô ngạc nhiên chính là, người đến lại là Cố Hành Viễn.

Cố Hành Viễn đến đây có thể nói là ngoài dự tính nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

Cố Hành Viễn là chồng trước của Du Yến, hai người từng có cuộc sống hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng suốt năm năm, sau khi ký vào đơn ly hôn, bọn họ hẳn đã bốn năm không gặp nhau, trở thành người lạ từng quen thuộc nhất.

Không nghĩ đến, anh vẫn xuất hiện ở đây, Du Yến vẫn luôn cho rằng, Cố Hành Viễn hẳn là người muốn cách xa cô nhất, cuộc sống hôn nhân của hai người đối với người đàn ông nghiêm cẩn, chính trực này mà nói, hẳn là lịch sử đen tối khó nói nên lời nhất.

Dường như cảm giác có người đến thăm, Du Chính Thiên tỉnh táo hơn chút, Cố Hành Viễn quy củ gọi một tiếng: “Du lão gia.”

Du Yến cũng đứng bên cạnh kích động gọi “Bố ơi”, nhưng không ai nghe thấy cả.

Du Chính Thiên nằm trên giường bệnh khó khăn muốn nói chuyện, Cố Hành Viễn cúi người đến gần người ông, nghiêm túc lắng nghe.

Du Yến đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời Du Chính Thiên nói, ông khẩn cầu Cố Hành Viễn tiếp nhận giải trí Du Thị, cho dù bán nó đi cũng được, chỉ mong anh giúp Du Yến thoát thân, sau đó giúp cô cai nghiện, Du Chính Thiên nói: “Xem như nể tình cảm vợ chồng của các con, cứu Tiểu Yến, con cũng biết nó không phải hư hỏng như thế, con bé chỉ là kết lầm bạn mà thôi.”

Cố Hành Viễn không do dự gật đầu đồng ý, một chút khẩn cầu này với anh mà nói, đều không phải là chuyện khó khăn gì.

Bác sĩ chữa trị biết Du Chính Thiên đã tỉnh, liền đến đây giúp ông kiểm tra, đưa ra kết luận là tình trạng sức khỏe của Du Chính Thiên vô cùng bất ổn, hi vọng người nhà chuẩn bị tâm lý, đáng tiếc cuối cùng không có người nhà nào đến thăm ông cả.

Du Chính Thiên trong tối ấy qua đời, ông không cam lòng, mang theo bi thương mà rời đi, cái nhắm mắt này, ông không còn cách nào tìm chỗ dựa cho con gái mình nữa rồi.

Du Yến không khóc, chỉ là đã sớm đau đớn đứt từng khúc ruột.

...

Dưới ánh ban mai ấm áp, Du Yến mở mắt tỉnh dậy, khoảnh khắc thức giấc này, cô có chút mờ mịt.

Trong người uể oải, ý thức mơ hồ, hình như bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, còn nằm mơ một giấc mơ kì quái, trong mơ cô kết hôn xong lại ly hôn, sau đó còn sử dụng ma túy bị bắt giam, cuối cùng còn khiến bố tức chết, tình tiết trong mơ rất hoang đường nhưng lại vô cùng chân thực, cô thậm chí có thể nhớ rõ bất kì một tiểu tiết nào trong đó.

Trước đó, bây giờ, cái nào mới là mơ?

Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu?*

(*Điển cố Trung Quốc, một hôm Trang Chu nằm mơ bản thân hóa bướm bay lượn vô cùng chân thực, khiến ông không biết rằng bản thân hóa thành bướm hay bướm hóa thành ông.)

Trong mơ, cuối cùng cô hẳn là đã chết đi chăng, sau khi bố mất, ý thức của cô cũng theo ấy mà biến mất.

Thế bây giờ, cô rốt cuộc đang ở đâu?

Trở người ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, bài trí quen thuộc của căn phòng khiến cô ngạc nhiên không thôi, đây chính là ngôi nhà cô từng ở suốt năm năm, là nhà của cô và Cố Hành Viễn, tuy hai người trước khi kết hôn từng có giao ước, tài sản hai bên sẽ tự sở hữu, nhưng cuối cùng lúc ly hôn, Cố Hành Viễn vẫn cho cô căn nhà này, nhưng lúc ấy cô gấp đến độ muốn ngay lập tức phủi sạch quan hệ của hai người, cho nên vừa nhận lấy liền bán đi.

Du Yến đột nhiên phát hiện, tuy từ lúc bắt đầu cô không muốn để tâm đến hôn nhân kia, nhưng lần nữa nhìn thấy ngôi nhà này, cô vẫn có cảm giác tìm về sâu sắc, rốt cuộc đây chính là “nhà” mà cô từng có.

Lồng ngực truyền đến một trận quay cuồng, cô nhớ đến cảnh tượng cuối cùng khi bố mất, không ngờ rằng người bên cạnh bố trong chặn đường cuối cùng ấy, lại là Cố Hành Viễn mà cô sớm đã ném ra sau đầu, đúng là thế sự khó lường.

Tầm mắt chạm phải di động trên đầu giường, chiếc di động này đã sớm lỗi thời rồi, giơ tay cầm lên nhìn thời gian một cái, Du Yến sững sốt trợn to mắt, thời gian lại quay về đến năm thứ hai cô kết hôn với Cố Hành Viễn, chẳng lẽ ký ức trong khoảng thời gian đó thật sự là một giấc mơ? Hay là đã xuyên không? Quay về bảy năm về trước?

Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, di động vang lên, nhìn thấy chữ “Bố” xuất hiện trên màn hình, Du Yến vội vàng nghe máy “Bố ơi!” bởi vì bi thương còn tồn đọng trong lòng, cho nên tiếng gọi bố này của cô kích động ngoài ý muốn.

Mặc kệ là nằm mơ cũng được, trọng sinh cũng thế, cô đều cảm kích trời cao cho bố cô lần nữa sống lại.

“Tiểu Yến?!” Du Chính Thiên ở bên kia không nghĩ đến Du Yến sẽ bắt máy nhanh như vậy, không hề giống với những buổi sáng trước kia, ngủ không đủ giấc Du Yến nhất định sẽ không chịu rời giường, di động không biết vang rồi lại vang bao nhiêu lần cô mới chịu bắt máy, hôm nay không chỉ nhận máy rất nhanh, giọng nói cũng vô cùng tỉnh táo, chuyện này khiến Du Chính Thiên có chút do dự, ông gọi điện là chuẩn bị muốn mắng cô.

“Bố ơi, con rất nhớ bố.” Du Yến cười nói ra câu này, thoáng cái vành mắt đỏ lên.

Tiếp theo ổn rồi, Du Chính Thiên rốt cuộc cũng không mắng nên lời, giơ tay không đánh kẻ mặt cười, huống hồ đây còn là con gái bảo bối của ông, nghìn vạn lời nói cuối cùng lại biến thành một câu: “Trưa qua đây ăn cơm đi.”

“Vâng, bố.”

Du Yến thật sự hoài niệm gọi hai chữ bố ơi này, trong kí ức mấy năm cuối đời của cô, đã rất hiếm khi vui vẻ gọi bố rồi, hoặc gọi đến oán khí đầy trời, hoặc gọi đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai nát nuốt hai chữ bố ơi này đi.

Tuy Du Chính Thiên gọi cô qua đây ăn trưa, nhưng Du Yến cảm thấy bản thân không đợi được đến trưa nữa, cô lập tức phải về nhà, tận mắt nhìn bố một cái, bởi vì cảnh tượng bố nằm trên giường bệnh, chết không nhắm mắt vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô vội muốn xác nhận tất thảy của hiện tại này đều là sự thật.

Đứng dậy đi vào phòng tắm, bóng người xuất hiện trước gương khiến Du Yến khẽ ngẩn người, làn da trắng nõn tinh tế, dáng người thướt tha, ngực nở mông cong dưới lớp áo ngủ vô cùng nóng bỏng, ngũ quan tinh xảo trên mặt đều lộ rõ sự xinh đẹp và thanh xuân của chủ nhân nó. Đây là trạng thái tốt đẹp nhất của bản thân, Du Yến biết, lúc này cô vẫn chưa dính đến ma túy khiến cô vạn kiếp bất phục kia, cho nên sẽ không gầy như que củi, thần kinh sẽ không bất ổn, trên người sẽ không có hình xăm kì quái, trên cánh tay càng không có chi chít lỗ kim.

Cảm xúc phức tạp thoáng lên đến đỉnh điểm, Du Yến không chấp nhận nổi, ghé vào bồn rửa tay, thân người run rẩy khóc thất thanh, khóc vì quá khứ ngu ngốc của mình, cũng khóc vì gặp được may mắn kì tích này, mặc kệ tất thảy có phải là thật hay không, mặc kệ sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cô nhất định phải dùng cõi lòng mang ơn này để đối mặt với nó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.